Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Chương 12: Thức Ăn Của Mèo
“Nếu không thể giải quyết được vấn đề chứng minh thư thì sẽ như thế nào?”
Tờ giấy nhăn nhúm được Khương Hòa đem từ trong phòng ra, đưa cho Hứa Thanh, cô ấy mở miệng hỏi.
“Chính là cô không có hộ khẩu, cái gì cũng không thể làm được.” Hứa Thanh thuận miệng đáp.
Khương Hòa đứng đó nhưng không có động tác nào, anh ta nghĩ nghĩ một lát rồi lại tiếp tục giải thích: “Không có chứng minh thư thì cô sẽ không nhận được bất cứ quyền lợi nào, ăn mặc, chỗ ở đều phải dựa vào tiền bạc, trừ một số xí nghiệp đen. Những công việc khác đều cần có chứng minh thư, đây là thứ nhất. Cô không thể tìm được công việc để làm, không có cách nào để nuôi bản thân.”
“Thứ hai, cô không có nơi ở của chính mình, ở bên ngoài cũng không thể thuê, cho dù là khách sạn.. ừm, chính là khách điếm. Cho dù là khách điếm hay là bất cứ đâu, đều cần phải có chứng minh thư mới được. Sau đó cũng không thể đi xa, không thể ngồi được tàu điện ngầm, ô tô đường dài cũng không ngồi được.. Bây giờ không có ngựa, muốn đi xa thì sẽ phải ngồi các loại xe.”
“Thứ ba, nếu như sảy ra tranh chấp, cô sẽ không thể làm gì được.. Thôi bỏ đi, nói quá phức tạp cô cũng không hiểu. Dù sao thì cũng chính là có chuyện gì sảy ra quan phủ cũng sẽ không thụ lý. Bởi vì điều tra ra cô không có chứng minh thư thì cũng không thể thụ lý.”
Hứa Thanh nói những lời này với Khương Hòa mà nói cũng không tính là chuyện gì. Trước mắt mà nói, đối với nhận thức của cô ấy không có ảnh hưởng gì, ngoài chỗ ở và kiếm tiền.
“Cũng chính là nói.. Nếu như ta có thể kiếm được tiền, và tìm được nơi ở, cái chứng minh thư đó sẽ không còn quan trọng nữa?”.
“Không, vẫn còn rất nhiều việc nữa mà cô sẽ không cách nào thực hiện được.” Hứa Thanh lắc đầu: “Mỗi một việc to nhỏ, nhỏ ví dụ như điện thoại, những tài khoản trên mạng, thẻ ngân hàng.. Lớn ví dụ như kết hôn sinh con, thêm tên vào hộ khẩu. Nói thì có vẻ rất xa nhưng đó là đều là việc quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi con người. Nếu không có chứng minh thư thì những thứ đó đều không liên quan gì đến cô.”
Nếu như sống chỉ vì được sống, tất cả mọi thứ đều không cần thiết. Làm một người lang thang vô tư, việc có chứng minh thư hay không cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Nhưng đợi đến khi cô ấy quen thuộc với thế giới này, muốn được làm một người bình thường, Chứng minh thư là rất cần thiết.
“Tại sao cô không đến sớm hơn 20 năm a.. Bây giờ độ khó của việc làm hộ khẩu nhảy từ hình thức giản lược đơn giản tới hình thức địa ngục rồi.” Hứa Thanh không nhịn được phun trào, đứng dậy đi về phòng đem máy tính ra, lên mạng tìm kiếm những vấn đề liên quan đến hộ khẩu.
Mấy chục năm xây dựng và hoàn thiện, vận hành. Bây giờ tìm cũng không ra được bao nhêu lỗ hổng. Rất khó để đem một người không có một căn cứ nào có được một thân phận hợp pháp.
“Hoặc là cô nghĩ cách thử nhờ quan phủ nơi này giúp một chút? Cũng có thể đạt được rất nhiều đãi ngộ, nhưng có thể là sẽ mất đi tự do.”
Hứa Thanh tùy ý nói: “Dù sao sự tình này cũng rất kinh thế hãi tục. Tôi cũng không biết sẽ phát sinh những gì.. Theo như tôi đoán, đạt được đãi ngộ tốt là vô cùng lớn, nhưng là phúc hay là họa tôi cũng không dám chắc. Dù sao thì cũng rất khó để trôi qua như một người bình thường”.
“Ngươi muốn đem ta giao cho quan phủ?”
“Không có, chính là.. Thôi bỏ đi, cô đi học đi, hãy xem lịch sử gì gì đó. Đợi sau khi cô có nhận thức về thế giới này rồi, thì sau đó sẽ có thể tự mình quyết định”.
Khương Hòa nhấp nhấp miệng, trầm mặc một chút rồi nói: “.. Ta ở lại đây có phải là rất phiền phức hay không?”
“Không sao, chỉ cần không đánh đánh giết giết, động tay động chân, thực ra thì cũng không tồi.”
Hứa Thanh nhấp chuột, Đông Qua từ dưới đất nhất nhảy lên bàn, dụi dụi vào cánh tay anh ta, sau đó kêu meo meo..
“Uy, Ta lại quên mất ngươi rồi..”
Anh ta thuận tay vuốt hai cái vào lưng mèo, ôm mèo mập đi đến một góc, tìm thức ăn cho mèo cho vào đĩa cho nó.
“Không có việc gì thì hãy nhanh đi học đi.”
“Được”
Khương Hòa không nói thêm điều gì nữa, nhìn anh ta một cái thật sâu, quay người đi về phòng của mình.
* * *
Đêm muộn dần. Đến hơn mười giờ, Hứa Thanh ngồi trên ghế sô pha, lười biếng duỗi thắt lưng. Chuyển động chuột đem máy tính tắt đi. Cái có thể tra thì cái gì cũng có, hơn nữa thời gian tìm kiếm lại rất nhanh. Xem ra cũng không có thu hoạch được gì.
Anh ta dựa vào sô pha nghĩ nghĩ một lát, cầm lấy điện thoại ở bên cạnh tìm kiếm. Chọn một người để gửi tin nhắn đi.
Bạn bè Tần Hạo, bây giờ đang là một cảnh sát quang vinh, không biết anh ta đã thực tập xong chưa.
Tần Hạo rất nhanh liền trả lời tin nhắn, hai người tán gẫu vài câu. Hứa Thanh ước lượng một chút, cũng không trực tiếp hỏi. Hẹn cậu ta cuối tuần gặp mặt.
Dù nói thế nào thì cũng là thể chế bên trong, ít nhiều gì thì cũng sẽ hiểu một chút chứ?
Xử lí xong tất cả, Hứa Thanh đi vào nhà vệ sinh để tắm. Sau khi cởi bỏ hết quần áo, nghĩ nghĩ một chút lại đem quần áo mặc vào. Suýt chút nữa là quên mất bây giờ trong nhà còn có thêm một hiệp khách.
Đi vào phòng cầm bộ quần áo ngủ ra ngoài, nhìn cửa phòng Khương Hòa do dự một chút. Cũng không gọi cô ấy đi tắm. Thói quen của cổ nhân phải được thay đổi từ từ. Huống chi anh còn quên không mua cho ấy quần áo ngủ.
Một ngày chỉ ra ngoài có một lần, có tắm hay không cũng không phải chuyện gì lớn.
Phải. Không phải chuyện gì lớn.
Vừa tắm vừa nghĩ ngợi, tắm xong Hứa Thanh cho vào đĩa đựng đồ ăn của Đông Qua một chút nước. Tắt điện phòng khách đi vào phòng ngủ, chuẩn bị đi ngủ.
Một lát sau.Cửa phòng của Khương Hòa phát ra tiếng động. Mở ra một khe hở, lén lút nhìn một chút, ôm quần áo lén lén lút lút chạy vào phòng tắm.
* * *
Hai ngày tiếp theo Khương Hòa cũng không ra khỏi cửa, ban ngày ngồi đọc hai cuốn sách, nhọc nhằn nghiên cứu. Chạng vạng lại cùng Hứa Thanh ra ngoài đi dạo một vòng. Sau đó lại tìm một cửa hàng nhỏ để giải quyết bữa tối.
Đảo mắt đã tới thứ 7. Hứa Thanh ở trên taobao đặt mua bảng nhập liệu bằng tay đã được đưa tới. Cắm vào máy tính thử một chút, không chỉ có thể nhập được chữ phồn thể mà còn có thể dùng giọng nói để nhập. Nhận diện giọng nói cũng rất chuẩn. Thuận tay kéo Khương Hòa xuống, dạy cô ấy cách sử dụng.
Hai ngày này cũng không nhàn rỗi, đã tải về rất nhiều video phổ cập lịch sử để cô ấy lúc nhàn rỗi có thể xem.
“Đó là cái gì?”
Thời gian buổi chiều Khương Hòa ngồi xem vdeo có chút mệt. Nhìn túi thức ăn trên tay Hứa Thanh có chút tò mò hỏi.
“Thức ăn cho mèo.” Hứa Thanh đáp.
“Thức ăn của mèo?”
“Chính là đồ cho mèo ăn.”
“Các người còn có đồ ăn dành cho mèo?” Khương Hòa có chút kinh ngạc nhìn con mèo mập, lại một lần được đổi mới tri thức.
“…”
Hứa Thanh bất đắc dĩ: “Không giống như cô nghĩ đâu, đây là làm ra không phải là được trồng ra.. Làm gì có ai nhàn rỗi đi trồng lương thực cho mèo.”
Cốc cốc cốc.
Đang nói chuyện thì có tiếng đập cửa, Khương Hòa không giống như lúc trước mới đến tràn ngập đề phòng. Nhìn Hứa Thanh đi tới bên tiểu ca áo vàng, đem tay chìa ra nhận thức ăn được giao đến, sau đó nói cảm ơn rồi đóng cửa lại.
“Hôm nay tôi có việc bận, một chút nữa sẽ đi gặp một người bạn, tìm anh ta hỏi về vấn đề chứng minh thư của cô. Cô hãy ở nhà đợi tôi. Nếu như có việc gì..” Hứa Thanh một bên xách đồ ăn, một bên vui vẻ đem đồ ăn để lên bàn dặn dò: “Đợi một lát nữa tôi sẽ dạy cô cách dùng máy tính truyền âm ngàn dặm cho tôi, đừng ra ngoài chạy loạn.”
“Được”
Khương Hòa gật đầu, mở túi đồ lấy hán bảo (1) cắn một miếng. Loại Lương thực kì quái này mùi vị cũng thật được, cô ấy rất thích.
“Tại sao thức ăn cho mèo lại phải làm thành như thế này.. Không thể để nó ăn cái này sao?”. Khương Hòa vẫn cảm thấy có chút không rõ. Ngay cả thức ăn cho mèo cũng cần phải làm. Đây chính sức mạnh của địa chủ hay sao?
“Cái này không khỏe mạnh” Hứa Thanh thuận miệng đáp.
“…”
Khương Hòa ngừng động tác nhấm nuốt.
Hán bảo không cảm thấy thơm nữa.
(1). Tên một loại thức ăn cho mèo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!