Vô Thượng Niết Bàn - Chương 172: Bàng Trưởng Lão
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Vô Thượng Niết Bàn


Chương 172: Bàng Trưởng Lão


Linh lực từ đầu quyền của Ngụy Yên bất chợt lóe lên, có linh lực hắc ám bao phủ tràn ngập một dao động bá đạo.

“Chát!”

Quyền ấn của Ngụy Yên tông thẳng ưng trảo sắc bén của Bàng Nhượng Bàng, một tiếng va chạm chát chúa vang lên, mắt thường có thể thấy rõ khí lãng linh lực khuếch tán dữ dội, quét hết những vật thể chung quanh hai người bay đi nơi khác.

Trong khí ra tay với Ngụy Yên, bất chợt từ không trung có một quả bóng màu đen từ đâu bay đến, nó nhắm ngay ngực của Bạch Hàn Phong, rít lên từng tiếng âm u bay đến

Thân hình Bạch Hàn Phong hơi chấn động, lui về sau vài bước, ánh mắt lạnh lẽo vẫn không quên quan sát Bàng Nhượng Bàng, hắn vừa thấy bàng Nhượng Bàng ra tay thì đã lùi lại, khi quả bóng bay đến, hắn ngay lập tức nhận ra đây là một con yêu thú họ nhím, quanh thân nó từng luống huyết văn nháng lên, báo hiệu nếu tính theo cấp bậc tu luyện của nhân tộc, con nhín này có cảnh giới ngang ngửa Bạch Hàn Phong, đều là Linh Sư Hậu Kỳ.

Bạch Hàn Phong thấy con nhím lao tới thì không hề sợ hãi, tay hắn đưa ra, không cần dùng bất cứ pháp bảo nào, lấy cứng chọi cứng với con yêu thú, một tiến bành thật lớn vang lên, hai luồng lực đạo va chạm vào nhau, ngay lập tức con yêu nhím bị đánh bay về phía sau, kêu lên một tiếng đầy đau đớn.

“Tu sĩ luyện thể”

Bàng Nhượng Bàng chấn kinh thốt lên, ánh mắt kinh hãi. hắn giao chiến với Ngụy Yên nàng cũng là luyện thể, vậy mà đến cái tên này cũng luyện thể hơn nữa còn ở trình độ vô cùng mạnh mẽ, con yêu thú của hắn đã là hậu kỳ mà cũng không chống nổi, từ khi nào mà tu sĩ luyện thể không đáng tiền như vậy, ngay một lúc gặp được hai người,,

“- Có bản lĩnh, “

Bàng Nhượng Bàng giận dữ lẩm bẩm, lại co chân búng ra, linh lực đỏ rực bao bọc cơ thể, áp lực trực tiếp bao phủ đến Bạch Hàn Phong. Nhìn bộ dáng tên kia có lẽ đang tính toán ra tay sát thủ với Bạch Hàn Phong trước khi chăm sóc đến ngụy yên.

Bàng Nhượng Bàng không chút chần chờ, linh lực của Linh Đan Trung Kỳ càng lúc càng mãnh liệt, song chưởng cong lại thành trảo, linh lực đỏ rực cuồn cuộn quấn quanh hai tay, mơ hồ hình thành một đầu hỏa ưng. Thủ trảo và hỏa ưng dung hợp, hung hăng công kích Bạch Hàn Phong.

Đối diện đòn thế tấn công sắc bén của Bàng Nhượng Bàng, Bạch Hàn Phong không chọn chính diện ngạnh kháng. Thực lực Bàng Nhượng Bàng rõ ràng vẫn mạnh hơn hắn một bậc, nếu cứ lao đầu xông lên, thực là khiến cho tên kia toại nguyện.

Bạch Hàn Phong điểm chân nhảy lùi lại, trong lúc đó những tia hắc ám đột ngột xuất hiện trên mười đầu ngón tay hắn.

Bàng Nhượng Bàng theo sát không buông, đòn thế dữ dội ép cho Bạch Hàn Phong liên tiếp lui sau. Nhìn thấy đối phương không ngừng tránh né, Bàng Nhượng Bàng cười gằn:

“ Xem con con thỏ nhỏ nhà ngươi nhảy nhót được đến bao giờ’

Bạch Hàn Phong vẫn điềm nhiên tránh né, trả lại tên kia một tia cười khiêu khích, nhưng không hề có dự định đối cứng.

“- Ta xem ngươi có thể trốn đi đâu!”

Khóe mắt Bàng Nhượng Bàng sáng lên, thân hình như bay ra giữa không, linh lực hùng hồn tuôn ra dữ dội hơn nữa, trảo biến thành quyền, từ trên cao cách không nện xuống Bạch Hàn Phong.

“- Lôi Vũ Quyết”

Một quyền nện xuống, linh lực đỏ rực cuồn cuộn trào ra như ngọn lửa. Quyền phong được ngọn lửa bao lấy, Bàng Nhượng Bàng như hóa thành lôi điện gào thét lao xuống, bao phủ hết mọi đường lui của Bạch Hàn Phong.

Trong lúc Bạch Hàn Phong lùi lại, khóe mắt hắn chợt trông thấy, Ngụy Yên lùi dần ra phía sau rồi nhanh chóng phi thân chạy mất, Bàng Nhượng Bàng cũng nhận ra điều đó, cả lão và Bạch Hàn Phong đều thầm kêu lên

“Khốn kiếp”

Hắn thầm rủa, khi không lại bị người ta mang ra làm bia đỡ đạn, Bạch Hàn Phong nhìn Bàng Nhượng Bàng, hai mắt hắn trợn tròn, mẹ kiếp đã lâu bản thành chủ chưa giết người, các ngươi lại tưởng ta là mèo bệnh ư, Hai hai bàn tay chớp mắt hợp lại, quát lớn:

“Phong”

“Zíu, zíu, zíu…!”

Ngay khi hắn quát lên, không khí trước mặt thoáng dao động một chút, từng luồng linh lực nóng rực như sợi chỉ tuôn ra, dưới sự tăng phúc của đại mạc nó càng trở nên nóng bỏng, linh lực nhanh chóng hình thành nên một hư ảnh khổng lồ,.

Hư ảnh này thoáng dừng lại rồi đưa tay bóp chặt Bàng Nhượng Bàng.

Bất thình lình bị túm chặt, khiến thân thể Bàng Nhượng Bàng khựng lại cứng ngắc trong chớp mắt. Gương mặt tên kia lại thêm một lần vô cùng kinh hãi:

“Cái bất gì”

Bất quá chỉ ngạc nhiên chốc lát, liền nhận thấy trói buộc của linh lực có vẻ yếu nhược, cười một tiếng khinh thường:

“Ngươi bất quá chỉ là Linh Sư, không thể thắng ta được”

“Ầm!”

Linh lực của cảnh giới Linh Đan hùng hồn trong cơ thể trào ra mạnh mẽ, trực tiếp chấn nát những tia linh lực của Bạch Hàn Phong. Thế công của Bàng Nhượng Bàng lại tiếp tục không thay đổi, hung hãn oanh kích Bạch Hàn Phong, chẳng qua bị linh khí kia ngăn cản trong tức thời cũng khiến thế công trễ mất một nhịp, khí thế cũng bị giảm hẳn đi.

Thấy Bàng Nhượng Bàng mạnh mẽ như vậy, Bạch Hàn Phong cảm thấy hết sức đen đủi, tuy chiến lực của hắn rất mạnh, nhưng muốn vượt cấp chiến đấu cũng hết sức khó khắn, tuy rằng hắn có thể dùng đến hỏa Thần nộ, nhưng cũng khá nguy hiểm, không phải bất đắc dĩ hắn còn không muốn sử dụng,

Chưa nghĩ ra cách gì, thế công của Bàng Nhượng Bàng đã đến nơi, Bạch Hàn Phong nhanh chóng di chuyển nhảy nhanh sang trái để tránh.

“;Xem ngươi tránh được đến bao giờ”

Bàng Nhượng Bàng thấy Bạch Hắn Phong chật vật nhảy tránh, ý cười càng đậm, càng khoái trá, sát khí cũng đại thịnh, ánh mắt hung lệ tàn nhẫn, để Ngụy Yên chạy mất lão quyết định dồn hết tức giận lên người Bạch Hàn Phong, linh lực đỏ rực như hỏa ưng săn mồi, dao động dị thường cuồng bạo nhanh chóng dồn áp lực lên ngực Bạch Hàn Phong.

“Thái Thanh Ấn”

“Ấn cái cm lão”

Hai bàn hắn tay co lại, rồi tung ra theo tiếng quát đầy khí thế, linh lực trong cơ thể bùng nổ như sóng dữ cuồn cuộn xuất động.

Hai luồng sức mạnh tỏa ra quang mang bá đạo. Quyền chưởng gào thét vung tới, dưới đôi mắt hung ác mà lạnh lẽo của cả hai người, ầm ầm va chạm với nhau.

Uỳnh!”

Thanh âm va chạm vang dội đột ngột, một cỗ khí lãng linh lực như cuồng phong trùng kích chấn nát mọi thứ vụn vặt trên đất rừng. Đằng kia vài căn nhà hoang cũng run lên bần bật, lá cây rơi xào xạc đầy trời, hai bóng người áp sát nhau đều run lên, lảo đảo bắn ngược ra ngoài.

Bạch Hàn Phong giậm mạnh bàn chân nhanh chóng lui hơn mười bước, phủ phục một gối xuống đất mới khỏi ngã, hai bàn tay hơi run run, lực phản chấn cường đại khiến cho hắn cảm nhận một cơn đau mơ hồ. hắn vẫn chưa đủ sức chống lại linh đan trung kỳ đỉnh phong, vừa rồi nếu không phải do nhục thân luyện thể của hắn cực kỳ cường đại, hắn đã trọng thương rồi,

So với Bạch Hàn Phong, sắc mặt Bàng Nhượng Bàng xanh mét, nhìn chằm chằm đối thủ, hẳn nhiên là khó tin không thể lý giải nổi tại sao chỉ là một tên Linh sư hậu kỳ lại có thể chơi cứng như vậy. Dù bản thân còn thủ đoạn chưa dùng, nhưng dù sao cũng có thực lực Linh Đan, mạnh hơn Bạch Hàn Phong không ít, thế mà rõ ràng không chiếm được thượng phong, thật khó mà tin được.

“- Sao thế? Thấy ta nói đúng rồi hả? không ngờ thực tế lại không như tưởng tượng hay sao?”

Bạch Hàn Phong nhìn nét mặt xanh mét của Bàng Nhượng Bàng, không khỏi cười nói trào phúng.

Bàng Nhượng Bàng nghiến răng nổi giận, trên trán gân xanh hằn lên kín mít, chợt hắn hít sâu một hơi, đè nén phẫn nộ trong lòng, ánh mắt trở nên bình tĩnh khác lạ, trong thanh âm mang theo sự lạnh lẽo đáng sợ:

“- Ngươi đúng là vượt ngoài dự kiến của ta, bất quá chỉ như vậy đã nghĩ rằng có thể đắc ý càn rỡ trước mặt ta thì còn quá sớm.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN