Vô Tình Chi Lộ - Chương 3: Kết thúc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Vô Tình Chi Lộ


Chương 3: Kết thúc


Bây giờ là buổi trưa, ánh mặt trời tỏa ra gay gắt, không khí ẩn ẩn cảm giác nóng rát bức bối, theo hướng ánh nắng chiếu đến, mặt nước không ngừng bị thiêu đốt không ngừng bị bốc hơi, hơi nước theo gió bay lên ngưng tụ thành từng đám mây trôi nổi bồng bềnh trên khoảng trời rộng lớn.

Phóng mắt từ trên nhìn xuống, chú ý kĩ sẽ thấy một hòn đảo nhỏ phủ đầy màu xanh nổi lên trên một vùng bao la là nước, hòn đảo này sinh cơ bừng bừng, sức sống mãnh liệt đối nghịch hoàn toàn với khung cảnh xung quanh như một điểm sáng nhỏ tồn tại trong một khoảng không hắc ám vô tận.

Bên ngoài cùng hòn đảo được bao phủ bởi vô số đá tảng, gồ ghề mà gấp khúc, càng tiến sâu vào bên trong sức sống hiện ra càng rõ rệt, màu xanh của lá cây phủ bạt ngàn, không khí mát mẻ thoáng đãng.

Ngay tại trung tâm là nơi tọa lạc của hai tấm bia đá khổng lồ, trên tấm bia rêu xanh phủ đầy, từng đường nét thô kệch, hao mòn, vết rách loang lổ như đã trải qua vô tận năm tháng.

Tang thương cỡ nào.

Uy nghiêm cỡ nào.

Khí thế cỡ nào.

Nếu thật sự có một bậc cường giả sống ngàn năm nhìn thấy khung cảnh này chắc cũng không thể kiềm chế nổi cảm xúc mà trào dâng nhiệt lệ, cảm thán mà hoài nhớ về quá khứ.

Hai tấm bia như hai tôn đế vương, bá khí, thủ tọa tại đây, uy áp tỏa ra trấn giữ toàn đảo, xung quanh là sương mù lượn lờ, lúc ẩn lúc hiện, hư hư thực thực.

Tạo phía đối diện với tấm bia cách đó không xa, một loạt âm thanh trầm đục vang lên đều đều, không hề có dấu hiệu dừng lại.

Phanh, phanh, phanh, phanh…

Hàng loạt đạo tàn ảnh quyền đầu giáng lên một thân cây to lớn, mỗi một quyền hạ xuống đều nhằm đúng một chỗ mà tiến, nhìn qua tưởng chừng như bất nhập lưu, nhưng nếu có cao thủ về quyền pháp nhìn thấy sẽ phải kinh ngạc mà thốt lên.

Quyền tưởng như chậm mà nhanh, nhanh mà chậm, biến đổi khó lường, dị lực bất lợi đều bị triệt tiêu đến tột cùng, tinh thuần đến cực điểm.

Bất chợt, quyền ảnh như chậm dần lại, từ giống như cuồng phong mưa rào một dạng chuyển thành mưa rơi rả rích.

Tuy nhiên chất lượng theo đó càng ngày càng cô đọng, xúc tích lại, như muốn lột xác, thuế biến đến cảnh giới cao hơn.

Đón lấy sự chờ đợi là một quyền cuối cùng.

Nhanh nhẹn uyển chuyển không kém phần nguy hiểm, như bao trùm vô số các loại quyền ý cảnh vào trong, cương mãnh mà cuồng bạo, nhu hòa mà chớp nhoáng.

Bịch!

Nhẹ nhàng thanh âm vang lên, quyền đã thu lại tự bao giờ, khung cảnh trong nháy mắt tĩnh mịch rồi phá lệ mà phun trào.

Rắc! Rắc! Rắc!…

Trên thân cây bất ngờ xuất hiện từng vết rạn nứt, không ngừng tăng trưởng lan rộng ra xung quanh, chẳng mấy chốc vết rách đã chằng chịt trải dài từ đầu tới cuối, nhìn mà kinh sợ.

