Vô Thượng Niết Bàn - Chương 23: Tạ yên khách
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Vô Thượng Niết Bàn


Chương 23: Tạ yên khách


Người thân bí kia toàn thân mặc đồ màu trắng, sau lưng đeo hai thanh phi kiếm màu bạc khi nãy truy đuổi Bạch Hàn Phong, y nhìn lăm lăm vào kim cương trạc đang lơ lửng trên đầu Bạch Hàn Phong, cất giọng âm u nói:

“Nói đi, ngươi có quan hệ gì với hắn, Kim Cương trạc của Lý Văn Bưu sao lại trong tay ngươi?!”

“Đạo hữu là ai, vì sao lại đánh lén ta?”

Bạch Hàn Phong không có trả lời vấn đề của đối phương, ngược lại không khách khí hỏi lại một câu. Hắn không muốn bị đối phương dắt mũi, khí thế đột nhiên bị ngăn lại. hán tử vận bạch bào vừa nghe thấy vậy, trước tiên hơi dừng lại, nhưng lập tức liền giận dữ, khuôn mặt xấu xí hiện lên vẻ hung ác. Hắn đưa tay, muốn lập tức giáo huấn cho tên tiểu tử trước mắt không người này, nhưng sau đó nhớ ra cái gì đó, không ngờ lại kìm chế sự tức giận, hạ tay xuống. Nhưng ngoài miệng hung hăng nói:

“Tiểu tử, đừng tưởng rằng có chút quen biết với hắn là ta không dám giáo huấn ngươi! Mà khoan hay là hắn đã chết rồi!”

Hán tử vận bạch bào nói xong liền dùng ánh mắt am trầm nhìn Bạch Hàn Phong đang đứng, đồng thời tháo phi kiếm trên lưng xuống cầm nơi tay.

“Nói đi, Lý huynh làm sao rồi”

Lúc này đến phiên Bạch Hàn Phong tức giận, sắc mặt hắn khó coi, hừ một tiếng, lãnh đạm nói:

“Ta giết hắn rồi”

“Chỉ bằng ngươi, giết chết Lý Văn Bưu ư”

Hán tử vận bạch bào vốn đang hung hăng, nghe xong như vậy lập tức nhẩy lên cao ba thước, ngạc nhiên không thể diễn tả! Sau đó hắn không tự chủ được lùi lại mấy bước, đưa mắt dò xét, nhìn Bạch Hàn Phong.

“Người giết được hắn ư?” Ác hán hít vào một hơi, con mắt xoay chuyển một vòng, giọng lo lắng hỏi. Thần sắc rốt cuộc không nhịn được bắt đầu trở nên bạo ngược, hung ác.

“Chính thị”Bạch Hàn Phong đưa hay tay ra phía sau, bất động thanh sắc nhìn chằm chú vào đối phương.

Nhưng trong khi đó vẫn đưa tay vào trong túi trữ vật, âm thầm huy động tử mẫu phi kiếm. Hắn thản nhiên thừa nhận trước mặt người này, thừa nhận hắn ra tay sát hại. Nhưng thật ra có hơn phân nửa là lập uy cho mình, hy vọng người này thấy khó mà lui, không trêu chọc đến mình. Hắn không hy vọng vừa mới tiến vào nơi này lại lập tức cùng người đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, làm chậm trễ việc tìm kiếm tài liệu.

Mặc dù nghe khẩu khí người này tựa hồ cùng tên lý văn bưu gì đó kia kia có chút giao tình, nhưng Bạch Hàn Phong tin tưởng rằng khả năng đối phương vì họ lý mà báo thù hoàn toàn không cao! Dù sao hầu hết người tu tiên đều vì bản thân mình, phần lớn là người hay thay đổi, huống chi đối phương cũng không phải loại người ngu ngốc. Đương nhiên, nếu đối phương cố chấp muốn động thủ thì Bạch Hàn Phong cũng chỉ còn cách ra tay trước. Nhưng Bạch Hàn Phong cũng rất rõ ràng. Cho dù tấn công bất ngờ, có thể thành công hay không thì khả năng sẽ không cao! Chỉ có khả năng khoảng ba, bốn phần thành công. Bởi vì Hán tử vận bạch bào này tu vi hơn hắn khá nhiều, lần trước để giết lý văn bưu, hắn đã phải chịu đựng chín thanh kiếm đâm vào người, hiện tại chả nhẽ lại phải chịu thêm hai thanh nữa, huống hồ, tu vi của tên này xem ra còn mạnh hơn họ Lý một bậc, Lúc này tên vận bạch bào lại nói, vừa nói vừa cười ha ha:

“Nhưng tiểu huynh đệ này! Ngươi cũng thật lợi hại! Tên kia cũng không phải là loại dễ đối phó. Đặc biệt trên người hắn còn vài món đỉnh cấp pháp khí, sách sách! Đều là những món tinh phẩm!”

Hán tử vận bạch bào xoa mũi mình, đột nhiên đối đãi với Bạch Hàn Phong rất thân thiết, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi! Mặc dù nhìn giống như tùy ý mà hỏi, nhưng thân hình hắn lại lui ra phía sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với Bạch Hàn Phong.

Bạch Hàn Phong nhìn thấy như vậy không khỏi cười khổ không thôi!

“Con mẹ nó, đây là định giết mình đoạt bảo”

Thế nhưng Bạch Hàn Phong lần này đoán sai mất rồi, tên kia thực không muốn động thủ với Bạch Hàn Phong, bởi vì hắn nghĩ rằng đối phương có khả năng giết chết tên Lý Văn Bưu kia, tát pháp lực của Bạch Hàn Phong không hề tầm thường, tôn chỉ của hán tử vận bạch bào chính là giết kẻ yếu, tránh kẻ mạnh, chính nhờ tôn chỉ này, mà hắn đã hành tẩu trong này rất nhiều năm vẫn bình an vô sự, tên này tốt nhất là không nên động vào hắn thì hơn, nghĩ như vậy Hán tử vận bạch bào, thu hồi pháp khí, sau đó đưa ánh mắt nhìn, mỉm cười nói với Bạch Hàn Phong:

“huynh đệ, tại hạ là Tạ Yên Khách đến từ Duy Ngô Quốc, dám hỏi đại danh của huynh đệ?”

“Thiên hành sơn, Bạch Hàn Phong”.

Điều này không có gì phải che dấu, Bạch Hàn Phong sắc mặt bình tình trả lời.

“Thì ra là huynh đệ! Ta trước kia chưa bao giờ nghe qua đại danh thiên hành sơn. Nói vậy các hạ chẳng phải là từ nơi xa xôi đến đây cầu tài?”

Tạ Yên Khách giống như thấy bạn cũ lâu ngày không gặp, có vẻ rất nhiệt tình.

“đúng là như vậy, hơn nữa Tạ huynh ở đây đã lâu năm, ắt hẳn biết được nhiều thứ hơn so với Bạch mỗ, không biết Tạ huynh có thể cho tại hạ một số chủ ý, nên chăng!”

Bạch Hàn Phong chẳng biết ý đồ của đối phương nên lập tức cảnh giác. Tuy nhiên Bạch Hàn Phong cũng không nóng vội! Bởi vì khu vực cấm địa này thật sự không giống khu vực bên ngoài. Tài liệu và linh dược trong này, tuy nhiều, nhưng một số hiểm địa mới có, đừng có nghĩ cứ vào đây là hái được, hơn nữa. Thứ chân chính hữu dụng đối với người tu tiên là linh dược dùng để tinh tiến tu vi, còn những thứ phụ trợ như da thú, một số dạng tài liệu thì không cần cũng được, Đám tu sĩ tiến vào nơi này phần lớn là hướng linh dược mà tìm kiếm đó là mục tiêu lớn nhất của bọn họ. Hán tử vận bạch bào kia cùng Bạch Hàn Phong trao đổi thông tin, chủ yếu cũng là tìm địa đồ phân bố mấy loại linh dược này. Bởi vì ai cũng không thể chắc chắn sau khi tiến vào nơi đây. Hiện tại có tư liệu liền khẳng định được khu vực mà mình đang ở. Cho nên bản đồ phân bố loại này càng nhiều càng tốt. Như vậy mới có thể dễ dàng nắm chắc tìm kiếm theo đồ án. Một hồi sau Hán tử vẫn bạch bào chia tay Bạch Hàn Phong, thế nhưng Bạch Hàn Phong tin chắc rằng hắn chẳng qua lại ngại đống pháp bảo của:Lý Văn Bưu mà mình chiếm được, chứ cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, nếu có cơ hội Bạch Hàn Phong vẫn tin rằng gã họ Tạ kia không ngại mà giết hắn.

Sau khi từ biệt Tạ Yên Khách, Bạch Hàn Phong tiếp tục xông qua Thạch lâm, đi thẳng tới phía trước không nghỉ ngơi, vội vã chạy tới khu trung tâm thạch lâm. Hắn vừa chạy vừa để ý phía sau, nhưng không hề có dị động gì, xem ra tên Tạ Yên Khách kia thực sự e ngại đống pháp bảo của hắn. Chạy chứng ba canh giờ hắn dã đi xuyên qua rừng đá, trước mắt hắn hiện ra một ngọn núi cao đến dọa người, trên thân ngọn núi không ngừng tỏa ra hơi lạnh, Bạch Hàn Phong cho rằng, nếu người bình thường mà đến ngọn núi này, nhất định sẽ bị đóng thành một tảng băng ngay lập tức. Hắn nhìn ngọn núi một lát rồi kiếm một hốc đá chui vào, hắn dự định chuẩn bị một chút rồi mới tiến vào trong núi, ngồi trong hốc đá, hắn tạo một vài cái cấm chế đơn giản, rồi sau đó móc ra linh dược phục hồi pháp lực, kế đến hắn đưa tay lấy ra cái túi trữ vật của Lý Văn Bưu đưa thần thức vào kiểm tra, trong đó, ngoài Kim Cương Trạc và tử mẫu phi kiếm ra thì có hơn tám trăm linh thạch cùng với gần năm vạn kim tệ, số tiền tài này tương đối lớn, hơn nữa trong túi trữ vật của Lý Văn Bưu còn có một vài lọ linh dược trị thương, hồi phục pháp lực cùng với một số thảo dược dùng để luyện đan, một góc còn có ba món pháp khí hạn phẩm,Bạch Hàn Phong mỉm cười, xem ra chịu chín kiếm cũng không đến nỗi lỗ vốn./.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN