Vô Thường
Chương 1222: Sơn băng địa liệt
Dần dần phong ba bên kia cũng ngừng lại. Chờ thêm một lát, toàn thân Lôi Tẩu tỏa ra sát khí đằng đằng cầm Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm trở về, trên tay mang theo thi thể của Hồ Vẫn.
Mặc dù đều là Linh Giai trung phẩm nhưng thực lực của Lôi Tẩu và Hồ Vẫn vẫn có chênh lệch lớn, hơn nữa có thần binh tương trợ, làm sao tam thúc của Hồ Thiên có thể là đối thủ của Lôi Tẩu?
– Người này rất nhu nhược.
Lôi Tẩu ném thi thể của hắn xuống mặt đất, thấn sắc có chút không hài lòng.
– Đi thôi, vào xem.
Đường Phong khẽ cười một tiếng, đi vào sơn động trước.
Sơn động này thực sự không nhỏ, hẳn là do Hồ gia mở ra để tiện đường cho phương tiện vận tải, có thể đủ dung nạp bốn con tuấn mã kề nhau. Đi vào được một chút thời gian liền thấy hai con ngựa đang đứng ở trong thông đạo chở theo mấy cái rương, linh khí trong rương bức người.
Đi tới bên cạnh xe ngựa, mở cái rương ra nhìn, xác thực bên trong toàn bộ là linh thạch. Những linh thạch này được phân loại dựa theo đẳng cấp, các loại linh thạch khác nhau đựng trong những cái rương khác nhau.
Điều tra qua một chút, mọi người phát hiện đại bộ phận những linh thạch này đều là linh thạch hạ cấp, số lượng linh thạch trung cấp ít hơn một chút, ít nhất là linh thạch cao cấp, còn linh thạch đỉnh cấp một khối cũng không thấy.
Linh mạch bên trong Man Sơn hẳn là không tốt lắm.
Thu hồi toàn bộ các cái rương vào trong không gian Mị Ảnh, Đường Phong dẫn đoàn người đi vào trong lòng núi.
Địa phương ẩn dấu linh mạch có chút sâu, mọi người đi suốt ba mươi dặm đường bên trong lòng núi mới nghe thấy âm thanh từ xa truyền lại.
– Đợi lát nữa giết người phải nhìn cho kỹ, ở đây có rất nhiều công nhân là dân chúng thành Cát Tường bị Hồ gia mạnh mẽ bắt ra đây để khai thác linh thạch. Những người này không đáng chết.
Đường Phong căn dặn một tiếng, tất cả mọi người đều đồng ý.
Đi thêm mấy dặm, linh mạch của Man Sơn thình lình hiện ra trước mắt, mặc dù trong sơn động không có đồ chiếu sáng nhưng ở đây vẫn sáng sủa vô cùng, linh khí toát ra từ linh mạch dày đặc lóe ra quang mang chính là nguồn sáng tốt nhất.
Vô số công nhân có thân hình gầy gò, quần áo rách rưới mỏng manh đang cầm công cụ trên tay chính mình cẩn thận khai thác từng viên linh thạch của linh mạch, không ít người Hồ gia cầm trường tiên trên tay, thần sắc lạnh lùng đứng giám sát ở bên cạnh, động tác của người công nhân nào chậm một chút là bị ăn một roi, một roi đánh ra là thịt người đó cũng nứt theo.
– Các người là ai?
Cuối cùng đám người Đường Phong cũng khiến cho một ít người Hồ gia chú ý tới, một người trong đó gầm lên.
Vô số người Hồ gia đang giám sát cầm trường tiên trên tay đồng thời quay đầu lại, sắc mặt không tốt.
– Giết!
Đường Phong căn bản không có nhiều lời vô ích đối với bọn họ, hắn ra lệnh một tiếng, mọi người nhanh chóng triển khai thủ đoạn giết chóc, âm thanh thảm thiết vang lên, máu thịt bay tung tóe.
Vốn có không ít cao thủ Hồ gia đóng tại đây, chỉ là đám người ở chỗ cửa vào sơn động đã bị đoàn người Đường Phong thanh trừ, cao thủ mạnh nhất đã không còn nữa, những người còn lại này sao có thể chống đối?
Một lát sau, đám người Hồ gia chết sạch không sót một ai. Các công nhân nhìn thảm kịch như vậy đều lạnh run, tay chân run rẩy đứng tại chỗ, ai nấy đều nhìn đoàn người Đường Phong với vẻ kinh khủng, có vài người bị dọa tới hôn mê bất tỉnh.
– Không cần sợ, chúng ta sẽ không giết các ngươi đâu, các ngươi mau chạy đi.
Đường Phong nói nhàn nhạt một tiếng.
Không một công nhân nào dám di chuyển.
Những người này bị Hồ gia chà đạp đến nỗi ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có.
Rơi vào đường cùng, Đường Phong lạnh léo quát lên:
– Ta đếm đến ba, không đi thì sẽ giống như người chết tại đây! Một…
– Hai…
– Còn không mau cút đi!
Thang Phi Tiếu giận dữ quát lên một tiếng.
Lúc này đông đảo công nhân mới lấy lại tinh thần, kêu cha gọi mẹ chay vụt ra ngoài, tuy rằng thân hình bọn họ gầy gò, toàn thân không có bao nhiêu thịt nhưng hiện giờ còn bao nhiêu khí lực đều lấy ra hết.
Chỉ trong chớp mắt liền chạy sạch không còn một ai, ngay cả mấy người bị hôn mê cũng đều được đồng bạn của chính mình mang đi.
– Phong thiếu gia thật có tiềm chất làm ma đầu!
Tiếu thúc tán dương.
– Đừng nháo!
Đường Phong trừng mắt nhìn hắn.
Thả ra thần thức tỉ mỉ dò xét, phát hiện bên trong lòng núi xác thực không còn một người nào khác nữa.
– Hiện giờ chúng ta phải làm sao đây?
Bạch Tiểu Lại nhẹ giọng hỏi:
– Nhiệm vụ của Cổ gia giao cho chúng ta là không để bất kỳ một khối linh thạch và tài nguyên tu luyện nào chảy tới Chiến gia. Linh mạch này không thể mang đi nhưng nếu để tại đây thì có chút không thích hợp.
Vấn đề này Đường Phong vẫn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nghĩ ra được một biện pháp thô thiển.
– Lấp ngọn núi này đi! Vùi lấp toàn bộ linh mạch, nếu như vậy dù cho người của Chiến gia chạy tới đây để đánh chủ ý tới nó cũng phí công phu rất lớn, hiện giờ là lúc vô cùng quan trọng, ta nghĩ bọn họ cũng sẽ không phí thời gian để làm những chuyện như vậy.
– Nhưng nếu ở đây bị Cổ gia tiếp nhận thì sao?
Âu Dương Vũ hỏi.
– Liên quan gì tới ta. Nếu Cổ gia muốn tiếp nhận thì cũng phải chờ khi chiến đấu kết thúc, ta chỉ phụ trách phá hỏng.
Đường Phong đáp.
Con bà nó, một cái linh mạch đặt trước mặt mình cũng không mang đi được. Cho dù tiện nghi cho người khác cũng ngáng chân một chút mới được.
Nhận thấy dụng ý âm hiểm của Đường Phong, chúng nữ đều khinh thường.
– Đi ra ngoài bắt đầu nào!
Đường Phong vung tay lên, lại đi theo đường cũ ra ngoài.
Ra khỏi sơn động, mọi người bay lên không trung, lấy Đường Phong làm trung tâm, vây quanh phương viên vài trăm dặm.
Dưới chân của Đường Phong là vị trí linh mạch.
Tay cầm trường kiếm thứ thần binh, Đường Phong chỉ lên trời cao, kiếm ý toàn thân đề thăng nhanh chóng.
Thiên địa linh khí ở khắp nơi hô ứng với trường kiếm, đám mây trên bầu trời thay đổi bất ngờ, phảng phất như bị một cỗ lực lương bí ẩn dẫn dắt, chậm rãi tụ tập xuống vị trí đỉnh đầu của Đường Phong.
Kiếm ý vẫn dâng lên như cũ, tóc tai Đường Phong dựng thẳng, quần áo toàn thân phấp phới, kiếm khí bắn ra bốn phía.
Bỗng nhiên, trường kiếm phóng một tia sáng lên cao, trên trời cao bị phá ra một lỗ thủng, trời đất lại hơi biến sắc.
– Vô Cấp Kinh Mang Kiếm!
Tiếng lẩm bẩm như lúc đang ngủ mê vang lên, trường kiếm thứ thần binh mạnh mẽ đánh xuống, thân kiếm tỏa ra quang mang sáng loa, nhanh như thiểm điện hạ xuống Man Sơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!