Theo lấy thân ảnh quay người bước đi, phía sau cây cổ thụ đã hoàn toàn phá toái, phân liệt ra vô số mảnh vụn nhỏ rơi lả tả trên mặt đất.

Thân ảnh chậm rãi từ trong bóng tối bước ra, dần dần ánh sáng chiếu đến nhìn rõ dung mạo.

Thân hình cao đến mét tám, người ở trần để lộ ra làn da sạm đen vì nắng, từng khối cơ hiện lên chắc nịch mà tinh xảo, không hề gượng ép mà thanh thoát, gương mặt anh tuấn tiêu sái cùng với mái tóc đen dài để xõa tung bay theo gió càng làm cho khí chất trở lên xuất trần, tuấn dật.

Nếu nhìn kĩ, dù chỉ có vài nét giống nhưng cũng phải khẳng định một điều rằng, người này không ai khác chính là Trần Thanh Phong, nam hài khi xưa bị đưa đến đây, chỉ có điều giờ đã trưởng thành thành một nam tử phải khiến cho phái nữ điên đảo, bấn loạn, hận không thể nằm trong vòng tay của hắn.

Đáng chú ý hơn là khí thế của hắn đã biết thu liễm tới mức giới hạn, dù chưa đạt tới phản phác quy chân nhưng cũng cách không còn xa.

Thanh Phong bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm nhìn hai tấm bia đá cổ lão mà trong lòng ngũ vị phức tạp, cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời.

Mười năm.

Đúng thế, hắn đã ở đây được mười năm rồi.

Mười năm phải trải qua vô số khó khăn cùng mệt mỏi, dầm mưa dãi nắng, cô đơn tịch mịch.

Thanh Phong hắn có cảm giác nếu không phải mình còn có kí ức của ba mươi năm kiếp trước nếu không thì thật cũng phát điên hóa rồ mất.

Chính vì đọc vô số tiểu thuyết xuyên không cùng tu chân mà hắn nhận ra một điều.

Đây là thiên đại cơ duyên, hiếm có vạn năm có một.

Hắn cảm nhận được cô độc.

Hắn sống trong cô độc, hắn tận hưởng cô độc cùng không ngừng hoàn thiện tính cách của mình.

“Đến lúc rồi.” Thanh Phong nhàn nhạt nhạt nói.

Theo sau đó là phong vân biến sắc, thiên địa dị tượng ầm ầm nổi lên, quang mang liên tục chập chờn mờ ảo.

“Mười năm đã hết, ngươi bị trục xuất.” Giọng nói già nua, lạnh lùng mà quen thuộc một lần nữa vang lên, vọng khắp hư không.

Nương theo lấy một tiếng sấm thật lớn, vô số đạo tia chớp vừa thô vừa to dứt khoát vô tình đánh thẳng xuống hòn đảo, đại địa ầm ầm rung chấn, thiên địa như tối sầm lại, tầm mắt trước mặt bóng tối bao phủ, ngũ giác bị phong tỏa không thể nhận biết.

“Bệ hạ, tam hoàng tử…”

“Ừm!” Nam tử mặc hoàng kim đạo bào hơi hơi mở mắt nhìn xuống dưới quảng trường, thần sắc bất biến, băng băng lãnh lãnh tràn đầy khí phách của một bậc đế vương.

Ánh mắt của hắn như nhìn thấu thế gian vạn vật, quét hết một lượt quảng trường rồi dồn sự chú ý vào một nam hài mặc thanh y đang ngồi xếp bằng bất động.

Thời gian chuyển rời sau đó, chỉ thấy nam hài đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt bất ngờ mở rộng ra, đen láy sâu thăm thẳm như miệng giếng cổ nhìn không thấy đáy.

“Về rồi sao…Thật dài chỉ trong phút chốc.” Thanh Phong miệng nhỏ nhắn nỉ non, một cảm giác cô độc, tang thương vô hình từ chính người hắn tỏa ra làm cho hắn càng nổi bật hơn bao giờ hết.

“Thú vị!!! Đạt đến mức này sao…” Nam tử mặc hoàng kim đạo bào toát ra kinh ngạc thần sắc, phải biết rất ít thứ có thể kinh động hắn vậy mà giờ đây Thanh Phong làm được, kinh khủng bậc nào.

Cảm nhận được ánh mắt chú ý đến mình, Thanh Phong không tử chủ nhìn lên.

Mặt đối mặt, hai mắt nhìn nhau.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Đến giây thứ bốn, Thanh Phong rốt cục vẫn không chống đỡ được mà tự động thoái lui, hai tay chẳng biết lúc nào đã nắm chặt lại mà run rẩy, trên mặt mồ hôi không ngừng chảy.

Bao nhiêu tự tin lúc trước hoàn toàn tan vỡ, Thanh Phong miệng lưỡi đắng chát, cười khổ.

Cứ ngỡ ta đã đi đến gần đỉnh núi cuối cùng mới phát hiện ra ta vẫn dậm chân tại chân núi.

Trần Minh Đế, tộc trưởng trần gia và cũng là hoàng đế của Hắc Nguyên đế quốc, một bậc cường giả chấn giữ một phương, tên tuổi vang vọng khắp Quy Nguyên đại lục và được thế nhân gọi là Trần Đế.

“Ông ta quá mạnh, mạnh đến khiến người khác phải run sợ nhưng ta không tin mình không đạt đến đẳng cấp đó được.” Thanh Phong từ sâu trong nội tâm chốt hạ một câu, tự tin vỡ vụn dần dần ghép lại khôi phục thậm chí có chút lớn hơn so với ban đầu, ánh mắt tràn đầy một lòng quyết tâm, ý chí sục sôi.

“Không tệ.” Trần Đế tán thưởng một câu đồng thời tiếp tục hứng thú theo dõi.

“Bệ hạ, cái này rốt cuộc tam hoàng tử bên trong đó đã trải qua những gì mà mới được như thế này.” Giọng nói khàn khàn vẫn vang lên đều đều.

Trần Đế lạnh nhạt mà nói: “Không quan trọng quá trình diễn ra, quan trong là nó đã đạt được cái gì mới là mấu chốt, và nó bước đầu không làm ta thất vọng.”

“Bệ hạ, tiêu nhân cái nhìn nông cạn mong ngài tha thứ.”

“Bỏ đi, quan sát tiếp.”

“Vâng.”

Sau Thanh Phong không ngừng có người lục tục tỉnh dậy, tuy nhiên trở nên khác nhau một trời một vực như lúc ban đầu giống hắn thì không có một ai kể cả La Hầu.

Khi đến người cuối cùng tỉnh dậy, Trần Lâm mới thoát ra trạng thái nhập thiền đồng thời đứng lên, không chậm trễ khuấy động chân nguyên trong đan điền, miệng quát lớn:

“Thu!!!”

Âm thanh vừa dứt, từng đám mây bạch sắc từ trong đầu mỗi người không tự chủ bất ngờ bay ra điên cuồng hướng về phía gương đồng mà tiến.

Ong, Ong, Ong,…gương đồng chấn động mạnh mẽ tham lam hấp thu tất cả, cảnh tượng này tất cả mọi người đều chứng kiến nhưng rất ít người tỏ ra kinh ngạc.

Không phải đợi lâu, khi gương đồng hoàn toàn quá trình, bao la liên miên không dứt chùm tia sáng từ trên mặt gương bắn ra phân biệt trên đỉnh đầu mỗi người đứng trên quảng trường.

Thiên phú cùng ngộ tính đảng cấp cùng phân thành linh giai, hoàng giai, huyền giai, địa giai, thiên giai và trong truyền thuyết thần giai.

Linh giai ứng với màu trắng.

Hoàng giai ứng với màu xanh.

Huyền giai ứng với màu xanh thẫm.

Địa giai ứng với màu cam.

Thiên giai ứng với màu tím.

Còn thần giai chính là màu đỏ.

Nếu là như vậy Thanh Phong chính là sở hữu…

Thiên giai thiên phú cùng thiên giai ngộ tính.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN