VÔ THƯỢNG THẦN - Chương 3: Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
646


VÔ THƯỢNG THẦN


Chương 3: Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo


Long Ngạo Thiên cầm trường thương như thể thiên hạ có ta, khi gã cầm thương thì vạn phu mạc địch, cực kỳ kinh diễm.

Vô Tình Kiếm Đế dùng pháp tắc làm vũ khí, đôi khi hóa trường kiếm, đôi khi hóa đoản kiếm, đôi khi hóa cự kiếm. Có thể nói là xuất quỷ nhập thần, Vô Tình Kiếm Đế đấu với Long Ngạo Thiên không chút yếu thế.

Long Ngạo Thiên cầm trường thương như ta có thiên hạ, Long Thương đánh ra là thiên hạ lay động, ngân hà lu mờ.

Long Ngạo Thiên đâm thương cực kỳ xuất sắc, cực kỳ bá đạo. Thương đạo như thế dù không phải độc nhất vô nhị thì cũng hiếm có trên đời.

Vô Tình Kiếm Đế, Long Ngạo Thiên từ không trung đánh tới biển cả lại lên trên trời. Hai bên hùng hổ siêu quần, đánh vỡ bầu trời.

Trường thương của Long Ngạo Thiên có thứ tự, tiến lùi tùy tâm, công thủ đầy đủ, cực kỳ diệu. Có thể nói không chút sơ hở, là hình mẫu thương đạo.

Hai tay Vô Tình Kiếm Đế cầm pháp tắc kiếm đạo, pháp tắc như thần kiếm bay múa trong tay hắn.pháp tắc múa may không có trật tự, hệ thống gì.

Vô Tình Kiếm Đế đánh mỗi một kích, đỡ mỗi một chiêu đều là mây bay nước chảy, đến đâu chắn tới đó. Biến đổi tùy ý, không có đường để theo dấu.

Vô Tình Kiếm Đế đánh tùy tay, nhiều sơ hở, không thể so sánh với thương đạo hoàn mỹ của Long Ngạo Thiên, nhưng hắn lần lượt tiêu trừ công kích từ gã. Vô Tình Kiếm Đế tự do vung pháp tắc kiếm đạo, tiêu sái tự nhiên.

Nếu nói thương đạo của Long Ngạo Thiên là tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, Vô Tình Kiếm Đế tiện tay ra chiêu là thành phẩm thiên nhiên, mặc dù thô ráp nhưng thẳng hướng nghệ thuật tinh diệu.

Cuộc chiến không dựa vào thuật pháp gì. Dùng đạo pháp chiến đấu, đánh nhau đơn thuần làm người trông thấy đại đạo huyền diệu, đại đạo kỳ tích.

Vô Tình Kiếm Đế, Long Ngạo Thiên tự do vung đạo của mình, phát huy không theo lề lối. Chiến đấu như thế mới thể hiện ra thực lực kinh khủng của hai người, chứng minh ngộ tính tuyệt thế vô song.

Một thương, một kiếm, Vô Tình Kiếm Đế và Long Ngạo Thiên đánh nhau tưng bừng. Mọi người xem mê say, trận chiến hấp dẫn lão tổ xem mê mẩn, kinh thán.

Bao nhiêu người trẻ tuổi xem cuộc chiến có điều ngộ, cảm ứng. Thế hệ trước cũng được ích lợi, đây là cuộc chiến thẳng hướng gốc đạo hạnh.

Nhìn trận chiến hấp dẫn đặc sắc, có lão tổ Thần Hoàng cảm thán rằng:

– Hai người đều là thiên tài đương thời, thiên chi kiêu tử. Ai sinh cùng thời đại với hai thiên chi kiêu tử này vừa may mắn vừa đáng buồn. Có kinh tài tuyệt diễm, tuyệt trần vô song cỡ nào cũng khó vượt qua hai người kia được. Trừ một số nhân vật kia ra, quả thật trên thế gian này không còn người nào có thể so sánh.

Có lão bất tử nhìn Vô Tình Kiếm Đế và Long Ngạo Thiên chiến đấu, thở dài buồn bã. Lúc bọn họ còn trẻ cũng khó đến trình độ như vậy, nếu bọn họ còn trẻ, nếu sinh cùng thời đại với Long Ngạo Thiên, Vô Tình Kiếm Đế đúng là chuyện vừa đáng buồn vừa đáng sợ.

Có người cảm thán rằng:

– Trận chiến này nếu hai bên không chết, tương lai chỉ có một người lên đỉnh thiên đạo thì người kia cũng sẽ đến đỉnh Thần Thánh.

Người trẻ tuổi thì xem mê mẩn không nói nên lời, bọn họ bị rung động. Mặc kệ trước kia bọn họ ưu tú như thế nào, xuất sắc ra sao nhưng bây giờ tất cả bị lu mờ. Bọn họ so với Vô Tình Kiếm Đế, Long Ngạo Thiên thật tình kém xa lắc xa lơ. Dù hôm nay bọn họ cố gắng chăm chỉ cũng khó vượt qua hai người kia. Long Ngạo Thiên, Vô Tình Kiếm Đế như nọng núi lớn đè ngực thế hệ trẻ, không cách nào vượt qua.

Long Ngạo Thiên và Vô Tình Kiếm Đế đánh nhau rất lâu, hai người đổi chiêu thức sửa cũ thành mới, lần lượt diễn biến cực hạn chiêu thức.

Đánh mãi không dứt, cuối cùng Long Ngạo Thiên mất kiên nhẫn hú dài, đổi thương thức. Thương thức thoát khỏi lề lối, một thương là một thế giới. Trong phút chốc uy lực thương thức của Long Ngạo Thiên tăng vọt, biến bá đạo vô địch, không còn là thương đạo hoàn mỹ.

Lúc này thương thức của Long Ngạo Thiên không hoàn mỹ, có sơ hở nhưng uy lực tăng vọt, càng mạnh mẽ hơn. Tựa như cự long mở ra gông xiềng, tựa như tiềm long bay lên thiên khung.

Long Ngạo Thiên thay đổi thương thức, Long Thương trong tay gã không còn là trường thương mà trở nên đáng sợ hơn. Long Thương như có sức sống, nó là cự long ngủ say.

Thương thức của Long Ngạo Thiên cao xa, đôi khi ngân hà giắt ngang trời, Long Thương rực rỡ, đại đạo ngân hà vô tận đè sập chư thiên. Đôi khi vạn giới yên tĩnh, Long Thương như đêm tối không chỗ không phá. Đôi khi âm dương đảo ngược, Long Thương hóa thành vô tận huyền băng và chân hỏa, băng hỏa lưỡng trọng thiên.

Nhìn cảnh tượng đó, đám người rung động:

– Rốt cuộc Long Ngạo Thiên ấy đòn sát thủ ra. Đây mới là tinh túy thương đạo, sát chiêu thương đạo của Long Ngạo Thiên!

Có thể nói mỗi thương của Long Ngạo Thiên lại làm mọi người giật thót tim.

Long Ngạo Thiên tấn công mãi không thắng, cuối cùng không nhịn được giở đòn sát thủ thương đạo ra. Long Ngạo Thiên không chỉ tự sáng tạo ra thương đạo, gã còn chuyên môn tạo thức vô địch cho thương đạo.

Thương đạo của Long Ngạo Thiên tế luyện từ cửu đạo chân mệnh cốt của chín vị Long Thần, có thể nói thương đạo có chín khúc nên Long Ngạo Thiên chuyên môn sáng tạo chín thương thức vô địch.

Long Ngạo Thiên, gã dùng bản mệnh chân khí sáng tạo thương thức vô địch, một khúc một thương. Hành động nghịch thiên như thế chỉ có thiên chi kiêu tử giống Long Ngạo Thiên mới làm được.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Khi chín thương thức vô địch của Long Ngạo Thiên đâm ra, Vô Tình Kiếm Đế vốn có lực lượng ngang ngửa với gã thoáng chốc rơi vào nguy hiểm. Vô Tình Kiếm Đế bị đẩy lùi liên tục, pháp tắc kiếm đạo không thể đỡ chín thương thức hùng hổ.

Trong phút chốc đòn phản kích tùy tích của Vô Tình Kiếm Đế bị chín thương thức vô địch trấn áp, làm hắn cật lực rơi vào đường cùng. Vô Tình Kiếm Đế không thể phá vòng vây chín thương thức vô địch.

Nhìn Vô Tình Kiếm Đế rơi vào hoàn cảnh xấu, có vị Thần Hoàng lẩm bẩm:

“Vô Tình Kiếm Đế không được rồi.”

Vang tiếng rồng ngâm:

– Grao!

Chân long phá không, thương thức của Long Ngạo Thiên biến thành ngàn vạn chân long, Long Thương hóa thành một con kim long lấp lánh ánh sáng vàng.

Long Ngạo Thiên đâm ra thương này có thể nói là vô địch vạn cổ, đâm xuyên thời không, vượt qua vạn pháp. Một thương khí thế vô địch, pháp tắc khác khó thể chặn lại.

Thức long thương này là kích cuối cùng trong chín thương thức vô địch của Long Ngạo Thiên, cũng là chiêu mạnh nhất. Một thương đâm ra, không gian chẳng còn khoảng cách, thời gian không trôi.

Phập!

Pháp tắc kiếm của Vô Tình Kiếm Đế không đỡ được, pháp tắc gãy ngang. Thương đâm thủng ngực Vô Tình Kiếm Đế, máu phun lên cao, hắn té xuống.

Ầm!

Vô Tình Kiếm Đế đập mạnh xuống đất, thần huyết nhuộm đỏ mặt đất. Long thương đâm xuyên ngực Vô Tình Kiếm Đế, từng sợi xích pháp tắc tỏa ra, khóa lại đạo cơ của Vô Tình Kiếm Đế. Long Ngạo Thiên đạp không mà tới, đứng trên bầu trời cao cao nhìn xuống Vô Tình Kiếm Đế, lạnh nhạt nói:

“ Ngươi thua rồi Vô Tình, thua thật thảm hại. “

“Nếu không phải ngươi dùng quỷ kế khiến Hỗn Độn Kiếm của ta rời đi… hộc hộc… Ngươi nghĩ ngươi thắng nổi ta sao… “

Vô Tình Kiếm Đế không cam lòng hét lớn, mỗi một tiếng hét, thần huyết lại trào ra. Long Ngạo Thiên lắc lắc đầu, thở dài:

“Ngươi vẫn không hiểu, ngươi vẫn chưa còn tỉnh ngộ, Vô Tình, ngươi sắp nhập ma rồi. Thay mặt thiên đạo, ta sẽ diệt ngươi. “

Nói xong, hư ảnh long trảo từ đại đạo diễn biến ra, hướng Vô Tình Kiếm Đế chộp tới. Vô Tình Kiếm Đế cười thảm, nhắm mắt lại chờ cái chết.

“Đủ rồi Ngạo Thiên… Đến đây thôi “

Xa tận chân trời, một thanh âm nhu hòa vang lên.

Ầm ầm ầm…

Từ phía đông Thần Vực, một hòn đảo từ từ phi hành tới. Hòn đảo tràn ngập khí tức khiến người khác tim đập chân run. Ngay cả Long Ngạo Thiên đã là Thần Đế đỉnh phong, một chân đã tới cảnh giới Thần Thánh cũng phải nhíu mày, kiêng kỵ ba phần.

Có lão tổ Thần Đế giọng run run, khiếp sợ nói:

“ Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo “

Danh tự vừa nói ra, toàn trường khiếp sợ. Ở Thần Vực, không ai không biết, không người không hiểu sự đáng sợ của Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo. Trên đảo cường giả như mây, nhưng thế nhân đều có một câu hỏi chung “ Đảo chủ của Luân Hồi Tuyệt Tình đảo là ai? “ Một câu hỏi qua hàng chục vạn năm chưa có câu trả lời. Từ khi tiền nhiệm đảo chủ qua đời, đảo chủ đương nhiệm đều là một ẩn số của cả Thần Vực. Không ai biết mặt mũi của đảo chủ, hình dáng ra sao, là nam hay nữ. Nhưng sự đáng sợ của Đảo chủ Luân Hồi Tuyệt Tình đảo không ai dám hoài nghi. Nghe nói một môn ba vị Thần Đế, thậm chí có một vị đã tiến vào nửa bước Thần Thánh đã bị một mình vị đảo chủ này toàn diệt. Từ đó Luân Hồi Tuyệt Tình đảo trở nên cao cao tại thượng trong mắt thế nhân, không có một môn phái, một đại giáo nào dám đắc tội với Luân Hồi Tuyệt Tình đảo.

Hôm nay Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo đến… từ tên đảo, một tòa tổ sơn bay ra, trên ngọn tổ sơn hiện hai chữ “Luân Hồi “ tỏa ra khí thế bức người. Khi tổ sơn Luân Hồi giáng xuống, các đại giáo cường phái thụt lùi. Đại giáo, đại môn nào trông thấy tổ sơn Luân Hồi như Thần Linh của Luân Hồi Tuyệt Tình đảo đều kính sợ.

Tổ sơn Luân Hồi giáng xuống, yên lặng, uy vũ, trang nghiêm. Không ai biết Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo mang theo bao nhiêu cường giả, có đảo chủ giá lâm không.

Tổ sơn Luân Hồi đến đã quá đủ, ngọn núi to tràn ngập bí ẩn đại biểu cho quyền uy Luân Hồi Tuyệt Tình Đảo. Một tòa tổ sơn Luân Hồi đủ làm các đại giáo cường phái trong Thần Vực kiêng dè ba phần.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN