Vô Thượng Niết Bàn - Chương 184: Hỏa Thần Lệnh Chi Uy 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Vô Thượng Niết Bàn


Chương 184: Hỏa Thần Lệnh Chi Uy 2


Đi xuyên qua thác lửa Bạch Hàn Phong chỉ cảm thấy một trận hơi nóng phả vào mặt, nhưng với Hỏa thần quyết chuyện đó đối với hắn cực kỳ đơn giản, điều mà hắn ngạc nhiên chính là Ngụy Yên cũng có thể vào được đây, mà dường như hắn không thấy nàng phải cố sức gì cả, hài người nhìn nhau rồi lại nhìn về phía trước, lúc này chưa phải lúc trở mặt chí ít Bạch Hàn Phong nghĩ như vậy,

Cuối thông đạo, hai người đi đến một cái tế đàn rộng lớn, chính giữa tế đàn có một chiếc chậu bằng đá, trong chiếc chậu đó, có một ngọn lửa màu xanh tỏa ra ánh sáng ngũ sắc kỳ lạ

“Địa hỏa”

Bạch Hàn Phong và Ngụy Yên cùng một lúc vươn tay đến, thế nhưng đích đến của hai người không phải là địa hỏa mà là công kích lẫn nhau, Bạch Hàn Phong trong nháy mắt đã lấy ra Lãnh Nguyệt, chém ba đao về phía Ngụy Yên, phía bên này Ngụy Yên cũng không ra đòn hoa mĩ gì cả, nàng giơ bàn tay trần lên, nhanh chóng đẩy lùi công kích của Bạch Hàn Phong, một quyền này khiến hắn vô cùng kinh ngạc, trình độ cứng rắn của nhục thân Ngụy yên không thua kém gì hắn,

“Bạch Hàn Phong để địa hỏa lại cho bổn vương”

Từ trên người Ngụy Yên một giọng nói âm u cất lên

“Hồn linh phụ thể”

Bạch Hàn Phong kinh ngạc nhìn, có kẻ đang phụ thể lên người Ngụy Yên, luồng lực lượng này, khác hẳn luồng lực lượng khi trước phụ thể nàng,.

“Ngươi là ai?”

Bạch Hàn Phong nhanh chóng lùi lại đồng thời cất giọng hỏi:

“Nói nhảm nhiều quá, ngươi chết đi”

Ngụy Yên phi thân tiến đến, từ trong tay nàng một luồng hắc khí đánh ra, hướng Ngực Bạch Hàn Phong lao tới.

Một tiếng hự khô khan vang lên, Bạch Hàn Phong bị đánh bay vào tường hoàn toàn không có lực hoàn thủ, thất khiếu hắn chảy máu, đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, Ngụy Yên sau khi đánh ra một chưởng đó thì hoàn toàn mặc kệ Bạch Hàn Phong mà tiến đến gần địa hỏa,

Đúng lúc hồn linh phụ thể gần chạm vào địa hỏa thì con đại địa trùng dường như cảm nhận thấy được, nó điên cuống rít lên một tiếng đánh văng đám tu sĩ phía bên trên rồi nhanh chóng đào ra một đường hầm nhanh chóng chạy đến chỗ địa hỏa, con đại địa trùng còn chưa tới nơi, yêu vụ đã lan rộng toàn bộ địa động, hỏa thuộc tính tràn ngập không khí, Bạch Hàn Phong đang nằm hấp hối dưới đất, bất chợt tiếp xúc với luồng tinh hỏa này, ngay lập tức khiến hắn khỏe hơn một tí,

“Chuyện gì vậy”

Hắn tự hỏi rồi điên cuồng vui mừng, người khác sợ tinh hỏa quá nồng đậm, nhưng hắn lại không sợ, vì bản thân hắn chủ tu chính là hỏa, hơn nữa, trong người hắn hiện tại còn có mấy loại dị hỏa, hấp thu tinh hỏa chỉ có lợi mà không có hại, cơ hội tốt nhường này, hắn đâu dám lãng phí, ngay lập tức hắn nằm im tại chỗ, Hỏa Thần Quyết vận dụng đến mức tận cùng, điên cuồng hấp thu tinh hỏa từ yêu vụ của con đại địa trùng, thương thế của hắn theo đó mà cũng hồi phục thần tốc.

Trong lúc đó kẻ đang phụ thể Ngụy Yên đã cùng với con Đại Địa Trùng giao chiến, một người một thú đánh nhau khiến cho đất đai rung chuyển, địa động cũng lắc lư như sắp sập, đám người ở ngoài đang tranh đấu thấy tình cảnh kia thì trợn mắt há hốc mồm, cảnh giới của cô nương đi chân trần kia đã vượt qua bọn chúng rất xa, tựa hồ con đại địa trùng cũng nhận ra là đã gặp kình địch, nó lúc này đã triển khải toàn lực, thân thể khổng lồ của nó điên cuồng quét qua mọi nơi, ý đồ mang tất cả đám người nơi đây giết sạch.

Đám tu sĩ và phi nhân vội vàng phi thân lên trời để tránh cơn thịnh nộ của con Đại địa trùng, tuy nhiên vẫn có nhiều kẻ xấu số bị nó va phải thân thể lập tức vỡ vụn, hồn phi phách tán, Ngụy Yên không hề nao núng, nàng cất tiếng cười như chuông bạc, ngọc thủ vung lên vô số tia sáng tràn ra, nhanh chóng hợp thành một cái lồng giam không lồ, từ trên không chụp xuống,

Con Đại Địa trùng nhận ra được nguy hiểm, thì rít lên một tiếng, toàn thân của nó hỏa diểm sáng ngời, đồng thời từ cái miệng khổng lồ của nó, vô số hỏa diễm phát ra, sức nóng so với thác dung nham kia chỉ có hơn không kém,

Hỏa diễm trên thân thể cộng với hỏa diễm từ trong miệng con đại địa trùng nhan chóng phá vỡ công kích của ngụy yên, vô số tia lửa hóa thành hàng ngàn con đại địa trùng cỡ nhỏ nhe nanh lao tới nàng.

“Súc sinh, chớ vội đắc ý”

Dưới sức nóng khủng khiếp như vậy, nhưng Ngụy Yên không hề lùi bước, nàng tiến lên một bước vung nắm đấm lên, lấy cứng đối cứng với con đại địa trùng, còn hỏa diễm bám trên thân thể nàng coi như không nhìn thấy.

“Ầm”

Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, từ tâm điểm của vụ va chạm một sức mảnh khủng khiếp phát ra xung quanh, khiến cho đất đá bay toán loạn, nhưng kẻ tu vi hơi thấp một chút đều không chịu được mà miệng trào máu tươi.

Trong lúc các thế lực còn đang mải đại chiến với con yêu thú, thì Bạch Hàn Phong đã bò dâỵ từ dưới đất, hấp thu hỏa linh khí không chỉ khiến hắn hoàn toàn hồi phục mà còn khiến hắn tiến gần hơn đến Linh Đan, hắn liếc mắt nhìn ra trận đại chiến, rồi vẫn giả vò bị thương nằm im bất động, nhưng thân thể hắn không ngừng từng chút một, chậm rãi tiến đến gần Địa hỏa, tất cả đám người đều đang mải chú tâm vào Ngụy Yên và Đại Địa trùng, không ai chú ý đến một kẻ tưởng như đã chết,

Sau mười hơi thở Bạch Hàn Phong đã tiến đến cách địa hỏa chỉ còn 10 bước, hắn không tiến lên nữa mà từ trong túi trữ vật lấy ra hỏa thần lệnh, ném về phía Địa hỏa, cùng lúc đó, hắn thi triển toàn bộ linh lực của bản thân, thôi động hỏa thần quyết.

Ngay khi hỏa thần lệnh phát huy tác dụng, con Đại Địa Trùng đang chiến đấu với Ngụy Yên phát ra một tiếng rít kinh thiên động địa, toàn thân nó phát ra ánh sáng đỏ rực, đôi mắt của nó chứa đầy hồng quang nhìn về hướng Bạch Hàn Phong, nó ngay lập tức bỏ qua đám người ngụy yên nhanh chóng tiến đến chỗ đia hỏa,

Ngụy Yên dừng lại trên không trung cũng vô cùng bất ngờ khi thấy Bạch Hàn Phong vẫn chưa chết, nàng đuổi theo Đại Địa Trùng, đồng thời thét lớn:

“Khốn kiếp, bạch hàn phong, để địa hỏa lại cho Bổn Vương”

Nhưng tát cả đã muộn, Bạch Hàn Phong đứng giữa trùng vây của địa hỏa vạn năm nhưng lại không hề hấn gì cả, mọi chuyện xảy ra đúng như khi, hắn đại chiến Không Kiến chân nhân, trên quần đảo thiên vân, địa hỏa này tuy hỏa hầu cực mạnh, nhưng cũng vẫn không thể chống lại hỏa thần nộ, rất nhanh nó đã bị thôn phệ hoàn toàn, cùng lúc này, điều mà Bạch hàn phong mong chờ đã đến, Hỏa Thần Lệnh hấp thu xong địa hỏa, liền không ngừng phát sáng, trong hỏa diễm ngập trời, một trùng đồng hiện ra từ hư không, ngay trước khi đại địa trùng và Ngụy Yên đến nơi, Bạch hàn phong đã biến mất không còn tung tích,

Nơi hắn vừa đứng chỉ còn một đám lửa đang cháy nham nhở, Ngụy Yên hướng thần thức đến nhìn chỉ thấy đó là ba chữ: hẹn gặp lại

“Grao, grao”

Địa hỏa bị mất, khiến con đại địa trung dường như phát điện, nó không ngừng rít gào, rồi sau đó nó điên cuồng công kích đám người, khiến cho trong nháy mắt đám người đã chỉ còn một nửa, nhưng cũng sẽ rất nhanh sẽ chẳng còn ai sống sót được, vì Ngụy Yên đã gia nhập vào cuộc giết chóc:

“Khốn kiếp, ta giết hết các ngươi”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN