Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 3 - Chương 43: Xin lỗi!
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Theo thời gian trôi đi, lục tục đã có người luyện chế xong trận pháp, đưa đến trước mặt Diệp Thu, rồi sau đó lui đến một bên quan sát trận thi đấu…
“Các ngươi mau xem, Trường Tùng sư huynh đã thành công!”
Đột nhiên, một tiếng kinh ngạc truyền vào trong tai mọi người, ánh mắt nhìn chằm chằm Cao Trường Tùng.
Ở trước mặt hắn, trận pháp đã có hình dáng sơ cụ, ánh sáng mãnh liệt bao phủ mọi người, ở dưới ánh sáng kia, khóe môi Cao Trường Tùng cong lên một tia đắc ý.
“Thành công sao?”
Mọi người ngừng hô hấp, trong ánh mắt chợt lóe ta tia kích động, ngay cả ở lúc bọn họ sắp sửa chúc mừng vì Cao Trường Tùng, cách đó không xa một ánh sáng màu đỏ khuếch tán ra, trực tiếp ngăn chặn ánh sáng xanh trước mặt Cao Trường Tùng …
“Này… Đây là…”
Xoạt!
Diệp Thu nhịn không được đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ: “Trận pháp thập cấp, không sai, đây xác thật là trận pháp thập cấp.”
Trận pháp thập cấp, sao có thể?
Như là một đạo sấm sét hung hăng đánh ở trong lòng mọi người, rốt cuộc làm cho bọn họ không rảnh lo Cao Trường Tùng sắc mặt tái nhợt bên cạnh, toàn bộ ánh mắt đều dừng ở trên trường y tuyết trắng đứng ở dưới cuồng phong kia…
“Quân cô nương, không biết ngươi luyện chế chính là trận pháp gì?” Diệp Thu kiềm chế tâm tình mê mang, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ.
Thân là minh chủ Liên Minh Luyện Trận, từ trước đến nay Diệp Thu là một người vì lợi mà đánh vào lòng người.
Năm đó, bởi vì Cốc Thần là người của Liên Minh Luyện Trận, mà U Minh Thiên Tôn chỉ là một cường giả nhàn tản, lúc đấy ông ta tất nhiên sẽ che chở cho Cốc Thần.
Nhưng mà hiện giờ thiên phú của Quân Thanh Vũ lại khiến ông ta chấn động.
Phải biết rằng, Luyện Trận Sư thập cấp trẻ tuổi này, thành tựu sau này, nói không chừng còn mạnh hơn Thiên Cơ Tử!
Quân Thanh Vũ cũng không trả lời ông ta, nàng nắm trận pháp ở trong tay, nói với tới không trung: “Hồng Hạc, tiếp lấy!”
Hồng Hạc phát ra một tiếng kêu to, đặt mình ở trong trận pháp, trong nháy mắt, một ánh lửa bao phủ Hồng Hạc, thân thể của nó dần dần bị kéo dài ra, rất nhanh một nam nhân tuấn lãng tóc màu đỏ xuất hiện ở giữa hư không.
“Đây… Đây chẳng lẽ là Hóa Hình Trận đã sớm thất truyền?”
Diệp Thu hô hấp khẩn trương, khó trách mình không biết trận pháp nàng muốn luyện chế, thì ra đây lại là Hóa Hình Trận đã thất truyền…
Nghe nói trận pháp này là một tiền bối rất nhiều năm trước sáng tạo ra, sau đó tiền bối kia mất tích, trận phương liên quan đến Hóa Hình Trận cũng đã biến mất, mà khi còn sống ở trên đời, có thể luyện chế ra Hóa Hình Trận, đoán chừng chỉ có một người kia.
Không biết nàng có được phương pháp luyện chế Hóa Hình Trận như thế nào…
Sắc mặt Cao Trường Tùng tái nhợt, nắm chặt nắm đấm hung hăng run rẩy, hắn hít một hơi thật sâu, dù thế nào cũng không ngăn được trái tim run rẩy…
Mình lại thua!
