VÔ THƯỢNG THẦN - Chương 49: Toái tâm chưởng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


VÔ THƯỢNG THẦN


Chương 49: Toái tâm chưởng


Chân khí từ trong thể nội tuôn ra, tụ tập vào bàn tay Vinh, không khí xung quanh lập tức vặn vẹo. Tuy đây chỉ là thân thể giả lập được tạo ra bởi rất nhiều các số liệu. Nhưng vì để tạo cảm giác giống hệt với ngoài đời, tập đoàn Thạch Linh đã dùng vô số công nghệ cải tạo lại thân thể giả lập trong này không khác gì một người bình thường.

Thế nên cách Vinh vận dụng Chân khí không khác ở thực tế là mấy, có thể nói Vinh chả khác nào gian lận cả. Chân khí tụ tập trên tay phải ngày càng nhiều, một chưởng ấn trên không trung tụ tập lại.

Đinh! Phát hiện ra một môn võ kỹ không thuộc đại lục Thiên Kiếm do người chơi sáng tạo ra, xếp hạng ba sao, thưởng kinh nghiệm 1000, linh thạch hạ phẩm 20 viên. Mời đặt tên cho võ kỹ.

– Toái Tâm Chưởng.

Hét lên một tiếng, tay Vinh hạ xuống, chưởng phong gào thét đập xuống cồn cát.

Ầm!

Ầm! Ầm! Ầm.

Một chưởng hạ xuống, một luồng sóng khí vô hình khuếch tán ra bốn phía. Từng cồn cát như bị thứ gì đó bên dưới nổ tung, tạo ra từng cột cát cao tới ba bốn mét. Chu vi bán kính hai mươi mét xung quanh Vinh như chiếc đồng hồ cát bị lật ngược vậy, kéo theo đó là hơn chục con rắn có to có bé. Ánh mắt Vinh như điện, Tiên Hành Nhất Bộ lập tức thi triển, tuy tốn thể lực vô cùng, nhưng trong chu vi hai mươi mét cũng đủ dùng rồi.

Từng kiếm, từng kiếm đâm ra, đâm trúng chỗ trái tim ( bảy tấc).

Bịch! Bịch! Bịch…

Cát còn chưa kịp rơi xuống, hơn chục con rắn đã chết toàn bộ. Thi thể lần lượt rơi xuống kèm theo đó là rất nhiều cát, lập tức chôn vùi đống thi thể đó. Một cơn gió thoảng qua, từng hạt cát nhẹ bay Vinh vuốt vuốt thanh kiếm rồi lại bước đi tiếp. Chỗ cậu vừa mới đi qua không hề lộ ra dấu vết chiến đấu gì. Nếu có người nào đặt chân tới đây cũng không thể nhận ra chỗ này từng phát sinh ra một trận chiến đấu, không, nói chính xác là một trận đồ sát hoàn toàn nghiêng về một phía.

Đinh! Đánh giết được Rắn Lửa sa mạc cấp 10!

Đinh! Đánh giết được Rắn Lửa sa mạc cấp 9!

Đinh! Đánh giết được Rắn Lửa sa mạc cấp 10!

Đinh! Đánh giết được Rắn Lửa sa mạc cấp 11!”

Đinh! Chúc mừng người chơi nhận được kinh nghiệm +1610

Da rắn 16 tấm

Hỏa linh thạch hạ phẩm 17 viên.

Đinh! Chúc mừng người chơi lên cấp 9 (Điểm kinh nghiệm 2790/ 640).

Đinh! Chúc mừng người chơi lên cấp 10 (Điểm kinh nghiệm 2150/ 1000).
Đinh! Chúc mừng người chơi lên cấp 11 (Điểm kinh nghiệm 1150/1500).

Lại một hơi lên thêm ba cấp, Vinh cười cười. Lại nhìn vào trong túi đồ của mình, một đống trang bị đã nằm ngay ngắn bên trong. Thật không ngờ trang bị rơi ra đầy đất, bị cát chôn vùi đi không ít, nhưng chỉ một ý niệm, toàn bộ trang bị mà đám rắn rơi ra đều được thu vào túi trữ vật. Không ngờ trong đó lại có một đồ tỏa ra màu vàng kim trông cực kỳ bắt mắt.

Kim Xà Nhẫn: Hoàng cấp Hạ Phẩm. Yêu cầu cấp độ 10.

HP +50.

MP +50.

Thể lực +5.

Trí lực +5.

May mắn +1.

Lại thêm một trang bị Hoàng cấp, Vinh hiện tại chính là sở hữu hai món trang bị Hoàng cấp Hạ Phẩm. Tại cấp độ tân thủ bây giờ cũng có thể coi là phú hào rồi. Nhìn vào túi đồ một hồi, từng trang bị được Vinh thay đổi một lượt. Bây giờ trên người cậu món đồ thấp nhất cũng là Phàm cấp Trung phẩm, cả trang bị đa số đều là Phàm cấp thượng phẩm. Nếu bị người khác nhìn thấy đảm bảo sẽ bị dọa ngất, không ngờ một mình Vinh giết quái, giết quái vượt cấp không tính là gì, nhưng số lượng,chất lượng đã không kém một đoàn đội cỡ vừa toàn lực đánh giết rồi.

Trong vòng tám tiếng, một mình Vinh giết quái đã bằng cả một đoàn đội cỡ vừa giết quái, nếu để người chơi bên ngoài biết được chắc chắn sẽ gây ra chấn động không nhỏ.

Đi được một hồi, Vinh lại phải ngồi xuống để khôi phục thể lực. Không ngờ càng đi vào trong, nhiệt độ ngày càng nóng, thể lực tiêu hao ngày một mau.

– Quanh đây quái thực sự hơi ít.

Vinh ở trong sa mạc mà tìm Hỏa Xà,hiện tại cậu đã cấp 11, có thể đi tới Hoàng Thạch trấn làm nhiệm vụ chuyển chức từ Kiếm Đồ, lên Kiếm Sĩ. Nhưng Vinh lại không có vội, cậu lại muốn tìm hiểu xem sâu bên trong sa mạc này rốt cuộc có thứ gì.

Lại mất một khoảng thời gian, Vinh cứ thế đi những nơi Rắn Lửa tập trung nhiều đã không còn thấy nữa, chỉ lác đác ba bốn con cấp độ 11, 12 tập trung lại với nhau. Vinh cũng lười đi giết, chỉ có những con nào cảm thấy mình sống đủ lâu rồi là lao tới chỗ Vinh. Tất nhiên cậu sẽ không chút khách khí biến bọn nó thành điểm kinh nghiệm cùng một vài linh thạch và vật phẩm linh tinh.

Một đường đi không ngờ cũng lên được hơn một cấp,điểm kinh nghiệm đã là cấp 12 (1300/2500) kiếm thêm được hơn nghìn điểm cùng mười bốn viên hỏa linh thạch và một vài đồ đạc linh tinh.

Đi tới một chỗ cồn cát hơi cao một chút, Vinh liền trèo lên, nhìn ra bốn phía. Thấy phía xa xa có một ngọn núi cao vô cùng tỏa ra một đám mây đen khổng lồ đang không ngừng khuếch tán ra xung quanh. Một luồng sóng nhiệt phả vào mặt cậu khiến cậu cũng phải lui lại một bước.

– Núi lửa?

Nhìn thấy ngọn núi có vẻ sắp bộc phát, Vinh cũng không ngốc tới nỗi tiến lên tham quan. Liền đi vòng qua xem xét, nhưng chân vừa chuyển động, Vinh nhìn thấy phía dưới cồn cát có một con Rắn Lửa, hình thể lớn hơn các con Rắn Lửa sa mạc bình thường khác một chút, đang trườn đi trườn lại, hít lấy không khí xung quanh dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ.

Boss? Hay quái bình thường?

Nếu là boss thì còn có chút thú vị, nếu là quái bình thường thì Vinh thật sự lười đi quản. Nhưng theo ánh mắt đánh giá của Vinh, con này không phải boss cũng ít nhất là quái đầu lĩnh. Mặc kệ là quái đầu lĩnh hay quái boss. Đều là rất hiếm thấy, mấy trăm quái bình thường mới có thể xuất hiện ra một con đầu lĩnh quái. Trong mấy ngàn quái bình thường mới sinh ra một con quái boss. Vinh đi lại ở chỗ này hơn năm tiếng bây giờ mới đụng phải một con.

Đánh chết được một con đầu lĩnh hoặc boss. Kinh nghiệm là phi thường khả quan, có thêm 100% xác suất đạt được trang bị hoặc vật phẩm có cấp bậc tốt hơn. Vinh đi lại ở đây cũng chính là muốn tìm kích thích một chút, tìm quái đầu lĩnh hay boss chơi đùa cũng là thú vị vô cùng.

Vì là khoảng cách có chút xa, nên Vinh liền từ trên cồn cát trượt xuống, thanh kiếm cắm xuống cát giúp Vinh điều khiển được tốc độ. Tới khoảng cách nhất định, nhìn xuống con rắn lửa kia.

Rắn lửa sa mạc đầu lĩnh, cấp 19, HP 2500/2500.

“Quái đầu lĩnh? “

Vinh lắc đầu, có chút thất vọng, cậu cứ nghĩ là gặp được boss, nếu để người chơi chuyên nghiệp khác biết được chắc sẽ mắng to Vinh không có đầu óc, muốn thể hiện một mình solo với boss hay đại loại những lời như não tàn, không biết tự lượng sức mình…

Đang định trượt xuống giải quyết con rắn này, bỗng một tiếng nhắc nhở vang lên trong đầu Vinh.

“Tinh! Người dùng đã sử dụng sắp hết mười hai tiếng trong thế giới thực tế ảo, xin chú ý nghỉ ngơi để bảo vệ tinh thần. Sau năm phút, hệ thống sẽ tự động đăng xuất người dùng. “

– Ồ! Đã hết mười hai tiếng rồi?

Vinh có chút ngạc nhiên, thật không ngờ mình đã trực tuyến hết chín mươi sáu tiếng liên tiếp trong thế giới thực tế ảo. Thời gian thật sự là có chút nhanh, tuy gọi là bốn ngày, ngoài thực tế chỉ hết có mười hai tiếng. Nhưng bên trong Vinh thực sự đã sống qua bốn ngày, mà trong trò chơi, thời gian ban ngày, ban đêm cũng phải hai mươi tư tiếng như ở thực tế. Mà là mô phỏng theo phiến đại lục khổng lồ này, một ngày ít nhất cũng phải bốn trăm tiếng đồng hồ.

– Vậy thì đăng xuất đi.

Nhìn con rắn đầu lĩnh trước mặt, Vinh cũng không có vội mà mần thịt nó. Nhìn ra được con rắn này đang trong quá trình lột xác, đợi một thời gian chắc chắn đẳng cấp sẽ thăng lên. Thế nên nó càng mạnh, Vinh cảm giác chơi càng vui.

– Đăng xuất sau năm giây, quý khách thân thể sẽ có chút choáng váng, nhưng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới sức khỏe. Cảm ơn quý khách đã sử dụng sản phẩm của tập đoàn Thạch Linh. Hẹn gặp lại quý khách! Năm… Bốn… Ba… Hai… Một.

Tiếng một vừa dứt, quang cảnh xung quanh Vinh lập tức tối sầm lại, một lực hút như từ trong hư không hút lấy cậu, khiến cậu như ở trong một đường ống nào đó bị kéo đi.

Rùng mình một cái, Vinh đưa tay tháo lấy chiếc kính nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài trời đã tối đen, từng chiếc phi thuyền to nhỏ bay tới bay lui. Trong phòng, chỉ thấy Hàn Băng vẫn đang miệt mài tập luyện cách khống chế lực lượng. Đưa tay chạm vào chiếc bàn bên cạnh, lập tức chiếc bàn tách ra, bên dưới đưa lên một đĩa hoa quả ướp lạnh cực kỳ tươi ngon cùng một cốc sinh tố lạnh.

Đưa tay với lấy chiếc cốc, Vinh một hơi uống cạn. Chép miệng hai cái liền quay sang phía Hàn Băng nói:

– Này Băng! Lão Hắc đâu?

Hàn Băng nghe được có người gọi mình liền dừng tay, quay lại phía sau thấy Vinh đang ăn đĩa hoa quả hỏi mình. Cậu lắc lắc đầu, đáp:

– Tôi cũng không biết, Hắc quản gia mấy tiếng trước được Hỏa Hùng ca thông báo gì đó, liền đi tới căn cứ Ám vệ ở nơi đây, dặn tôi chăm chỉ luyện tập cùng cử người chiếu cố sinh hoạt của thiếu gia.

– Ồ! Đi rồi?

Vinh lại lười biếng nằm ườn xuống, ngáp dài một cái, tinh thần có chút mệt mỏi. Không phải là cậu dạo chơi thế giới thực tế ảo mệt mỏi, mà là mấy ngày nay cậu chưa nghỉ ngơi được một lúc nào ra hồn. Từ lúc bị bắt cóc tới lúc được cứu ra lại cứu Hắc quản gia khỏi máu Kaiju phản phệ, rồi kích hoạt thể chất cho Hàn Băng… thời gian cậu nghỉ ngơi gần như không có. Đối với Vinh, chỉ cần nhắm mắt tu luyện thì cũng chẳng cần phải ngủ nghỉ gì. Nhưng hiện tại cậu muốn thả lỏng tâm thần, ngủ một giấc thật thoải mái mặc kệ tất cả.

Nhưng Vinh còn không có biết, những sự kiện cậu làm tại thế giới thực tế ảo đã gây trấn động tới vũ trụ này như thế nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN