VÔ THƯỢNG THẦN
Chương 37: Trúc cơ đại viên mãn
– Không còn chuyện gì của ngươi ở đây nữa, đi ra đi.
Vinh ra lệnh cho Hắc quản gia, từ trên người lại tản ra một loại uy nghiêm khó nói lên lời.
– Vâng!
Không hiểu làm sao, Hắc quản gia lại không khống chế được, nghe lời liền đi ra ngoài. Mới bước ra khỏi cửa, Hắc quản gia không tự chủ được rùng mình:
“Tại sao? Tại sao thần trí ta lại không tự chủ được nghe lời như vậy? “
Vội vàng dừng lại, Hắc quản gia quay lại, nói:
– Thiếu gia! Lão gia muốn gặp cậu.
– Biết rồi! Một lúc nữa ta sẽ qua.
Vinh phất tay. Hiện tại cậu chưa có tâm trạng gặp vị cha tiện nghi kia.
– Tiện thể đặt lại dùm ta cái cửa.
Nói một câu, mặc kệ Hắc quản gia đang khúm núm đi ra, Vinh quay lại chiếc ghế salon đã bị đông thành băng, ngồi xếp bằng. Nhanh chóng Vinh lại tiến vào trạng thái nhập định tu luyện. Hàn khí này chính là do lần đầu tiên kích hoạt Diệt Thế Băng Thể mà ra, tinh thuần vô cùng, đối với người khác nếu tiến vào cơ thể sẽ cực kì chí mạng, kinh mạch sẽ ngay lập tức bị đóng băng, nặng thì hoàn toàn bị phế bỏ, nhẹ thì nội tạng cũng bị trọng thương. Nhưng với Vinh, công pháp cậu tu luyện chính là Đạo Thuật – Hỗn Độn Kinh. Có thể hấp thu toàn bộ Khí trong thiên địa để tu luyện. Bất kỳ loại khí gì, Thần khí, tiên khí, ngũ hành… thậm chí cả độc khí, ma khí đều có thể hấp thu để tu luyện. Khí càng tinh thuần, tiến bộ ngày càng nhanh. Vốn Vinh cũng không phải muốn dựa vào luyện khí để độ kiếp phi thăng về Thần Giới, ở Hạ giới này, linh khí thật mỏng manh đến thê thảm. Nếu cậu mà toàn lực vận dụng Hỗn Độn Kinh hấp thu, chỉ sợ linh khí giới này sẽ không chịu nổi mà sụp đổ.
Mục tiêu của cậu chính là Đạo Thể, dùng Thể nhập Thần. Nhưng nếu có thể hấp thụ linh khí tu luyện, Vinh cũng không ngại mà hấp thu. Hàn khí càng ngày càng dày, cả căn phòng tất cả mọi thứ đều đã thành băng. Nhiệt độ đã hạ xuống mức kinh người, nhưng với Vinh, quả thực không đáng là gì. Toàn lực hấp thụ hàn khí, đan điền của Vinh đã sớm đầy hàn khí nhưng vận chuyển Hỗn độn kinh, toàn bộ hàn khí trong đan điền liền bị nén lại, nhanh chóng biến thành một tia Hỗn độn khí rất mỏng manh, dung nhập vào Hỗn độn khí giữa đan điền.
Cứ lập đi lập lại, tia Hỗn độn khí của Vinh lúc ban đầu đã to ra trông thấy. Nhưng đan điền hiện tại của Vinh bé tới đáng thương, đấy là do cậu nghĩ vậy, hấp thụ hàn khí vẫn không bằng từ người Hàn Băng tiết ra. Nhiệt độ hiện tại đã lạnh tới mức cực kỳ đáng sợ, mặc dù Vinh không ra ngoài, nhưng vẫn có thể đoán được toàn bộ hành lang đã bị đóng băng triệt để.
Đang chưa nghĩ ra được cách gì, để giải quyết thì từ trong người Vinh chui ra một thân ảnh trẻ con, dáng vẻ mập mạp, khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu vô cùng.
Nhìn thấy bốn phía xung quanh tràn ngập hàn khí, đứa bé mập mạp như sung sướng nhảy cẫng lên, quay lại nhìn Vinh kêu “Nha Nha” hai tiếng. Vinh mỉm cười vỗ vỗ vào đầu nó, nói:
– Nhóc! Ngươi hấp thụ được đống hàn khí này?
Đứa bé gật gật đầu, cắn cắn ngón tay, nhìn Vinh với ánh mắt long lanh. Dáng vẻ cực kỳ khả ái khiến Vinh cũng phải bật cười.
– Được rồi! Hấp thụ đi, nhưng đừng quá nhanh không là đánh thức hắn.
Đứa bé nghe được Vinh đồng ý liền vui vẻ, tung tăng ra bên ngoài, há mồm thật to. Lập tức, xung quanh nó không gian như vặn vẹo, một hấp lực cực mạnh từ người thằng bé phát ra làm hàn khí không ngừng tụ tập lại về phía nó.
Đứa bé không phải ai khác chính là Hồn Linh của Đại Đạo Kiếm Linh.
Vinh cũng dừng lại việc hấp thụ, vì có Hồn Linh hấp thu nên hắn cũng không cần phải hấp thu để gia tăng Hỗn Độn khí nữa, Hồn Linh sẽ tự động tinh lọc hàn khí thành linh khí tinh thuần nhất để hắn hấp thu.
Quả nhiên, từ trong người lại xuất hiện một dòng linh khí cực kì tinh thuần, không ngừng chạy dọc theo kinh mạch Vinh rồi tập trung về đan điền.
Trúc cơ sơ kỳ.
Trúc cơ sơ kỳ đỉnh phong.
Trúc cơ trung kỳ.
Trúc cơ trung kỳ đỉnh phong.
Trúc cơ hậu kì.
Trúc cơ hậu kỳ đỉnh phong.
Trúc cơ đại viên mãn.
Đan điền Vinh lập tức theo tu vi tăng lên liền bành trướng. Chỉ trong phút chốc đã từ vừa mới trúc cơ không bao lâu liền đột phá vài cái tiểu cảnh giới, đạt tới trúc cơ viên mãn, thiếu một chút nữa thì Kết Đan. Tốc độ này nếu đặt ở tu tiên giới chắc chắn sẽ gây ra chấn động không nhỏ. Nhưng Vinh chỉ cười nhạt.
“Vài cái tiểu cảnh giới mà thôi! Chưa đủ thành đạo.”
Cảnh giới kiếp trước đã vô hạn Thần Đế viên mãn, chưa kể lúc gần chết đã phản đạo thành công, từ Vô Tình qua Hữu Tình. Không ngờ đã bỏ qua cả một đại cảnh giới là Thần Thánh, trực tiếp đạp một chân vào Chứng Đạo. Ở Thần Giới tại Thần Vực, lão bất tử cấp độ Chứng Đạo có cũng không ít. Bằng vào gần hai mươi vạn năm tuổi mà bước chân vào Chứng Đạo thì tương lai không biết có hay không, nhưng tuyệt đối là cổ kim xưa nay chưa từng xuất hiện qua. Vinh chính là người đầu tiên dẫn đầu thế hệ trẻ tuổi bước chân vào Đại Đạo.
Tiếp nhận linh khí từ Hồn Linh truyền tới ngày một nhiều. Vinh cũng không vội kết đan ngay mà dùng đống linh khí đó tôi luyện da thịt, xương cốt cùng lục phủ ngũ tạng. Vinh muốn đánh chắc căn cơ để sau này đột phá Đạo Thể dễ dàng hơn.
Theo thuyết pháp từ xưa tới nay tại Thượng Vực. Thể chất của một người đã được quyết định ngay từ lúc sinh ra, người khác nhau thì không có cùng thể chất.
Trong vũ trụ mịt mờ có vô số chủng tộc mạnh mẽ đến mức làm cho người ta giận sôi, đặc biệt là Long Tộc. Thể chất lúc mới sinh ra đã cường hãn gấp vô số lần chủng tộc khác. Như Long Ngạo Thiên kiếp trước Vinh có biết, huyết mạch Long Tổ mười phần thuần khiết, vừa mới sinh ra đã được chú định làm Long Tổ đời tiếp theo. Hơn nữa, Long Ngạo Thiên lại còn đạt được truyền thừa hai loại Đạo Thể cực kỳ hoàn chỉnh là Kim Thể cùng Thổ Thể. Lúc Vinh vẫn còn là Kiếm Đế, giao thủ với Long Ngạo Thiên vẫn là lúc Kim Thể còn chưa có tiểu thành, Thổ Thể vẫn chưa tu luyện. Nếu không, Long Ngạo Thiên chỉ cần dùng hai loại Đạo Thể tiểu thành, cũng đủ để nghiền ép Vinh lúc đó rồi.
Đủ thấy tu luyện Đạo Thể vô cùng đáng sợ và khó khăn. Nhưng Đạo Thể lại có một cái nghịch lý vô cùng, tu vi càng cao thì tu luyện lại càng khó và ngược lại. Đương nhiên là trừ những người sinh ra đã có loại thể chất đó.
Thế nên, tại Thượng Vực, mặc dù có nhiều tông môn giáo phái có bí kíp hoặc truyền thừa Đạo Thể nhưng số người có Đạo Thể đại thành vẫn đếm được trên đầu ngón tay. Những người đó đều là cự đầu, quát tháo phong vân một phương. Điển hình như Nguyệt Thiên Phong – Cung chủ Thiên Nguyệt Thần Cung. Một thân Đạo Thể – Mộc Thể đại thành, có thể nói thân thể sinh cơ vô hạn, tiếp cận với bất tử chi thân, khủng bố vô cùng. Thần Phượng Tư Diệp, Đạo Thể – Hỏa Thể tiếp cận đại thành, lại siêu việt tổ tiên, huyết mạch phản tổ, có thể nói tương lai vô hạn phát triển…
Hiện tại Vinh mới là Trúc Cơ đại viên mãn, ở Hạ giới này cũng được coi là có sức bảo vệ mình chứ chưa nói tới Tiên Giới, Quỷ Giới hoặc mấy giới trung lưu khác. Tu vi mới chỉ là nhập môn, vừa vặn đủ điều kiện tu luyện Đạo Thể nhưng Vinh vẫn không vội vàng một chút nào. Con vịt đã quay thơm ngon đặt ở trước mặt mình rồi, chắc chắn là không bay hoặc chạy đi đâu được nữa (à chắc trừ người khác ăn hộ) thế nên là Hà Nội không vội được đâu (:V).
Hàn khí được Hồn Linh nhanh chóng hấp thụ, từng tảng băng nhanh chóng vỡ vụn, xung quanh đã nhìn thấy rõ ràng hơn một chút, chứ không còn sương mù hàn khí lượn lờ như lúc nãy nữa. Dường như cảm thấy đã ăn no một trận, tiểu Hồn Linh “ợ” một tiếng thật to, không ngờ làm không gian xung quanh chấn động. Từng tảng băng không ngừng sinh ra vết nứt rồi vỡ tan, không ít đồ đạc, thậm chí cả vách tường làm bằng thép đặc cũng theo đó mà như thủy tinh bị chùy sắt đập vào, vỡ nát lộ ra hành lang bên ngoài. Cắn cắn ngón tay, dường như biết mình làm sai gì đó, tiểu Hồn Linh liếc ánh mắt vô tội nhìn về phía Vinh.
Vinh mỉm cười, vẫy vẫy tay kêu tiểu Hồn Linh về, nhanh chóng, tiểu Hồn Linh liền vui vẻ hóa thành một đoàn ánh sáng tiến nhập vào trong người Vinh.
Lại nhìn về phía Hàn Băng, thấy hàn khí tỏa ra đã ngày một yếu đi, Vinh lầm bầm:
– Xem ra kích hoạt thể chất đã không sai biệt lắm thành công được một phần trăm. Xem ra để hắn tu luyện Diệt Thế Băng Thể đạo quyết, không tới một vạn năm rất có thể đại thành a. Chỉ cần hắn không chết yểu, Thượng Vực lại có thêm một đấng đại năng.
Cảm giác bồi dưỡng được một đấng đại năng trong tương lai khiến Vinh trong lòng có chút kích động. Mặc dù tương lai không nói trước được điều gì, nhưng Vinh có tự tin có thể làm được. Không nói tới kiến thức đã từng kinh lịch qua từ kiếp trước, chỉ nói tới hiện tại, nắm trong tay hai loại Bảo vật thiên đạo, một trong hai thứ đã nhận hắn làm chủ, lại thêm lĩnh ngộ hoàn chỉnh Thể tự, một trong Ngũ Tự từ thời sơ khai. Có bảo bối như vậy, nếu không siêu việt được kiếp trước thì hắn có thể tìm một cái gối nào đó rồi đập đầu tự tử được rồi.
Qua không bao lâu, Hàn Băng rốt cuộc cũng tỉnh lại. Mở ra hai mắt, đôi mắt cực kỳ có thần làm người khác không dám nhìn thẳng, trên người lại tỏa ra khí chất lạnh lùng.
Răng rắc! Răng rắc!
Hàn Băng hoạt động thân mình một chút, từng tảng băng bám trên người cậu trong phút chốc bị trấn nát. Toàn bộ hàn khí còn lại xung quanh bị Hàn Băng dùng một loại phương thức đặc thù nào đó hấp thụ lại vào thể nội. Thở dài ra một hơi, Hàn Băng nhìn xung quanh căn phòng lại ngẩn ngơ.
“Không phải ta đang ở trong phòng thiếu gia sao? Thế nào lại trông như một cái nhà băng đổ nát vậy?”
Chỉ thấy xung quanh một mảnh tàn tạ. Từng mảng băng rơi vãi bốn phía, thậm chí cả cái tường làm bằng thép cũng như thuỷ tinh một dạng chia năm xẻ bảy. Gãi gãi đầu không hiểu ra sao chỉ thấy vị tiểu thiếu gia này đang mỉm cười nhìn hắn hỏi:
– Thế nào? Cảm giác lực lượng tăng đột ngột, một bước lên trời không tệ chứ?
Hàn Băng cười cười, gãi đầu, đang định trả lời bỗng đèn trong phòng đột nhiên tắt, một tiếng còi báo động vang lên làm Hàn Băng ngạc nhiên vô cùng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!