Ầm!
Hai chân của hắn mềm nhũn, ngã thật mạnh trên mặt đất, nước mắt bi thống từ trong mắt rơi xuống, cuồng phong thổi qua, Cao Trường Tùng phát ra tiếng hét bi tráng…
Cảnh Tú Tú lui về phía sau hai bước, lắc đầu, nàng thật hy vọng trước kia chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng, Quân Thanh Vũ bị Cao Trường Tùng đạp ở dưới chân hung hăng nhục nhã.
Đáng tiếc, đầu óc nàng rất rõ ràng, rõ ràng đến biết trước mắt đều là sự thật.
So với những người này khiếp sợ tuyệt vọng, vẻ mặt của những linh thú từ trong Trận Tháp đó lại hâm mộ nhìn Hồng Hạc, nếu bọn nó cũng có vận khí tốt như vậy bị nàng khế ước thì tốt rồi, bằng không, chỉ sợ cả đời này bọn họ đều không thể hóa người…
“Hồng Ngọc, Xích Tiêu, Tiểu Điện, các ngươi ra gặp đồng bạn mới một chút.”
Xoạt!
Ba ánh sáng từ trong cơ thể Quân Thanh Vũ phát ra, đứng ở trước mặt nàng.
Tiểu Điện tà mị, Xích Tiêu thô cuồng, Hồng Ngọc vũ mị, từng người chiếu ngược ở trong hai mắt Hồng Hạc, ánh mắt hắn cuồng ngạo dời qua từ trên người Tiểu Điện và Xích Tiêu, nhưng khi thoáng nhìn khuôn mặt kiều mị tuyệt sắc kia của Hồng Ngọc, rốt cuộc không thể dời ánh mắt đi…
Xôn xao!
Một ánh sáng đỏ hiện lên, Hồng Hạc di chuyển đến trước mặt Hồng Ngọc, hắn soái khí vuốt tóc màu đỏ, ra vẻ ưu nhã vươn tay về phía Hồng Ngọc.
“Vị mỹ nữ này, nàng có hứng thú làm bạn gái của ta hay không?”
Xích Tiêu trợn tròn mắt, gia hỏa này chỉ là mới tới mà thôi, nhanh như vậy đã đánh chủ ý lên Hồng Ngọc? Có phải hắn ghét bỏ mình chán sống hay không?
Lấy tính cách kia của Hồng Ngọc, sao có thể để người ta đùa giỡn mình?
“Được.” Hồng Ngọc vũ mị cười: “Nếu ngươi không sợ tan xương nát thịt, ta có thể suy xét một chút?”
Hồng Hạc chớp đôi mắt: “Ta da dày thịt béo, không dập nát được, mỹ nữ, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết giữa chúng ta khẳng định có duyên phận, ta nhất kiến chung tình với nàng, nếu không theo đuổi nàng tới tay, từ đây về sau ta sẽ không phải là Hồng Hạc.”
“Vậy ngươi sẽ trở thành cái gì?”
“Gà tây!”
“Xì!”
Hồng Ngọc nhịn không được cười ra tiếng: “Tạo hình này của ngươi, ngược lại thật giống như là một con gà tây.”
Hồng Hạc bĩu môi, đây là đang quanh co lòng vòng từ chối hắn sao?
“Chủ nhân.” Xích Tiêu tò mò nhìn Quân Thanh Vũ: “Ngươi nghĩ cái gì vậy?”
Quân Thanh Vũ than nhẹ một tiếng: “Sớm biết Hồng Hạc háo sắc như vậy, ta không nên chiến đấu với hắn!”
Xích Tiêu không rõ ý tứ trong lời nói của Quân Thanh Vũ, gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Vậy phải làm gì?”
Nghe vậy, Quân Thanh Vũ tiếc hận nói: “Để Hồng Ngọc sử dụng mỹ nhân kế, nói không chừng hắn nhìn thấy Hồng Ngọc ngay cả mình cũng đi theo luôn rồi, chỉ là lần sau có thể thử xem.”
Ở trong Trận Tháp không thể sử dụng Chu Tước Bảo Đỉnh, nhưng túi Càn Khôn lại không chịu ảnh hưởng, mà Hồng Ngọc ngây ngốc ở trong túi Càn Khôn Vạn Vật đương nhiên có thể tự do ra vào.
Khóe miệng của Xích Tiêu run rẩy một chút, bỗng nhiên có chút đồng tình với Hồng Ngọc, bị chủ nhân nhìn chằm chằm đều sẽ không có kết cục gì tốt…
“Nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn.”
Quân Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn sắc mặt trắng bệch của Cốc Thần, giọng thanh lãnh nói: “Có phải ngươi nên thực hiện đánh cuộc hay không?”
Sắc mặt của Cốc Thần biến đổi.
Để ông ta nói lời xin lỗi với U Minh Thiên Tôn? Vậy còn khó tiếp nhận hơn so với giết ông ta…
“Sao? Ngươi không muốn tiếp nhận sao? Đừng quên, lúc trước là đồ nhi của ngươi tự mình nhắc tới tiền đặt cược! Còn làm trò ưng thuận loại hứa hẹn này với mọi người ở đây, nếu ngươi đổi ý, sợ là từ nay về sau không có nơi dừng chân!”
Người trong Thần Cảnh chú trọng nhất là chữ tín, nếu mất đi uy tín, sẽ làm mọi người phỉ nhổ…
Nghĩ đến đây, Cốc Thần hung tợn lườm Cao Trường Tùng.
Nếu không phải là ngu xuẩn này, sao mình phải chịu nhục nhã như thế?
“Quân cô nương.” Cốc Thần hít sâu một hơi, khẽ cắn môi, nói: “Ta có thể đưa ra bồi thường khác cho ngươi, còn chuyện xin lỗi này…”
“Xin lỗi.” Đôi mắt của Quân Thanh Vũ thanh lãnh, lạnh lùng chặn ngang Cốc Thần nói: “Trừ khi ngươi xin lỗi, cái khác ta đều không cần! Chẳng lẽ ngươi muốn dùng trận pháp thập cấp tới thu mua ta? Đáng tiếc, ta không có bất kì hứng thú gì với trận pháp thập cấp của ngươi.”
Xác thật, nàng chính là Luyện Trận Sư thập cấp, sao có thể bị trận pháp thập cấp thu mua?
Tay của Cốc Thần khẽ run lên, ông ta đưa mắt nhìn về phía U Minh Thiên Tôn, cố gắng khắc chế tức giận và không cam lòng ở trong lòng, cầu xin nói: “U Minh Thiên Tôn, ta biết ta rất có lỗi với ngươi, chỉ là, ta cũng là thân bất do kỷ, không thể khắc chế chính mình, xin ngươi nể mặt giao tình năm đó của chúng ta, chuyện này bỏ đi thôi, ta cũng sẽ không truy cứu tư cách ngươi rời khỏi nơi trục xuất.”
“Truy cứu?” U Minh Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng: “Không biết ngươi lấy quyền lợi gì tới truy cứu ta! Cốc Thần, ngươi biết năm đó ta vượt qua như thế nào không? Nữ nhân âu yếm bị người lăng nhục mà chết, mắt thấy sẽ báo thù cho nàng, nhưng trên đường bị người ngăn chặn, những năm gần đây, ta vẫn luôn vượt qua ở trong hối hận, nếu ngày đó ta không có việc ra ngoài, nếu ta vẫn bồi ở bên người nàng, hoặc là dẫn nàng đi với nhau, có lẽ là chuyện gì cũng đều sẽ không xảy ra…”
“Là lỗi của ta, hại nữ nhân ta yêu nhất!” U Minh Thiên Tôn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Giờ khắc này, bi thương trên người ông lại rõ ràng như thế, còn làm cho mọi người tức giận vì điều này.
Năm đó U Minh Thiên Tôn giận dữ xuất quan vì hồng nhan làm không ít người khâm phục không thôi, nhưng kết cục lại thê thảm, bị đuổi đến nơi trục xuất…
Có thể tưởng tượng được, trong lòng ông có bao nhiêu hận ý sâu với Cốc Thần!
“Cốc Thần trưởng lão, ngươi phải nói đi.”
“Nhưng đừng liên lụy đến Liên Minh Luyện Trận chúng ta, năm đó vì chuyện của ngươi, chúng ta bị liên lụy còn thiếu sao? Chẳng lẽ còn phải chịu một lễ rửa tội bằng máu tươi?”
Trên quảng trường mọi người mở ra nghị luận, làm mặt già của Cốc Thần càng thêm tái nhợt.
Cuối cùng ông ta vẫn hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “U Minh Thiên Tôn, là ta sai, khiến ngươi đau lòng khi mất người yêu nhất, hiện tại ta đã hối hận, xin ngươi tha thứ!”
“Tuyệt!”
Sắc mặt của Quân Thanh Vũ trầm xuống, lạnh giọng kêu.
Xoạt!
Một ánh sáng màu đỏ từ trên người nàng khuếch tán ra, rất nhanh bóng dáng màu đỏ trống rỗng xuất hiện ở trước mặt nàng…
Khi nhìn thấy nam nhân trống rỗng mà hiện, hô hấp của mọi người đột nhiên căng thẳng, kinh diễm không thể dời đi ánh mắt…
Nam nhân trong hư không, tóc bạc như tiên nhân tung bay ở trong gió, hồng y như nhiễm máu tươi, lay động ở trước mặt mọi người.
Bọn họ chưa từng có nhìn thấy nam nhân tuyệt thế như vậy, còn thể hiện hai loại khí thế tiên và ma khác nhau này vô cùng nhuần nhuyễn, đẹp đến làm người quên mất hô hấp…
“Nữ nhân, ngươi tìm bổn tọa?” Tuyệt nhíu mày, ánh mắt quét về phía Quân Thanh Vũ phía dưới.
“Để ông ta quỳ xuống!”
Quân Thanh Vũ nhàn nhạt nhìn Cốc Thần, giọng nói lại như gió lạnh đến xương.
“Ha ha.”
Tuyệt cười to hai tiếng, tóc bạc hồng y như ma mị theo cuồng phong mà bay, thật lâu sau, hắn thu nụ cười kiêu ngạo lại, khóe môi cong lên một độ cong khát máu.
“Chuyện này rất dễ dàng, nhưng so với để ông ta quỳ xuống, bổn tọa ngược lại muốn giết ông ta hơn!” Tuyệt nâng mắt đỏ âm trầm lên, từ trên cao nhìn xuống Cốc Thần, âm lãnh nói: “Nàng là nữ nhân của bổn tọa, người dám can đảm khinh nhục nàng, vốn hẳn là chết! Nhưng nàng không muốn ngươi chết, cho nên bổn tọa tạm thời giữ lại tánh mạng của ngươi…”
Cơ thể của Tuyệt chợt lóe, vòng tới phía sau Cốc Thần.
Tuy đều là cường giả Thần Đan, nhưng Cốc Thần so với Hồng Hạc đều có một khoảng cách, huống chi là Tuyệt?
Ầm!
Một tiếng trầm vang.
Cơ thể của Cốc Thần bay ngược ra ngoài, vừa vặn ngã ở trước mặt U Minh Thiên Tôn, hai đầu gối quỳ thật mạnh trên mặt đất, đau đến khiến ông ta nhíu mày lại.
Nhưng mà, còn nhiều hơn lại là phân sỉ nhục kia…
“Xin lỗi!”
Một hồng y cao lớn bao phủ ở trên bóng dáng của Cốc Thần, nam nhân nhếch môi đỏ lên độ cong đẫm máu, giọng nói âm lãnh làm cho cả nhiệt độ quảng trường đều giảm xuống…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!