Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn - Quyển 3 - Chương 55: Đại kết cục (hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn


Quyển 3 - Chương 55: Đại kết cục (hạ)


Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Ngoại tôn nữ của Quân gia Thần Môn thành thân, có thể nói là chấn động toàn bộ Thần Cảnh.

Hơn nữa thực lực của bản thân Quân Thanh Vũ, ở ngày thành thân đó, nhân vật đến đều là hiển vinh sang quý ở Thần Cảnh, nhưng mà, cho dù là những người này, ở trước mặt hạ nhân Quân gia đều rất cẩn thận, sợ không cẩn thận trêu chọc người Quân gia mà dẫn đến mầm tai hoạ gì đó…

Trong Quân gia lúc này, Quân Lâm Thiên cười tủm tỉm tiếp đón khách nhân, khuôn mặt già như hoa cúc nở rộ, cười sáng lạn đến cực điểm.

“Quân gia chủ, chúc mừng ngươi.”

Mọi người mỉm cười chúc mừng, trong giọng nói lại mang theo a dua nịnh hót.

Nhưng lão nhân Quân gia lại rất thích loại cảm giác cao cao tại thượng này, yên tâm thoải mái tiếp nhận mọi người chúc mừng…

Trong khuê phòng, Quân Thanh Vũ ngồi ở trước gương, tóc đen như thác nước thả xuống, ở dưới nắng sớm tỏa ra ánh sáng lóa mắt.

Vô Tình đi đến phía sau nàng, ánh mắt nhàn nhạt đặt ở trên người nữ tử, trong ánh mắt chứa tia ôn nhu, loại ôn nhu này, người nam nhân này đều chưa từng có…

“Vô Tình.”

Quân Thanh Vũ chậm rãi xoay người, nhìn đến nam nhân phía sau, sửng sốt một chút: “Sao chàng lại ở chỗ này? Mẫu thân của đâu?”

Lúc này Vô Tình không nên xuất hiện ở nơi này, nhưng vì sao…

Vô Tình không nói gì, giơ tay kéo Quân Thanh Vũ vào trong lòng, môi mát lạnh nhẹ nhàng đè ở trên môi nàng, cánh tay ôm chặt thân thể của Quân Thanh Vũ…

Thật lâu sau, hắn mới buông lỏng tay ra, trên khuôn mặt tuấn mỹ chứa ánh sáng nhàn nhạt.

“Nhạc mẫu tạm thời rời đi, Thanh Nhi, để cho ta tới trang điểm cho nàng đi.”

Quân Thanh Vũ ngẩn ra một chút, khẽ gật đầu: “Được…”

Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, trong phòng lúc này, một cảm giác nhu tình mật ý tràn ngập ấm áp…

……

Ngày tốt giờ lành đã đến, từ xa, khách khứa mãn đường đã thấy được tân nhân cầm tay mà đến kia.

Ở trong đây, có không ít nữ tử chưa xuất giá, khi nhìn thấy nam nhân ôn nhu kia nhìn chăm chú vào tân nương, đáy mắt bất giác hiện lên một cảm giác kinh diễm.

Bọn họ chưa từng gặp qua, lại có nam nhân có thể hoàn mỹ đến mức này, mặc dù là mặc hỉ bào màu đỏ rực, cũng không che dấu được khí chất như thiên nhân kia chút nào…

Khó trách, cũng chỉ có nam nhân như vậy, mới có thể thu phục được nữ tử như truyền thuyết kia…

Cũng không biết tân nương lớn lên như thế nào.

Nghe nói ngoại tôn nữ của Quân gia cũng là tuyệt sắc khuynh thành, như thế ngược lại cũng là xứng đôi với nàng…

“Khụ khụ!” Quân Lâm Thiên ho khan hai tiếng, cười tủm tỉm nói: “Nếu tân nương tân lang tới, vậy cũng nên chính thức bái đường thành thân, ti nghi, có thể bắt đầu nghi thức.”

Ti nghi cung kính khom người, quay đầu nhìn một đôi tân nhân kia, kéo dài giọng nói: “Nhất bái thiên địa!”

Trong mắt lạnh nhạt của Vô Tình hiện ra ánh sáng ôn nhu, ánh mắt dừng ở trên người nữ nhân bên cạnh, ngay ở lúc hai người muốn bắt đầu nghi thức, một tiếng hét lớn bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến.

“Chậm đã!”

Giọng nói vừa dứt, khách khứa mãn đường đều châu đầu ghé tai, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa.

Trong nháy mắt, một bạch y hạ xuống, đứng ở trong đại sảnh.

Mà đi theo ở phía sau nữ tử bạch y kia là một đám người bạch y, mặt không biểu tình nhìn vào trong phòng.

“Vô Tình sư huynh!”

Nữ tử bạch y bi thương nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như tiên nhân kia, giọng nói mang theo thương cảm: “Huynh thật sự muốn nghênh thú nữ nhân này sao?”

Ánh mắt của Vô Tình lạnh xuống một chút, quanh người như tỏa ra hàn ý vô tận.

“Đúng!”

Sắc mặt của Mộng Nguyệt nháy mắt trở nên tái nhợt, ánh mắt càng thêm bi thương, nàng ta chỉ vào Quân Thanh Vũ, tức giận quát: “Rốt cuộc nữ nhân này có cái gì tốt, sao có thể xứng với huynh? Trên đời này, có thể xứng với sư huynh chỉ có ta! Nàng ta căn bản không xứng!”

Nhìn biến cố đột phát trước mắt, mọi người đều là thổn thức không thôi, ai cũng không nghĩ tới sẽ có người đến quấy rối ở trên hôn lễ.

Đôi mắt của Vô Tình càng thêm rét lạnh, cả người đều như ở bên trong hầm băng, hàn khí vô tận khuếch tán ra, thậm chí khiến người xung quanh đều lạnh đến đánh cái rùng mình.

“Ầm!”

Một đạo lực lượng cường đại từ trên người nam nhân bắn ra, hung hăng đánh ở trên người nàng ta.

Mộng Nguyệt ngây ngẩn cả người.

Bởi vì nàng rõ ràng cảm nhận được, người nam nhân này muốn giết nàng ta!

Nàng yêu sư huynh lâu như thế, vì người khác lại muốn giết mình.

Đây là dù thế nào Mộng Nguyệt cũng không thể chịu đựng được.

“Ha ha ha!”

Bỗng nhiên, nàng ta cười ta, tiếng cười bừa bãi kia tràn ngập ở khắp không trung.

“Sư huynh, đây là huynh ép ta, ta vốn dĩ không muốn làm như vậy, nhưng nếu ta không có được huynh, ta đây muốn huỷ hoại tất cả của hai người các ngươi!”

Một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, khiến khuôn mặt tuyệt sắc càng thêm dữ tợn…

“Sư phụ, con vốn dĩ muốn cho sư huynh một cơ hội, nhưng hắn chấp mê không tỉnh ngộ, nguyện ý vì nữ nhân này huỷ hoại cả đời…”

Mộng Nguyệt nhắm hai mắt lại, thống khổ nói: “Một khi đã như vậy, vậy chỉ có thể từ bỏ…”

Xoạt!

Theo tiếng của Mộng Nguyệt nói, một đạo khí thế cường đại ép người mà đến, lúc mọi người ngẩng đầu nhìn người trước mặt, rốt cuộc không thể quên mất một màn này…

Trên không trung, nam nhân áo bào trắng khẽ bay, cao cao tại thượng như thần linh giáng thế, có khí thế bễ nghễ thiên hạ. Giờ khắc này, tất cả mọi người cảm giác được khí tràng cường hãn của ông ta, ngay cả hô hấp đều không khỏi căng thẳng.

“Tông chủ Tiên Tông, Thánh Thiên!”

Nháy mắt sắc mặt của Quân Lâm Thiên trầm xuống: “Tông chủ Tiên Tông tới nơi này làm gì?”

Nhưng mà, còn không đợi Quân Lâm Thiên suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, giọng nói lạnh lùng của nam nhân đã truyền vào ở trong đại sảnh.

“Ngươi chính là Quân Thanh Vũ? Giao Chu Tước ra đây!”

Chu Tước?

Quân Thanh Vũ sửng sốt một chút, ông ta là vì Chu Tước mà đến?

Xoạt!

Đột nhiên, một ánh sáng từ trên người Quân Thanh Vũ bắn ra, đứng ở trên mặt đất…

Nam nhân hồng y khẽ bay, trên khuôn mặt anh tuấn hiện vẻ lãnh khốc, đôi mắt màu đỏ lạnh lùng nhìn người trước mặt, mặt không biểu tình nói: “Xem ra ngươi là tự nguyện bị nó nô lệ, gọi người nọ sau lưng ngươi xuất hiện đi, ân oán mấy vạn năm, cũng là lúc thích hợp giải quyết với hắn…”

Quân Thanh Vũ có chút kinh ngạc nhìn Chu Tước.

Xem ra sau lưng người nam nhân này còn có người, hơn nữa…

Có mấy vạn năm ân oán với Chu Tước?

Vậy rốt cuộc người sau lưng ông ta là ai…

“Ha ha!” Thánh Thiên ngửa đầu cười to hai tiếng: “Các ngươi còn không có tư cách thấy nó! Chỉ bằng thực lực hiện giờ của các ngươi, ta chỉ cần thổi một hơi, thì sẽ khiến cho các ngươi hồn phi phách tán!”

Giọng nói của ông ta kiêu ngạo cuồng vọng, lại không ai có thể phản bác, thật sự là thực lực của nam nhân này quá cường đại, cường đại đến làm người không thấy thích hợp…

Đôi mắt của Chu Tước hơi trầm xuống, đưa lưng về phía Vô Tình, lãnh khốc nói: “Dẫn nàng đi!”

“Chu Tước…”

Trong lòng Quân Thanh Vũ căng thẳng, vội vàng hét.

“Ta chưa từng nói qua với ngươi, nhưng bây giờ lại không thể không nói cho ngươi, sở dĩ ta bị nhốt ở trong Chu Tước Bảo Đỉnh, chính là bởi vì người sau lưng người nam nhân kia, người kia ở quá khứ đã đánh trọng thương ta…”

“Chính là bởi vì như vậy, ta càng không thể bỏ ngươi được, từ khi bắt đầu ta khế ước với ngươi, ta sẽ phụ trách với sinh mệnh của ngươi!”

Dứt lời, nàng quay đầu nhìn về phía Quân Lâm Thiên: “Ngoại công, mẫu thân và bằng hữu của ta, giao cho người bảo hộ…”

“Vậy con…”

“Ta cần phải đối mặt nguy hiểm với bọn họ.”

Đúng vậy, nàng cần phải đối mặt nguy hiểm với bọn họ, cho dù như thế nào, đều không thể trốn ở phía sau những người này…

“Ha ha! Tiểu nha đầu, bổn tọa không thể không bội phục dũng khí của ngươi, chỉ là ngươi cho rằng, chỉ bằng các ngươi sẽ là đối thủ của bổn tọa sao?” Thánh Thiên cười lớn hai tiếng, khóe môi chứa một tia khinh miệt: “Nhưng đối phó với những con kiến các ngươi này, còn không cần bổn tọa ra tay, hiện tại người của Tiên Tông ta đã vây quanh toàn bộ Thần Môn, tất cả mọi người các ngươi trốn không thoát!”

Lòng của Quân Thanh Vũ trầm xuống một chút.

Hiện tại nàng lo lắng nhất, không gì hơn là an ủi Quân Lâm Thiên bọn họ…

Nghĩ đến đây, Quân Thanh Vũ chậm rãi ngồi xổm xuống, trên mặt đất đùa nghịch thứ gì đó.

“Trận pháp?”

Thánh Thiên khinh bỉ cười: “Ngươi cho rằng, chỉ bằng trận pháp hiện tại của ngươi, còn có ích lợi gì sao? Nha đầu, mặc kệ ngươi làm trận pháp gì, đều không có tác dụng với ta, cũng không thể hạn chế được người của ta.”

Nhưng mà, Quân Thanh Vũ lại như không nghe được ông ta nói, tiếp tục vẽ trận pháp.

Thật lâu sau, nàng mới đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng Thánh Thiên.

“Ngươi sai rồi, ta không phải là dùng trận pháp đối phó với ngươi, mà là…”

Loảng xoảng!

Một tiếng vang kịch liệt bỗng nhiên truyền đến, chợt trước mặt đám người Quân Lâm Thiên hiện ra bức tường trong suốt, vây bọn họ chặt chẽ ở trong bức tường…

“Thanh Vũ!”

Quân Ngọc Nhi sửng sốt nửa ngày, vội vàng xông tới, hung hăng đánh lên mặt tường: “Con mau để chúng ta đi ra ngoài!”

Như không nghe được Quân Ngọc Nhi nói, khóe môi của Quân Thanh Vũ chứa độ cong thanh lãnh: “Như vậy, người của ngươi không thể tổn thương đến bọn họ.”

“Hừ!”

Thánh Thiên cười lạnh một tiếng: “Ta ngược lại thật không nghĩ tới, cuối cùng ngươi muốn làm chính là bảo vệ bọn họ, yên tâm đi, bọn họ vốn dĩ không phải là người ta muốn đối phó, hiện tại, bổn tọa chỉ là muốn có được Chu Tước mà thôi…”

Ở dưới ánh mắt bi thống và tuyệt vọng của đám người Quân Ngọc Nhi, không trung bị xé ra một lỗ hổng, vô số người Tiên Tông từ trong vết cắt kia đi xuống, đứng đầy ở giữa sân…

Gia Cát Vân khẽ nhíu mày lại, khuôn mặt thanh tú cong lên một độ cong nhàn nhạt.

“Vũ nhi, lần này, chúng ta tới kề vai chiến đấu như thế nào? Chúng ta đã lâu không có chiến đấu với nhau, còn không phải là Tiên Tông thôi sao, mặc kệ là ai, ta đều sẽ khiến cho bọn họ có đến mà không có về!”

“Được.”

Khóe môi của Quân Thanh Vũ khẽ nhếch.

Nàng đã sớm có một loại dự cảm, ngày hôn lễ đó nhất định sẽ xảy ra chuyện, không nghĩ tới, cuối cùng vẫn bị hủy hỏng rồi.

Nhưng chờ giải quyết địch nhân xong, các sẽ có thể thuận lợi thành thân…

Máu……

Máu đỏ tươi ở trong Quân gia khuếch tán ra, tràn ngập mùi máu tanh…

Thánh Thiên nheo hai mắt lại nhìn Quân Thanh Vũ, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc: “Phá Hư?”

Nữ nhân này, lại đột phá tới Phá Hư?

Nhưng vậy thì như thế nào, Phá Hư trong Tiên Tông cũng có mấy người, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của những người đó.

Quân Thanh Vũ lui về phía sau vài bước, cười lạnh một tiếng: “Vận khí tốt mà thôi, tối hôm qua trước khi ngủ vừa vặn đột phá đến Phá Hư, không nghĩ tới là công dụng cho hôm nay…”

Nếu không như thế, chỉ sợ hôm nay nàng xác thật khó có thể đối mặt với những người này.

Ngay ở một khắc này, một tiếng nói ôn nhuận như ngọc từ phía trước truyền đến, truyền vào trong tai mọi người.

“Cô nương, tại hạ có tới chậm hay không?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Quân Thanh Vũ vui mừng trong lòng, ngửa đầu nhìn lại, trong phút chốc, một đôi mắt chứa ý cười ôn nhuận rơi vào trong hai mắt của nàng.

“Liễu hồ ly, ngươi đã trở lại?”

Liễu Thiếu Ngọc khẽ phe phẩy quạt xếp, khóe môi cong lên tươi cười ôn nhuận: “Ta nghe được tin tức ngươi thành thân, nhưng lại tới quá muộn, cô nương, ngươi cũng thật là làm tổn thương lòng của tại hạ, tại hạ yêu cô nương như thế, sao ngươi có thể vứt bỏ tại hạ…”

Xoạt!

Một đạo hàn khí lạnh băng bắn đến, Liễu Thiếu Ngọc không hề sợ hãi ngửa đầu nhìn lại, khiêu khích nhìn trên mặt bao phủ một lớp hàn khí của nam nhân.

Người nam nhân này dễ dàng có được nàng như vậy, nếu không cho hắn tìm chút không vui, vậy chẳng phải là trong lòng hắn rất không thoải mái sao?

Bỗng nhiên, một công kích phía trước bắn về phía Liễu Thiếu Ngọc.

Hắn vội vàng thu ánh mắt lại, trên người bắn ra một cổ khí thế bức nhân, ầm một tiếng, cơ thể của người nọ bay ra ngoài.

“Phá Hư?”

Quân Thanh Vũ ngẩn ra một chút: “Ngươi cũng đột phá đến Phá Hư?”

“May mắn mà thôi.”

Liễu Thiếu Ngọc mỉm cười, ôn nhuận như ngọc nói.

Nhưng loại thời điểm này Quân Thanh Vũ không thể đi dò hỏi việc Liễu Thiếu Ngọc trải qua những năm gần đây, vội vàng thả tất cả linh thú trong Chu Tước Bảo Đỉnh ra…

“Hồng Ngọc, Tiểu Điện, Hồng Hạc, Tuyệt, Xích Tiêu, giết sạch toàn bộ người Tiên Tông cho ta!”

“Vâng!”

Xoạt!

Vô số ánh sáng bắn về phía người Tiên Tông, nhảy vào trong đám người…

Bởi vì nhân số của đối phương đông đảo, dần dần, Quân Thanh Vũ có chút ăn không tiêu.

“Tiếp tục như vậy cũng không được, chúng ta căn bản không kiên trì được, nhưng hiện tại có trận pháp gì có thể sử dụng?”

Trong nháy mắt, đầu óc Quân Thanh Vũ chuyển động, lại tìm tòi trận pháp có thể sử dụng trong đầu…

“Ha ha!”

Trong hư không truyền đến một tiếng cười âm lãnh, rồi sau đó một bóng dáng màu xám bay tới trước mặt Quân Thanh Vũ, từ trên cao nhìn xuống người phía dưới.

“Người Tiên Tông thật đúng là biệt lai vô dạng, năm đó các ngươi giả nhân giả nghĩa ngăn cản ta báo thù rửa hận, hiện giờ, còn muốn lấy nhiều khi ít khi dễ đồ nhi của ta, các ngươi thật là xem lão phu là người chết sao, hôm nay lão phu ở đây, các ngươi ai dám động vào một sợi lông của nha đầu này!”

Lúc trước ông không thể bảo hộ thê tử, thậm chí ngay cả báo thù đều phải mượn lực lượng của đồ nhi.

Nhưng hiện tại, cho dù như thế nào, ông cũng phải bảo vệ tốt đệ tử duy nhất của mình trên đời này…

“Sư phụ?”

Trong lòng Quân Thanh Vũ xẹt qua một tia vui mừng, không đợi nàng phục hồi tinh thần lại, lại một giọng nói từ từ truyền đến…

“Ta cũng không quen nhìn hành động của Tiên Tông, cho nên, đối phó với Tiên Tông, cũng coi như thêm một người là ta!”

Giọng nói vừa dứt, một bạch y dần xuất hiện ở trước mặt U Minh Thiên Tôn, cười tủm tỉm nói.

“Thiên Cơ Tử, sao ngươi cũng xuất hiện?”

Trước đó không lâu, U Minh Thiên Tôn không biết đi nơi nào, Thiên Cơ Tử cũng dẫn theo kim La ra cửa rèn luyện, không thể liên hệ với bọn họ, cho nên mới không đưa thiệp mời lên trên tay bọn họ.

Không nghĩ tới lúc này sẽ xuất hiện.

“Ha ha, còn không phải nha đầu ngươi thành thân sao, cho nên lão nhân gia ta cố ý nhanh chóng trở về chúc mừng ngươi, không nghĩ tới lại đụng tới Tiên Tông ỷ thế hiếp người lần nữa.”

Từ trong giọng nói này, là có thể nghe ra Thiên Cơ Tử không có hảo cảm gì với những người này…

Đang nói, một giọng nói quen thuộc mà non nớt xâm nhập vào trong đầu của nàng.

“Mẫu thân……”

“Tiểu Hoàng Nhi? Con đã bế quan đi ra?”

Quân Thanh Vũ vội vàng theo giọng nói nhìn lại, ánh mắt nhìn không trung ở nơi xa.

Chỉ là còn không phải như thế, vô số Phượng Hoàng xẹt qua không trung, từ nơi xa bay tới, đều làm nổi bật khắp không trung đỏ bừng một mảnh…

Rồi sau đó, một thân thể kiều mềm từ trên bầu trời hạ xuống, hung hăng nhào vào trên người Quân Thanh Vũ.

Tiểu Hoàng Nhi ngẩng đầu lên, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác nở nụ cười ngây thơ đáng yêu.

“Mẫu thân, con đã trở về, có phải bọn họ đang khi dễ mẫu thân hay không?”

Nói xong Tiểu Hoàng Nhi nhìn mọi người Tiên Tông, đáy mắt xẹt qua tia khát máu: “Các ngươi còn thất thần làm gì? Giết tất cả người xấu khi dễ mẫu thân cho ta!”

“Vâng, nữ vương bệ hạ!”

Vút!

Vút vút!

Vô số Phượng Hoàng từ không trung rơi xuống, nhanh chóng xông về phía đám người.

Có mấy lão gia hỏa và Phượng Hoàng nhất tộc gia nhập, tình thế xuất hiện biến hóa rõ ràng…

“Chu Tước, rốt cuộc người năm đó tổn thương ngươi là ai? Bản tôn muốn bầm thây vạn đoạn người nọ!” Tuyệt nghiến răng nghiến lợi: “Đánh bại ngươi là nhiệm vụ của bản tôn, ai lại đoạt đi công lao này rồi, bản tôn tất nhiên sẽ không tha thứ cho hắn!”

Chu Tước nhìn Tuyệt: “Ngươi, kiếp sau đều không có tư cách này…”

Dứt lời, hắn thu ánh mắt lại, giơ tay bắt lấy một thanh đại kiếm, vung huy máu tươi bắn ra, ngọn lửa vô tận che trời lấp đất từ trên người hắn bắn mạnh ra, làm người ta kinh diễm vạn phần…

Khuôn mặt của Thánh Thiên trầm xuống một chút.

Bỗng nhiên, bạch y kia hiện lên không trung, xông về phía Quân Thanh Vũ…

“Thanh Nhi.”

Vô Tình giơ tay kéo Quân Thanh Vũ vào trong lòng, hỉ bào màu đỏ rực ở trong gió khẽ bay, khiến nam nhân càng thêm tuấn mỹ cường đại, loá mắt như tiên nhân…

Ầm!

Khí thế trên người hắn và Thánh Thiên đánh vào nhau, làm bước chân của đối phương rõ ràng lui về phía sau vài bước, trên khuôn mặt kia xẹt qua một vẻ kinh ngạc.

“Hóa Hư?”

Người nam nhân này, lại đột phá tới Hóa Hư rồi…

Ở trước Thần Đan là Phá Hư, trước Phá Hư đó là Hóa Hư, mà trước Hóa Hư chính là cảnh giới Thánh Nhân, người khống chế kia đó là Thánh Nhân, cao nhất chính là Vô Thượng.

Nhưng Thần Cảnh trăm triệu năm qua, đều chưa từng có người tới mức kia…

“Khó trách, khó trách hiện tại ngươi có lá gan khiêu chiến Tiên Tông, thì ra ngươi cũng đột phá tới Hóa Hư rồi, Vô Tình, ta thật sự là xem thường ngươi, ban đầu, ta thật sự muốn tài bồi ngươi, nhưng ngươi lại phản bội ta?”

“Tài bồi?”

Giọng nói của Vô Tình càng thêm lạnh nhạt: “Ngươi tài bồi, đó là khiến ta trở thành dược nhân sao?”

“Hừ!”

Thánh Thiên hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải ta khiến ngươi trở thành dược nhân, ngươi cho rằng, ngươi sẽ có thiên phú cường hãn như vậy sao? Đáng tiếc cuối cùng ngươi lại chạy thoát, làm ta không thể thực hiện được thực nghiệm cuối cùng, mà những người khác không có thể chế như ngươi, cuối cùng đều bị độc dược độc chết!”

Lúc này trong Quân gia có không ít người của các thế lực.

Nghe thấy Thánh Thiên nói, chỉ cảm thấy thần linh trong lòng nháy mắt tan biến, kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt kia.

Ở trong mắt mọi người, Tiên Tông chính là hóa than của chính nghĩa, ai có thể nghĩ đến người Tiên Tông sẽ làm ra chuyện như vậy…

“Thì ra Tiên Tông còn ác độc như thế!”

Ánh mắt của U Minh Thiên Tôn dần âm lãnh: “Lại để nhân loại trở thành dược nhân! Xem ra trên đời này thật đúng là không có chuyện gì là Tiên Tông không làm được…”

“Ha ha!”

Thánh Thiên cười to hai tiếng, khí thế trên người chợt dâng lên.

“Ta đều là vì hắn mà thôi, hắn hẳn là cảm ơn ta, bằng không, bây giờ hắn tuyệt đối sẽ không thay đổi cường đại như thế! Nhưng không nghĩ tới, hắn sẽ phản bội Tiên Tông chúng ta, một khi đã như vậy, ta tuyệt đối sẽ không giữ lại phản đồ!”

Ha ha ha!

Tiếng cười của Thánh Thiên càng thêm cuồng vọng, khí thế như kiếm bắn về phía Vô Tình.

Ầm!

Vô Tình giơ tay chém ra một đạo kiếm mang, đụng phải khí thế của ông ta, ngay lập tức, Thánh Thiên lui về sau hai bước, đáy mắt hiện ra tia kinh ngạc.

“Vì sao? Vì sao hai chúng ta đều là cảnh giới Hóa Hư, ta lại yếu hơn hắn một bậc? Không, ta không tin, Vô Tình, ngươi đi tìm chết cho ta!”

Ầm!

Khí thế trên người Thánh Thiên lại bắn ra lần nữa, so với vừa rồi càng mãnh liệt hơn, như gió xoáy bắn toàn bộ lên không trung…

Nhưng mà, Vô Tình còn không có bất kì động tác gì, khí thế của nam nhân đã biến mất…

Thánh Thiên trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn người trước mặt mình, không dám tin tưởng hỏi: “Thánh Tôn đại nhân…”

“Được rồi, nhiệm vụ của ngươi đã kết thúc.”

Nghe được lời này, người trước mặt từ từ xoay người lại, bàn tay nâng ở phía trên đầu Thánh Thiên, ầm một tiếng, một ánh sáng hạ xuống, nháy mắt đầu của ông ta bị nổ tung, óc bắn đầy đất.

“A a a!”

Nhìn thấy một màn tàn nhẫn này, Mộng Nguyệt chịu không nổi kinh hách, thất thanh hét lên.

Vẻ tuyệt vọng xuất hiện ở trên khuôn mặt tuyệt thế kia, có vẻ càng thêm tái nhợt…

“Thánh Tôn?”

Trong đầu mọi người hiện ra tôn xưng của Thánh Thiên với nam nhân này, trái tim run rẩy vài cái.

Trên đời này, có thể được gọi là Thánh Tôn chỉ có một người, đó chính là Thánh Nhân!

Đúng vậy, chỉ có cường giả tới cấp bậc kia, mới có thể được gọi là Thánh Tôn!

Nhưng vì sao cường giả như vậy sẽ xuất hiện ở chỗ này? Xong rồi, lần này không có bất kì kẻ nào có thể ngăn cản ông ta…

Trong nháy mắt, trong lòng tất cả mọi người hiện ra tuyệt vọng, như đã thấy được tử thần buông xuống…

“Vô Tình!”

Trái tim của Quân Thanh Vũ căng thẳng, lo lắng nhìn nam nhân đứng ở trước mặt mình.

“Chu Tước.”

Nam nhân chậm rãi quay đầu lại, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt anh tuấn của Chu Tước, khẽ cong khóe môi lên: “Vạn năm không gặp, không nghĩ tới ngươi sẽ trốn ở chỗ này, còn nhận một nữ nhân nhân loại làm chủ, cao ngạo như ngươi, sao lại cam tâm tình nguyện thần phục ở dưới chân một nhân loại? Chỉ cần ngươi đáp ứng đi theo ta, chúng ta có thể cùng nhau bước lên đỉnh của thế giới này, như thế chẳng phải là tốt hơn sao?”

Nghe nam nhân nói, sắc mặt của Chu Tước càng thêm lãnh khốc, mặt không biểu tình nói: “Trên đời này, có thể khiến ta thần phục chỉ có một Quân Thanh Vũ! Ngươi, không có tư cách!”

Đế Huyền cũng không tức giận, ngược lại nở nụ cười.

“Chu Tước, ngươi hẳn là biết, ta muốn có được ngươi đã rất lâu rồi, chẳng lẽ, ngươi lại còn muốn để ta ra tay đánh ngươi trọng thương lần nữa? Những năm gần đây, ta tìm ngươi thật là vất vả, ngươi theo ta đến đây, ta sẽ không tổn thương ngươi.”

Ầm!

Sát khí trên người Chu Tước bùng lên, ngọn lửa phẫn nộ nháy mắt bắn ra.

Ở trong mắt Quân Thanh Vũ, Chu Tước đều là một bộ dáng lãnh khốc, cho dù là giết người, cũng sẽ không có quá nhiều mặt tình cảm khác, nhưng giờ khắc này, nàng rõ ràng cảm nhận được lửa giận trong lòng Chu Tước.

Hắn vẫn là lần đầu tiên tức giận như thế…

“Tuyệt, người nam nhân này là ai?”

Ánh mắt của Quân Thanh Vũ trầm xuống.

Nàng có cảm giác, quan hệ của Chu Tước và người nam nhân này không đơn giản…

“Hắn?” Tuyệt cười lạnh một tiếng: “Ta vẫn luôn tò mò Chu Tước là bị thương như thế nào, lại biến mất như thế nào, không nghĩ tới là bị hắn đả thương, đoán chừng Chu Tước cũng là muốn trốn người nam nhân này mới chui vào trong Chu Tước Bảo Đỉnh, ở thật lâu phía trước người nam nhân này thích dây dưa Chu Tước, không, phải nói là hắn thích Chu Tước! Nhưng Chu Tước tương đối bình thường, không thích nam nhân, cho nên trước nay đều là chán ghét hắn ta đến cực điểm.”

Quân Thanh Vũ sửng sốt một chút: “Ngươi là nói, người nam nhân này thích Chu Tước?”

Tuyệt gật đầu, đáy mắt hiện ra một tia chán ghét: “Gia hỏa này thật ghê tởm, khó trách Chu Tước chán ghét hắn như vậy, tuy ta chưa giao thủ với hắn, nhưng năm đó thực lực của hắn và Chu Tước không phân cao thấp, nếu không phải dựa vào âm mưu, Chu Tước sẽ không bị hắn ta trọng thương!”

Như thế Tuyệt khó bảo vệ được Chu Tước, ai bảo bọn họ đối mặt chính là người càng làm cho hắn chán ghét.

Thật không biết sao gia hỏa này biến thái như vậy, hắn thân là nam nhân, lại thích Chu Tước…

“Chu Tước, là nữ nhân này?” Đế Huyền nhìn về phía Quân Thanh Vũ, khóe môi ngậm nụ cười lạnh, “Ngươi là vì nữ nhân này, mới tính không rời đi với ta? Một khi đã như vậy, ta đây sẽ giết nữ nhân này, khiến ngươi không còn lưu luyến nữa!”

Ầm!

Khí thế của Đế Huyền phát ra, lực lượng cường hãn như gió xoáy hung hăng bắn về phía Quân Thanh Vũ.

Vô Tình giơ tay bảo vệ Quân Thanh Vũ ở trong lòng, mắt lạnh nhìn lực lượng cường đại của nam nhân bắn đến…

Đúng lúc này, một hồng y chợt lóe, chắn ở trước mặt hai người, rồi sau đó bị cổ lực lượng kia đánh trúng, cơ thể đột nhiên bay ngược ra ngoài…

Trong nháy mắt, tròng mắt của Đế Huyền co rụt lại, lửa giận chưa bao giờ có bùng cháy.

Chu Tước lại vì cứu nữ nhân kia mà cản một chiêu của mình!

Đây tuyệt đối không thể chịu đựng được!

“Chu Tước!”

Quân Thanh Vũ vội vàng rời khỏi ôm ấp của Vô Tình, nhanh chóng chạy tới trước mặt Chu Tước.

“Chu Tước, ngươi thế nào? Có sao hay không?”

“Ta không có việc gì.”

Chu Tước lắc đầu, lau vết máu chảy ở khóe miệng: “Cửa cuối cùng của Chu Tước, có thể trợ giúp lực lượng của ngươi, khụ khụ!”

Nói xong lời cuối cùng, Chu Tước bỗng nhiên ho khan hai tiếng, ho ra một ngụm máu tươi, hắn nắm chặt tay Quân Thanh Vũ, đôi mắt đỏ không còn lãnh khốc như lúc trước.

“Hiện tại, ngươi cần luyện chế một trận pháp cuối cùng, tới mở ra cửa Chu Tước cuối cùng!”

Một trận pháp cuối cùng, đó là trận pháp thập nhất cấp…

Quân Thanh Vũ sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Chu Tước, hung hăng gật đầu: “Ta hiểu được, hiện tại ta đi luyện chế trận pháp, nhưng mà nơi này…”

“Nơi này, chúng ta sẽ thay ngươi chống đỡ!”

Trận pháp thập nhất cấp khó hơn thập cấp mấy trăm lần, dù là vô đạo lão nhân, cũng chỉ sờ đến cánh cửa thập nhất cấp, còn chưa thể bước vào trong cánh cửa kia…

Chính là hiện tại Quân Thanh Vũ đã không quản được nhiều như vậy.

Nàng vội vàng lấy bút ra, vẽ ra đồ án đồ văn trên mặt đất, rồi sau đó đặt dược liệu ở phía trên đồ án, phụt một tiếng, Địa Tâm Chi Hỏa cháy dựng lên, khiến khắp mặt đất u lục một mảnh…

“Trận pháp cuối cùng?”

Đế Huyền cười lạnh một tiếng: “Trận pháp kia đều không ai có thể luyện chế ra, chỉ bằng một nhân loại nho nhỏ này, là thấy không có khả năng làm được.”

Hơn nữa, mặc dù nàng có thể luyện chế ra trận pháp cuối cùng, cũng không làm gì được hắn…

“Chu Tước, ta lại cho ngươi một cơ hội, rốt cuộc ngươi có nguyện ý rời đi với ta hay không!”

Đế Huyền quay đầu nhìn về phía Chu Tước, khuôn mặt âm trầm, lạnh giọng nói.

“Bao nhiêu lần ta đều ra một đáp án, đời này kiếp này, ta chỉ nguyện bồi ở bên người nàng, bảo vệ nàng một đời một kiếp!”

Nam nhân từ trên mặt đất đứng lên, trên khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc một mảnh.

Lời nói của hắn như là đang tuyên thệ, khiến sắc mặt của Đế Huyền càng thêm âm trầm.

“Được, đây là lựa chọn của ngươi, một khi đã như vậy, cũng đừng trách ta không khách khí!”

Xoẹt!

Cơ thể của Đế Huyền lóe mấy cái, đã rơi xuống trước mặt Chu Tước, giơ tay chém ra một lực lượng cường đại, mà đối mặt với lực lượng cường hãn, Chu Tước không tự chủ được lui về phía sau mấy bước.

Giờ khắc này, sắc mặt của hắn là ngưng trọng chưa từng có.

“Chu Tước, ngươi cho rằng ngươi vẫn là ngươi quát mắng phong vân trước kia sao, hiện tại thực lực của ngươi giảm nhiều, cái gì cũng đều không phải, ha ha ha! Ở dưới lực lượng của ta, ngươi không có sức phản kháng!”

Mạnh!

Thực lực của nam nhân này xác thật rất mạnh!

Cường đại đến làm người ta không phải là địch thủ…

Nhưng cho dù như thế, hắn cũng tuyệt đối không thể từ bỏ.

Bởi vì nơi này, có người hắn muốn bảo vệ…

Xoẹt!

Cơ thể của Vô Tình lóe mấy cái, đã rơi xuống trước mặt Chu Tước.

Cái gì hắn cũng đều không nói, một cổ hàn khí từ trong ra ngoài khuếch tán ra, ánh mắt nhìn Đế Huyền…

“Chu Tước, tuy ta rất chán ghét ngươi, nhưng càng làm cho ta chán ghét chính là biến thái này!” Khóe môi của Tuyệt cong lên, nở nụ cười âm trầm: “Cho nên, lúc này, bản tôn lại cùng ngươi liên thủ giết biến thái này lần nữa!”

Tiểu Hoàng Nhi chớp đôi mắt, xông về phía Vô Tình.

“Vô Tình phụ thân, vừa rồi tên xấu xa này muốn tổn thương mẫu thân, cho nên, Tiểu Hoàng Nhi muốn cùng nhau chiến đấu.”

Nhìn bốn người trước mặt, Đế Huyền nở nụ cười: “Bốn Hóa Hư? Ngươi cho rằng chỉ bằng bốn người các ngươi, là có thể chiến thắng ta sao? Như thế cũng quá buồn cười, bây giờ, ta sẽ khiến cho các ngươi hiểu rõ ý tưởng của các ngươi là ngu xuẩn cỡ nào, Hóa Hư dù sao cũng là Hóa Hư, cho dù như thế nào, đều không phải là đối thủ của ta!”

Chiến tranh, chạm vào là nổ ngay!

Cho dù Chu Tước và Tuyệt cũng ở không lâu trước đây song song tới Hóa Hư, nhưng mà thành như lời hắn nói, mặc dù là cường giả Hóa Hư, cũng không phải là đối thủ của hắn…

Thời gian trôi qua một phân một giây, trên trán Quân Thanh Vũ chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh, rất nhanh tẩm ướt toàn bộ vạt áo…

Ầm!

Đế Huyền thừa dịp có sơ hở đánh một chưởng ở trên người Tiểu Hoàng Nhi, ngay tức khắc, bóng dáng nhỏ xinh kia bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.

“Nữ vương bệ hạ!”

Mọi người của Phượng Hoàng nhất tộc đại kinh thất sắc, muốn vội vàng đi nghĩ cách cứu viện, lại vào lúc này, Đế Huyền đã tới trước mặt Tiểu Hoàng Nhi, từ trên cao nhìn xuống nàng, rồi sau đó, bàn tay hung hăng đánh xuống.

Trái tim của mọi người đều sợ tới mức ngừng đập.

Ngay ở lúc bọn họ cho rằng Tiểu Hoàng Nhi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trên bầu trời chấn động phong lôi, một lôi điện màu tím hung hăng dừng ở đánh Tiểu Hoàng Nhi và Đế Huyền, khiến bước chân của hắn lui về phía sau mấy bước…

“Đây là…”

Thiên Cơ Tử ngẩn ra một chút, ngơ ngác nhìn Quân Thanh Vũ dưới thiên lôi, trong lòng hiện ra một tia chấn động thật sâu.

“Trận pháp thập nhất cấp, không sai, lại xác thật là trận pháp thập nhất cấp!”

Sở dĩ Thiên Cơ Tử được gọi là đệ nhất Luyện Trận Sư Thần Cảnh, chính là bởi vì ông đã tìm được phương pháp tiến vào cửa này rồi, nhưng lại không có phát hiện cửa kia như Vô Đạo lão nhân.

Không nghĩ tới hiện giờ, Quân Thanh Vũ thật sự bước vào trong cửa này, trở thành một Luyện Trận Sư thập nhất cấp…

Đương nhiên, Quân Thanh Vũ thành công, không thoát khỏi quan hệ với Vô Đạo lão nhân.

Nguyên nhân chính là vì Vô Đạo lão nhân tìm được cửa kia rồi, nàng mới có thể thông qua ông chỉ dẫn mà đi vào, nếu không, nếu muốn phát hiện cửa kia còn không biết phải đi bao lâu…

“Thiên lôi này cũng đủ ngăn cản hắn một thời gian, ta tiến vào cửa Chu Tước xem một chút lúc này rốt cuộc giao cho là cái gì.”

Nói xong lời này, Cơ thể của Quân Thanh Vũ biến mất ở trong sân…

Trong Chu Tước Bảo Đỉnh, Vô Đạo lão nhân đã sớm nhìn thấy Quân Thanh Vũ đi vào trong đỉnh, vội vàng đi lên nghênh đón.

“Tiểu chủ nhân, chúc mừng.”

Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cười: “Đi thôi, ta đi nhìn xem Chu Tước Bảo Đỉnh giao cho ta chính là thứ gì.”

“Được, tiểu chủ nhân, đi theo ta.”

Dứt lời, hai người bước nhanh vào Chu Tước Bảo Đỉnh.

Theo một cửa cuối cùng mở ra, ánh sáng chói mắt mãnh liệt bắn ra, thiếu chút nữa chiếu Quân Thanh Vũ không thể mở to mắt…

Chỉ là rất nhanh nàng đã thích ứng với ánh sáng này.

“Truyền nhân của ta, rốt cuộc ngươi cũng đi tới một bước này.”

Bỗng nhiên, một giọng nói già nua từ trong mật thất truyền ra, truyền vào trong tai Quân Thanh Vũ…

Quân Thanh Vũ sửng sốt một chút: “Ngươi là…”

“Ta là người chế tạo Chu Tước Bảo Đỉnh, không, không chỉ là Chu Tước Bảo Đỉnh, dù là Chu Tước, đều là do ta chế tạo ra!”

Chu Tước là linh thú người khác chế tạo ra?

Như một đạo sấm sét, hung hăng đánh vào trong lòng Quân Thanh Vũ, nàng hít một ngụm khí lạnh, hỏi: “Vậy rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ta là…… Ta chỉ là một linh hồn mà thôi, bởi vì ta đã chết nhiều năm, lúc trước ta là một người vô thượng duy nhất ở thế giới này, nhưng sau lại vì làm ra loại thần vật Chu Tước Bảo Đỉnh này, ta đã tiêu hao tất cả lực lượng, hơn nữa khiến chính ta biến mất ở trong thời gian, Chu Tước Bảo Đỉnh không phải là thần bí gì, nó là thần khí còn cường đại vô thượng hơn thần khí! Chỉ là nếu muốn để Chu Tước Bảo Đỉnh phát huy tác dụng, có hai đồ vật ắt không thể thiếu, một là khí linh, còn một cái, đó là Chu Tước…”

“Chu Tước chính là nơi mạch máu của Chu Tước Bảo Đỉnh, nếu ngươi có thể để cho Chu Tước Bảo Đỉnh hợp hai làm một với ngươi, thì có thể kế thừa toàn bộ lực lượng của ta, nhưng trừ phi ngươi là một phế vật không sai tí nào, hơn nữa không có một tia lực lượng, mới có thể thừa nhận thực lực ta cho ngươi, nhưng bản thân ngươi có lực lượng cường hãn, sợ là không thể thừa nhận…”

Quân Thanh Vũ nhíu mày: “Ngươi là nói, muốn để ta huỷ bỏ thực lực của mình?”

“Không không không!”

Lão nhân lắc đầu: “Một phế vật, là không thể làm được hợp hai làm một với thần khí.”

Nghe được lời này, Quân Thanh Vũ cười lạnh: “Ngươi nói lực lượng của ta quá mạnh, nếu tiếp nhận toàn bộ thực lực của ngươi, sẽ không chịu nổi, nhưng nếu không có một tia lực lượng lại không thể kế thừa, lời này của ngươi không phải là mâu thuẫn sao?”

“Không, ý của ta là, ngươi có thể tìm người chung lực lượng này với ngươi.”

“Chung?”

“Không sai.” Lão nhân gật đầu: “Ngươi song tu với bạn lữ như thế nào, thì có thể truyền lực lượng cho hắn, phòng ngừa mình nổ tan xác mà chết.”

Song tu?

Quân Thanh Vũ mở to đôi mắt, lão gia hỏa này lại dùng loại biện pháp này để nàng kế thừa lực lượng?

“Thanh Nhi.”

Đúng lúc này, một hình bóng quen thuộc từ sau lưng truyền đến.

Nàng ngơ ngẩn quay đầu lại, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân thì sửng sốt một chút: “Vô Tình, sao chàng lại xuất hiện ở trong Chu Tước Bảo Đỉnh?”

“Là ta để hắn tiến vào.”

Cơ thể của Chu Tước chợt lóe, xuất hiện ở trước mặt Quân Thanh Vũ, hai mắt lãnh khốc của hắn lộ ra một tia phức tạp: “Các ngươi có thể ở chỗ này kế thừa lực lượng, hiện tại, cũng chỉ có các ngươi có thể chiến thắng hắn…”

“Từ từ.”

Mắt thấy Chu Tước sắp rời đi, Quân Thanh Vũ vội vàng gọi hắn dừng chân lại: “Ông ta nói ngươi là mạch máu của Chu Tước Bảo Đỉnh, nếu ta và Chu Tước Bảo Đỉnh hợp hai làm một, vậy ngươi sẽ có nguy hiểm gì?”

Chu Tước dừng chân lại, lắc đầu: “Sẽ không?”

Nói xong lời này, hắn không nhìn Quân Thanh Vũ một cái, biến mất ở trước mặt hai người…

Vô Đạo lão nhân cũng không biết thối lui khi nào, hiện tại toàn bộ phòng cũng chỉ còn lại hai người.

“Không nghĩ tới, loại thời khắc lần đầu tiên của chúng ta sẽ là ở đây.”

Quân Thanh Vũ nở nụ cười khổ.

Nếu chỉ có như thế mới có thể đạt được lực lượng, vậy nàng cũng chỉ có thể làm như vậy.

Muốn trách chỉ đổ thừa lão quái nhân sáng tạo Chu Tước Bảo Đỉnh lại biến thái như thế…

Cảm nhận được nam nhân tới gần, lòng của Quân Thanh Vũ bỗng nhiên nhảy lên một chút, ngay cả ngực đều cảm giác được từng luồng cảm giác khô nóng.

“Vô Tình, ưm…”

Lời nói chưa dứt, môi của nam nhân đã hạ xuống, ngăn chặn miệng của nàng, chặn tất cả lời nói của nàng lại…

Trong phòng, lưu động một cổ hơi thở ái muội.

Thôi thôi, dù sao sớm muộn gì cũng đều là người của hắn, huống chi, đây cũng là vì đối phó với nam nhân kia…

Nghĩ đến đây, Quân Thanh Vũ chậm rãi nhắm hai mắt lại, tùy ý để nam nhân cởi y phục của nàng…

……

Dưới không trung, rốt cuộc lôi điện cũng tan đi, Đế Huyền mắt lạnh nhìn người trước mặt, khóe môi chứa một tia cười nhạo.

“Các ngươi cho rằng như vậy là có thể ngăn cản ta? Ha ha, như thế cũng quá buồn cười, hiện tại, ta sẽ khiến cho các ngươi biết kết cục khi đối địch với ta!”

“Không tốt!”

Sắc mặt của Gia Cát Vân khẽ biến, ánh mắt lập tức khẩn trương.

“Vũ Nhi còn không có hảo sao? Nếu để hắn tùy ý giết chóc, chỉ sợ sẽ chết không ít, nhưng bây giờ cũng không có biện pháp khác có thể ngăn cản nam nhân này…”

Nghĩ đến đây, Gia Cát Vân khẽ cắn môi, đáy lòng hiện lên một tia lo lắng.

“Tất cả mọi người Phượng Hoàng nhất tộc nghe mệnh cho ta!”

Tiểu Hoàng Nhi đứng lên, lau vết máu ở khóe miệng, gương mặt nho nhỏ hiện vẻ khí phách.

“Không thể để nam nhân này tổn thương người của mẫu thân, cho dù là trả giá sinh mệnh cũng phải ngăn cản hắn!”

“Vâng!”

Mọi người của Phượng Hoàng nhất tộc đồng thanh hét lên, trong ánh mắt tràn đầy kiên định tín niệm.

Mà ở trong nháy mắt này, tất cả Phượng Hoàng đều hóa ra bản thể, nhanh chóng bay về phía Đế Huyền.

“Không biết lượng sức!”

Đế Huyền cười lạnh một tiếng, vung tay lên, vô số Phượng Hoàng từ trên bầu trời rơi xuống, ngã trên mặt đất…

Máu tươi chảy ra, tràn ngập toàn bộ đình viện.

Nhìn Phượng Hoàng rơi xuống, lòng của Tiểu Hoàng Nhi đều bóp chặt đến đau, nhưng nàng lại cần phải bảo vệ tốt những người khác, chờ mẫu thân trở về…

“Ha ha ha! Tiểu Phượng Hoàng, nhân số của Phượng Hoàng nhất tộc các ngươi không nhiều lắm, lại còn lãng phí như vậy, không phải quá đáng tiếc sao? Như vậy đi, ta tiễn ngươi đi địa ngục trước!”

Đế Huyền cười to hai tiếng, cơ thể chợt lóe đã đến trước mặt Tiểu Hoàng Nhi.

Ầm!

Tiểu Hoàng Nhi giơ tay ngăn cản, ngay tức khắc một cổ lực lượng làm toàn bộ cánh tay đều tê dại, cơ thể cũng nhịn không được lui về phía sau vài bước, vết máu lại từ khóe miệng tràn ra lần nữa.

“Tiểu Hoàng Nhi!”

Sắc mặt của Gia Cát Vân đều dọa trắng bệch, vội vàng nói: “Dừng tay! Ta là bằng hữu quan trọng nhất của Quân Thanh Vũ, ngươi không phải hận nàng sao? Vậy giết ta, Tiểu Hoàng Nhi còn nhỏ tuổi, không cho phép động vào nàng!”

“Hừ!”

Đế Huyền hừ lạnh một tiếng: “Xem ra một đám đều muốn chết, một khi đã như vậy, ta đây sẽ lập tức đưa các ngươi đi địa ngục, ha ha ha!”

Hắn cười to lên.

Bỗng nhiên, không trung âm trầm, không còn màu sắc, mây đen dày đặc ở khắp không trung, che kín bầu trời xanh…

“Không tốt!”

Rốt cuộc khuôn mặt âm trầm tuyệt mỹ của Tuyệt thay đổi, giọng nói đều mang theo kinh hoảng: “Tuyệt kỹ thành danh của Đế Huyền, Diệt Thiên! Nếu để hắn thi triển ra đạo lực lượng này, toàn bộ Thần Môn đều sẽ bị san bằng, ai cũng không chạy thoát được…”

Nghe được hắn nói, mắt của mọi người ở đây đều lộ ra tia kinh hoảng.

Người nam nhân này, lại muốn giết mọi người bọn họ!

“Xong rồi xong rồi, lần này khẳng định xong rồi.”

“Nhà ta có người già trẻ nhỏ, còn không muốn chết ở chỗ này, lần này, cho dù là trận pháp đều không bảo vệ được chúng ta…”

Tất cả mọi người hoảng sợ, tuyệt vọng nhìn không trung không thấy ánh mặt trời…

Ầm!

Lại vào lúc này, một ánh sáng màu đỏ bắn ra, xuyên qua mây đen hoàn toàn đi vào không trung…

Nháy mắt ở trên bầu trời khuếch tán ra, diễm lệ như ráng đỏ.

“Đây…… Đây là có chuyện gì?”

Đế Huyền ngây ngẩn cả người, khó hiểu nhìn không trung nơi xa.

Mà ở dưới ánh mắt của hắn, giữa hư không xuất hiện hai bóng người…

Đó là một đôi phu thê mặc hỉ bào, ở trên hư không là đáng chú ý như thế.

Nhưng càng làm cho Đế Huyền khiếp sợ chính là thực lực của hai người…

Không biết vì sao, hắn cảm giác được thực lực của hai người này ở phía trên mình.

“Không! Chuyện này không có khả năng!”

Sắc mặt của Đế Huyền thay đổi: “Vô Thượng, sao các ngươi lại đột phá đến Vô Thượng? Đây tuyệt đối không có khả năng!”

Không sai, nhất định là hắn cảm nhận sai rồi, sao sẽ xuất hiện cường giả Vô Thượng?

“Vừa rồi là ngươi muốn giết mọi người ở đây?”

Quân Thanh Vũ thanh lãnh nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Đế Huyền, cười lạnh nói: “Một khi đã như vậy, khoản nợ trước kia, ta cũng nên thanh toán một lần với ngươi…”

Xoẹt!

Quân Thanh Vũ nâng bàn tay lên, trong phút chốc, một ngọn lửa bắn về phía Đế Huyền.

Ánh mắt của Đế Huyền trên mặt đất càng thêm kinh hoảng, sợ hãi kêu lên: “Không!”

Nhưng mà, vừa dứt lời, toàn bộ thân thể của hắn đã bị ngọn lửa thôn tính tiêu diệt, chỉ là ngọn lửa cũng không hoàn toàn tiêu diệt hắn, mà là nhìn hắn ở trong ngọn lửa giãy giụa không thôi…

Giờ khắc này, tất cả mọi người trên mặt đất nhìn một đôi nam nữ trong hư không kia, lại sinh ra một loại cảm giác quỳ bái.

Như nhìn bọn họ nhiều một cái, đều là không tôn trọng với bọn họ…

“Chu Tước.”

Cơ thể của Quân Thanh Vũ chợt lóe, rơi xuống trước mặt Chu Tước.

Chỉ là, rất nhanh nụ cười của nàng đã biến mất…

Bởi vì nàng trông thấy cơ thể của Chu Tước dần trở nên trong suốt, như rất nhanh sẽ biến mất.

“Chu Tước, đây sao lại thế này?”

Vì sao, vì sao sẽ biến thành như vậy?

Chu Tước lẳng lặng nhìn Quân Thanh Vũ, ánh mắt luôn lãnh khốc xuất hiện một tia sáng nhu hòa không dễ phát hiện, rồi sau đó, hắn nở nụ cười.

Không gì đáng trách, Chu Tước chưa bao giờ cười cũng cười rất đẹp, nhưng lại làm lòng của Quân Thanh Vũ như bị xé rách ra.

“Chu Tước, là do Chu Tước Bảo Đỉnh, có phải bởi vì Chu Tước Bảo Đỉnh hay không?”

Quân Thanh Vũ nắm chặt lấy tay của Chu Tước, giọng nói đều run rẩy.

“Ta đại biểu cho Chu Tước Bảo Đỉnh, nếu Chu Tước Bảo Đỉnh biến mất, ta cũng sẽ biến mất…”

Như là một cây búa tạ, hung hăng đập ở trong lòng Quân Thanh Vũ.

“Vì sao ngươi không nói chuyện này cho ta, vì sao ngươi phải lừa gạt ta?”

Chu Tước dần rũ đôi mắt xuống, nhàn nhạt hỏi: “Ta nói, ngươi vẫn sẽ làm như vậy đi?”

Không!

Tuyệt đối sẽ không!

Chiến thắng địch nhân có rất nhiều biện pháp, nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ tính mạng của đồng bạn.

Nguyên nhân chính là vì như thế, Chu Tước mới lựa chọn lừa gạt nàng…

Nước mắt từ khuôn mặt chảy xuống, lòng của Quân Thanh Vũ xé rách đau đớn.

“Chu Tước, vừa rồi ngươi nói qua, sẽ bảo vệ ta một đời một kiếp, vì sao hiện tại lại phải rời khỏi! Không, ta sẽ không để ngươi biến mất, nhất định có biện pháp để ngươi ở lại bên người ta! Nhất định sẽ có!”

Sau khi trùng sinh, Quân Thanh Vũ đã từng phát lời thề, cả đời này, đều sẽ không để người bên cạnh rời đi.

Nhưng bây giờ, nàng bảo vệ những người khác, lại không thể giữ lại hắn…

Đây là kết cục dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới.

Chu Tước nâng ngón tay thon dài lên, khẽ lau đi nước mắt trên mặt nàng, ánh mắt dần nhu hòa, nói: “Ta không rời đi, ta sẽ vẫn luôn ở ngươi bên cạnh làm bạn với ngươi, nếu có duyên tất nhiên sẽ lại đoàn tụ lần nữa.”

“Không!”

Nhìn Chu Tước dần biến mất ở trước mặt nàng, Quân Thanh Vũ muốn giơ tay bắt lấy hắn, nhưng bắt được trên tay chỉ là một mảnh không khí.

Phịch!

Hai chân nàng mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất, nước mắt không tiếng động chảy xuống.

Từ khi trùng sinh tới nay, người đầu tiên nàng nhìn thấy đó là Chu Tước.

Mà làm bạn ở bên người nàng thời gian dài nhất, cũng là nam nhân kia…

Không gì đáng trách, Chu Tước vì nàng trả giá rất nhiều, cuối cùng, thậm chí làm mình biến mất, cũng muốn đổi cho bọn họ bình an…

“Chu Tước, đời này ta thiếu ngươi quá nhiều, nếu có kiếp sau, ta sẽ trả lại cho ngươi từng chút một.”

Nàng ngẩg đầu lên, nhìn phương hướng Chu Tước biến mất, mặc cho nước mắt tùy ý chảy, tẩm ướt cả khuôn mặt kia…

Vô Tình từ bên người ôm chặt bả vai của nàng, yên lặng làm bạn với Quân Thanh Vũ, lại vẫn đều không nói chuyện…

“Vô Tình, chàng nói, chúng ta còn sẽ có một ngày đoàn tụ sao?”

“Sẽ, nhất định sẽ có…”

Vô Tình cúi đầu nhìn Quân Thanh Vũ, giọng kiên định nói.

Có lẽ người khác không biết, nhưng không có ai rõ ràng tình cảm của Chu Tước với nàng hơn hắn.

Nguyên nhân chính là vì phân tình cảm kia, làm hắn cuối cùng nguyện ý vì nàng mà biến mất…

……

Mấy tháng sau.

Ở sau lần chiến đấu đó, Quân gia đã khôi phục yên tĩnh.

Trong phòng lúc này, Quân Thanh Vũ và Gia Cát Vân đang nói cái gì dó, bỗng nhiên nàng đứng lên, chạy đến một bên nôn khan.

Gia Cát Vân bị hoảng sợ, vội vàng đi đến bên cạnh Quân Thanh Vũ: “Vũ Nhi, làm sao vậy, thân thể của ngươi không thoải mái sao?”

Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày, nâng ngón tay lên đặt ở trên mạch đập của mình, nàng ngừng lại một chút, nói: “Hình như ta có…”

Ầm!

Vừa dứt lời, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, cơ thể của nam nhân chợt lóe, rơi xuống trước mặt Quân Thanh Vũ, bàn tay to đè lại bả vai của nàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ như tiên nhân có vui sướng không che dấu chút nào.

“Nàng vừa nói cái gì?”

“Ta nói, hình như ta mang thai…”

Vô Tình ngây ngẩn cả người, thật lâu sau, mới phục hồi tinh thần lại, ôm chặt Quân Thanh Vũ, kinh hỉ nói: “Ý của nàng là, ta sắp làm phụ thân rồi? Thanh Nhi, ta thật sự sắp làm phụ thân rồi?”

Nhìn thấy bộ dáng này của Vô Tình, Quân Thanh Vũ gật đầu bất đắc dĩ.

Gia Cát Vân cười trộm một tiếng, trộm đi ra ngoài, nhường địa bàn cho đôi phu thê này.

Nàng muốn đi xuống thông báo hỉ sự này cho những người khác…

“Vô Tình, mấy ngày này chàng đi đâu vậy?”

Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày, nhìn về phía Vô Tình, hỏi.

“Ta tìm được cái này…”

Nghe được lời này, Vô Tình nâng tay lên, đưa một viên Linh Thú Đan màu đỏ tới trước mặt Quân Thanh Vũ.

Cơ thể của Quân Thanh Vũ cứng lại, một khắc kia, biểu tình trên mặt nàng thiên biến vạn hóa, như mang theo không thể tin tưởng.

“Chu Tước Đản? Đây là Chu Tước Đản?”

Không sai, hơi thở lại quen thuộc, thật sự là Chu Tước!

Bọn họ thật sự còn có thể gặp lại?

Lòng của Quân Thanh Vũ chợt hung hăng kích động, nhưng trong lòng càng có rất nhiều cảm động…

“Ta là ở trong rừng linh thú tìm được nó, lúc ấy một thế lực tên là Thiên Nhân Tông muốn tranh đoạt với ta, nên đã bị ta tiêu diệt.”

Thiên Nhân Tông?

Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày, Thiên Nhân Tông đúng là thế lực lúc trước diệt huynh muội An Tử Hạo, nàng vốn đáp ứng báo thù cho bọn họ, nhưng gần đây vẫn luôn rất bận rộn, cũng chưa từng đụng phải người Thiên Nhân Tông, nên tạm thời buông tha.

Không nghĩ tới cuối cùng diệt ở trong tay Vô Tình…

“Vô Tình, cả đời này có thể quen biết chàng, ta không oán không hối hận.”

Quân Thanh Vũ rúc vào trong lòng Vô Tình, khóe môi cong lên một nụ cười: “Hiện tại tình thế đã định, không bằng chúng ta đi ngao du đại lục đi? Quen biết nhiều năm như vậy, từ trước đến nay đều là vượt qua ở trong chia lìa, khó được có thanh tịnh như vậy…”

“Được.”

Ánh mắt của Vô Tình dần nhu hòa: “Cho dù nàng muốn đi chỗ nào, ta đều sẽ bồi nàng…”

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu xuống, dừng ở trên người hai người.

Cánh tay của nam nhân ôm càng chặt hơn, dưới ánh nắng, bóng dáng của hai người hài hòa xứng đôi như thế, hoàn mỹ như từ trong tranh bước ra…

( Hoàn )

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN