Vô Thiên Đế
Chương 11: Vương thành
Lý Thiên Hành dùng thần thức liên tục tìm kiếm cuối cùng cũng phát hiện vấn đề.
– Hắc hắc lão ca che giấu cũng thật sâu nếu không phải là lão tử chắc chắn trên đời này không ai tìm ra.
Khi hắn đưa một tia tử sắc linh khí vào bên trong giới chỉ, không gian bên trong thoáng rung động, giữa thiên địa xuất hiện 3 toà lâu đài vô cùng to lớn, Lý Thiên Hành đi đến trước lâu đài gương mặt tràn đầy hưng phấn.
– Sư phụ xem ra đồ nhi đã trách lầm người.
Bên ngoài ba tòa lâu đài đều được bao bọc bởi cấm chế, tử sắc hoang mang liên tục chớp động, Lý Thiên Hành đi đến phía trước lâu đài lớn nhất dùng tử sắc linh khí bao phủ toàn bộ cơ thể sao đó tiến vào bên trong.
– Binhhhhh…
Hắn vừa chạm vào cấm chế liền bị đánh bật ngược lại văng xa đến trăm trượng sao đó lại lăn thêm mấy vòng trên đất, Lý Thiên Hành sắc mặt méo sệt hắn cảm giác xương cốt toàn thân như muốn tan rã.
– Không thể nào, rõ ràng lão tử làm theo đúng tổ huấn mà, không lẽ còn phải khấu đầu quỳ lại?
Khi tử sắc linh khí tiến vào giới chỉ, trong đầu hắn cũng hiện ra cách tiến vào lâu đài, Lý Thiên Hành thử lại lần nữa, hắn đi đến phía trước lâu đài nhỏ nhất, tử sắc linh khí bao phủ lấy toàn thân miệng liên tục cầu khẩn.
– To ku da to ku da to ku da to ku da…
Tử sắc linh khí va vào cấm chế thân hình của hắn khẽ rung lên tốc độ niệm kinh tăng đến chóng mặt, bên trên cấm chế xuất hiện một lỗ hỏng Lý Thiên Hành vừa bước vào, cấm chế liền khôi phục bình thường, hắn nhìn tòa lâu đài trước mặt cao gần trăm trượng chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ bên trên ghi hai chữ Phàm các.
– Sao bọn này thích ghi chữ trên cao thế nhỉ?
Hắn tiến vào bên trong lâu đài lập tức bị một luồn ngũ sắc hào quang đập vào, Lý Thiên Hành chậm rãi mở mắt trước mặt hắn là một tòa cung điện vô cùng tráng lệ, tất cả mọi thứ bên trong đều lắp lánh làm hắn nhìn qua cả mắt, đến một lúc sao hắn mới lấy lại được bình tỉnh áp chế ham muốn tuộc độ.
– Sư phụ lão tử yêu người mất.
Lý Thiên Hành đi tới giữa tòa cung điện nhìn một núi linh thạch phía trước ít nhất cũng đạt đến vài trăm vạn, mối viên đều lấp lánh tỏa ra linh khí đầy đủ màu sắc.
– Cực… cực… cực phẩm linh thạch, HA… HA… HA lão tử có một núi cực phẩm linh thạch.
Hắn dùng thần thư dò xét qua hưng phấn cười như điên, sao khi cười được nữa canh giờ hắn mới lấy lại được bình tỉnh tiếp tục quan sát xung quanh, ngoại trừ đống linh thạch to đùng kia ở đây cũng không thiếu kì trân dị bảo mỗi một món đều là vật hi hữu giá trị liên thành.
– Lão tử đào mộ cả đời cũng không bằng một góc nơi đây, cửu sắc liên hoa linh dược thất phẩm a nếu dùng để cua gái không chừng có thể cưa được cả nữ vương, Phần thiên dị hỏa chí bảo luyện dược tăng 50% khả năng thành đan, ngay cả bức tường cũng được xây dựng bằng huyền thiết tinh kim nguyên liệu luyện khí thiên cấp… chật chật không biết lão sư phụ kia có phải là đồng đạo của ta hay không nữa?
Lý Thiên Hành cảm thán một tiếng sao đó đi lên lầu, vừa bước lên đập vào mắt hắn là ba chữa tàn thư các, bên trong chất đầy sách ít nhất cũng khoảng trăm vạn, không chỉ có công pháp mà còn có cả những nghi chép về Phong Vân đại lục, bí tịch luyện đan…
– Đúng lúc lão tử đang thiếu một bộ vũ kĩ.
Hắn tiến đến kho vũ kĩ ánh mắt liếc qua một vòng liền dừng lại ở hàng trên cùng, toàn bộ vài trăm cuốn bên trên đều là thiên cấp công pháp, Lý Thiên Hành tìm một lúc cuối cùng cũng được một bộ ưng ý tên Phách thiên chưởng.
– Chọn quyển này vậy, tên nghe kêu như vậy chắc chắn không tồi.
Lý Thiên Hành vừa chạm vào, quyển công pháp lập tức biến thành tro bụi mấy trăm quyển xung quanh cũng biến mất giống như hiệu ứng domino, toàn bộ mấy trăm vạn quyển sách đều hóa thành tro bụi.
– Không phải chứ?
Lý Thiên Hành trợn tròn mắt hắn ngay lập tức chạy xuống lầu nhưng vừa ra đến cửa, tòa lâu đài đột nhiên rung lên sao đó hóa thành tro bụi, Lý Thiên Hành ngồi trên mặt đất nhìn một mảnh trống không trước mắt vẻ mặt ngốc trệch.
– Vừa rồi là ảo giác sao?
Hắn quay sang nhìn hai lâu đài bên cạnh vẫn đang đứng sừng sững mới biết vừa rồi không phải là ảo giác.
– Không thể nào… tại sao? Tại sao lại như vậy? (đùa à cho mầy cái lâu đài rồi lão tử viết cái giống gì?)
Lý Thiên Hành ngồi trên mặt đất gần nữa canh giờ sao đó đứng lên một tay chỉ thẳng lên trời lớn tiếng hét.
– Lão tặc sư phụ ta với người không đội trời chung, muốn chơi lão tử sao? Còn khuya.
Hắn liếc nhìn hai lâu đài trước mặt sao đó rời đi, nếu hắn đoán không lầm đồ vật bên trong lâu đài do thời gian quá lâu nên đã bị phân hủy, hình ảnh hắn thấy chỉ là ảo cảnh do cấm chế lưu lại, với lại đây chỉ là lâu đài phàm cấp thứ trân quý thật sự nằm bên trong hai lâu đài kia nhưng với tu vi của hắn bây còn chưa thể tiến vào.
Lý Thiên Hành đi tới chỗ nữ tử, ngoại thương bên ngoài đã hoàn toàn khỏi hẳn nhưng nàng vẫn còn hôn mê, sắc mặt lại tái nhợt đi vài phần, lúc này hắn cũng hết cách, khi ở Vọng thành vì sợ bị nghi ngờ nên hắn cũng không mua dược liệu bổ máu cho nàng.
– Nếu cái lâu đài kia mà còn thì…
Hắn càng nghĩ càng thấy hận tên sư phụ kia, đưa cho hắn một mỹ nữ bảo nàng bị dính HIV người có dám động không? Lý Thiên Hành rời khỏi căn phòng của nàng, bên trong không gian rộng lớn này chỉ có duy nhất một ngôi nhà nhỏ do hắn tự làm cùng một ít cây cỏ xung quanh, nơi đây cũng là chỗ duy nhất có sự sống.
Bên trong một căng phòng sang trọng một bạch y nữ tử đang ngồi trên giường sắc mặt tràn đầy lo lắng đối diện nàng là một đôi tỷ muội.
– Tiểu Hà tại sao mọi chuyện lại như thế này? Không phải cách đây vài ngày người đã giao thư của ta cho biểu tỷ hay sao?
– Đúng là như vậy, sao khi giao thư xong công chúa nói người có thể tự đi đến, nói tỷ muội nô tỳ quay về để tiểu thư an tâm.
Bạch y nữ tử càng nghĩ càng lo lắng, nàng đột nhiên đứng lên rời khỏi căn phòng.
– Không được ta phải báo chuyện này cho gia gia, nếu không kịp thời cứu chữa đợi lúc bệnh tình của Thanh tỷ tái phát lúc đó đã không kịp.
– Tiểu thư người khoang hãy đi.
– Tiểu Hà, tiểu Tuệ hai người đừng cản ta.
Tiểu Hà tiến lên chắn ngang trước mặt nàng.
– Tiểu thư không lẽ người quên gia chủ vốn không thích Ngọc phu nhân sao? Bây giờ người đi nói chuyện này với gia chủ sẽ làm cho mọi chuyện càng thêm rắc rối mà thôi.
– Vậy người nói ta phải làm sao?
– Tiểu thư nô tỳ nghĩ chúng ta nên đi báo chuyện này cho nhị lão gia biết hoặc là tìm Nguyệt lão sư.
– Được rồi ta sẽ đi nhờ lão sư thử xem, hai người mau đi báo cho Thế Nam thúc thúc.
Sáng ngày hôm sao ba người tiếp tục lên đường.
– Tiểu Lý tối qua người không ngủ được sao?
Trương Tam nhìn sắc mặt bơ phờ của hắn hỏi.
– Tam ca đệ không sao.
Tối hôm qua hắn đúng là không thể chợp mắt, vừa mới nằm xuống đóng linh thạch kia lại hiện ra trước mặt không cách nào nhắm mắt xuôi tay được.
– Tiểu Lý, ta cùng Liễu Chính muốn tới dong binh hội để nhận nhiệm vụ mới, người có muốn đi hay không?
Lý Thiên Hành thở dài.
– Tam ca đệ nói thật với huynh lần này một đích của đệ không phải là Lang vương mà là khảo thí của hoàng gia học viện nên đệ muốn ở lại Vương thành.
Trương Tam đi tới trước mặt vỗ vai hắn một cái.
– Tiểu Lý tam ca chúc người có thể thuận lợi tiến vào học viện, nếu có chuyện gì khó khăng thì quay lại Lý Sơn trấn, ta cùng Liễu Chính sẽ ở đó đợi người.
Liễu Chính đứng bên cạnh cũng gật đầu.
– Lý huynh đệ ta tin với khả năng của người nhất định có thể tiến vào bên trong hoàng gia học viện.
Lý Thiên Hành nhìn hai người huynh đệ trước mặt, trong lòng cảm thấy ấm áp, trong đầu lại xuất hiện những hình ảnh hắn cùng bọn huynh đệ lăn lộn trên địa cầu.
– Hai người yên tâm, đối với đệ khảo thí này chỉ là chuyện nhỏ, nếu sao này có cơ hội đệ sẽ trở về Lý Sơn trấn tìm hai người đến lúc đó huynh đệ chúng ta sẽ tiếp tục đi làm nhiệm vụ.
– Được.
Ba người nói xong liền nhìn nhau cười lớn, Lý Thiên Hành lấy một đóng thịt từ bên trong túi trữ vật lần này hắn chơi sạch túi, ba người cùng nhau ăn uống no sai một trận.
– Tiểu Lý sao khi tiến vào Vương thành người nhất định không được nóng tính như lúc trước, làm việc gì cũng phải biết suy nghĩ hiểu không?
– Tam ca yên tâm, đệ còn phải giữ mạng để trở về Lý Sơn trấn gặp hai người nữa mà.
– Lý huynh đệ, mỹ nữ ở Vương thành nhiều như mây ta chỉ sợ người vào bên trong liền không biết đường ra mà thôi.
Lý Thiên Hành nhìn ánh mắt mờ ám của Liễu Chính liền cười khinh thường.
– Liễu huynh yên tâm đệ rất có lòng tin với bản thân, kinh nghiệm chinh chiến của đệ chắc chắn nhiều hơn huynh.
Sáng hôm sao khi Trương Tam, Liễu Chính tỉnh giấc Lý Thiên Hành đã rời đi chỉ để lại hai túi trữ vật cùng một bức thư.
– Tam ca, Liễu huynh đệ bên trong có 2000 hạ phẩm linh thạch xem như là ta trả thù lao cho nhiệm vụ lần này, hai người tạm thời nên tránh đi mấy tháng sao đó hãy quay về Lý Sơn trấn, hẹn gặp lại.
Lý Thiên Hành đi được nữa ngày đường liền nhìn thấy một tòa thành đồ sộ trước mặt so với Vọng thành lớn hơn gấp mấy lần.
– Đây chính là Vương thành sao?
Tuy còn cách tòa thành vài trăm dặm nhưng hắn đã giác được khí thế bạo liệt của tòa thành truyền đến, tương lai của hắn, vinh hoa, phú quý tất cả đều nằm ở đây, Lý Thiên Hành hít một hơi thật sâu sao đó phóng đến tòa thành.
– Mỹ nữ, linh thạch đợi ta, lão tử tới đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!