Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước - Chương 14: Sống Đến Lớn Như Vậy Lần Đầu Tiên Gặp Được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước


Chương 14: Sống Đến Lớn Như Vậy Lần Đầu Tiên Gặp Được


Hết ba lần rượu, thịt xiên cũng đã ăn đã tương đối. Một thùng bia cũng chỉ còn lại hai chai.

Tần Hạo mặt đỏ thổi khí. Sau này anh ta muốn làm một hình cảnh, phá đại án, lên tivi.

“Được được, cậu rất được”

Hứa Thanh cũng có chút mơ hồ, có điều tửu lượng tốt là được truyền lại từ Lão Tử nhà anh ta. Cũng không đến mức say “Cậu có thể về hay không, đừng chậm trễ, ngày mai còn phải giải hòa cho các bà cô cãi nhau.”

“Hòa giải cái rắm.. Ông chủ, tính tiền!”

“Để mình, để mình”

Hai người đều không muốn nhường cho người khác. Hứa Thanh trực tiếp lưu loát quét mã. Đi cùng Tần Hạo ra ngoài đường, vẫy một chiếc taixi để cậu ta đi trước. Sau đó quay người đi về khu quầy bán hàng, nhìn hàng hóa bên trên một lần. Nghĩ một lát sau đó gọi người gói cho vài xiên thịt cùng với chả cá mang về.

Gió đêm nhè nhẹ, thổi khói bay đi thật xa. Hứa Thanh đứng trước quầy trong dòng người huyên náo. Bất giác muốn châm một điếu thuốc, sờ sờ thân mình, sau đó nhớ ra mình đã bỏ thuốc rồi.

Thật là phiền toái a.. Nhưng cũng rất thú vị.

Không biết ánh trăng ở thời Đường có sáng, có tròn như vậy hay không..

Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, sao trời mênh mông thâm sâu giống như một cuốn lịch sử dài. Bao nhiêu người và sự việc đã đi qua đều bị vùi lấp bởi thời gian, hóa thành cát bụi. Mà hiện tại có một hạt cát bụi nhảy ra.

Bị anh ta gặp được.

* * *

Về tới nhà thì cũng đã là 9 rưỡi tối. Khương Hòa vẫn đang ngồi trên sô pha xem bản tin trên máy tính. Đông Qua nằm trên đùi của khương Hòa, được vỗ về lông trên lưng, phát ra tiếng kêu khè khè. Một bộ dáng hưởng thụ.

Hứa Thanh nhìn một người, một mèo trên ghế, trong lòng mọc lên một sợi tơ nhỏ bé vi diệu. Nâng cái túi to trong tay lên nói: “Ăn cơm quá sớm, sợ cô đói nên tôi đem một chút về.”

“Đa tạ.”

“Hửm?”

“.. Thiếu hiệp.”

“Cử thủ chi lao.”

Hứa Thanh phất tay đem cái túi thịt nướng để lên bàn. Mở túi ra, Lại quay người đi tới tủ lạnh lấy ra một hộp sữa chua, đưa cho Khương Hòa một hộp.

Khương Hòa ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta thì hít hít mũi “Ngươi đã uống rất nhiều rượu?”.

“Không nhiều lắm, chỉ vài chai.” Hứa Thanh lắc lắc hộp sữa chua, làm mẫu nói: “Cái này gọi là sữa chua, trước khi uống thì liếm thử một chút.”

Sữa chua uống ngon nhất là một chút trên cùng, liếm phần sữa chua ở trên là quy trình bắt buộc.

Khương Hòa có như thế nào thì học như vậy. Vươn đầu lưỡi nhỏ ở phần trên của hộp sữa chua liếm liếm. Ánh mắt trong phút chốc sáng lên.

“Ngon phải không?”

“Hắc hắc.. Mau ăn đi, uống luôn một lần, đừng làm nó nguội.”

Hứa Thanh cười cười liếc mắt nhìn video trên máy tính, giúp cô ấy tạm dừng video. Sau đó có chút lung lay tiến về phía phòng ngủ, cầm quần áo ra. Đi vào phòng tắm để tắm giặt.

Loại cảm giác khi quay về nhà mà đèn vẫn còn sáng này, trong phòng có người ngồi, cảm thấy thật tốt. Có một chút hơi thở cuộc sống.

“Bây giờ điều kiện cuộc sống rất tốt. Có thể mỗi ngày đều tắm giặt, thật hưởng thụ, không cần phải giúp tôi tiết kiệm.”

Mười phút sau Hứa Thanh từ phòng tắm lau tóc đi ra, một bên tìm máy sấy tóc, một bên nói: “Còn có quần áo đó.. Biết cách dùng chưa?”

Khương Hòa mắt nháy nháy vài cái. Nhìn anh ta một lúc mới hiểu anh ta đang nói đến loại y phục nào, cúi đầu không nói gì.

Hứa Thanh thấy vậy cũng không tiếp tục nói chuyện. Nhìn thời gian thì đã là 10 giờ tối rồi. Sấy khô tóc, lại dạy cô ấy cách dùng máy sấy tóc. Tắt máy tính đi về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Đầu óc mơ hồ nằm ở trên giường, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

* * *

Phòng khách.

Khương Hòa cầm máy sấy tóc nghiên cứu một lát, không nghe thấy động tĩnh trong phòng của Hứa Thanh nữa. Đứng dậy quay người đi vào phòng ngủ lấy quần áo ra. Hứa Thanh giúp cô mua đồ ngủ, tuy rằng phong cách kín đáo nhưng cô ấy vẫn có chút không thể tiếp nhận. Cầm theo quần áo hàng ngày, chuẩn bị đi vào phòng tắm. Mắt nhìn vào góc để đồ nội y dừng lại một lúc.

Đưa tay sờ sờ sau lưng, cô cau mày, lập tức bước vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy ào ào, ở trong buổi đêm tĩnh mịch lộ ra vẻ cô đơn.

Về tương lai, Khương Hòa chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Đem sự bàng hoàng giấu trong lòng, nỗ lực học tập để nâng cao nhận thức về thế giới này.

May mắn gặp được một thiếu hiệp tốt bụng, có thể từ từ học tất cả về nơi này.

Một đêm an ổn.

Ngày cuối tuần thứ hai, người bình thường đều ngủ nướng. Hứa Thanh lại đi ngược lại, thức dậy từ rất sớm. Ánh mặt trời còn chưa chiếu vào cửa sổ đã thức dậy đi tới phòng khách để xem tin tức của ngày hôm qua.

Không bao lâu sau, cửa phòng Khương Hòa mở, cô ấy một đầu mồ hôi bước ra. Nhìn Hứa Thanh tay cầm bút và một cuốn sách nhỏ ngồi trên sô pha. Nghĩ nghĩ một chút rồi mới đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt.

Xem tin tức chính là phải loại bỏ những tin tức không cần thiết, nắm bắt những điểm hữu dụng, và ghi chép lại. Loại chuyện này Hứa Thanh đã quen thuộc rồi. Từ trong một đống tin tức, chon ra trọng điểm, đây đã trở thành bản năng của anh ta.

Giống như lúc trước khi mới gặp Khương Hòa. Nếu không phải đôi giày cỏ đó quá mức lạ lẫm, bị anh ta chú ý tới, khả năng sự tình đã đi theo một hướng khác rồi.

Nghĩ tơi giày, bút trong tay anh ta dừng một chút, nhìn vào đôi giày cỏ trong thùng rác.

“Ngươi lại đang làm việc?” Khương Hòa rửa mặt xong bước ra. Vẫn không hiểu kinh tế ở thế giới này tồn tại như thế nào.

Ngồi ở nhà dùng “thiên lý nhãn” nhìn người khác là có thể kiếm tiền?

Cô ấy nhíu mày nghĩ một lát, bỗng nhên hoài nghi: “Anh không phải là quan sai chứ?”

Quan sai dùng thiên lý nhãn nhìn người khác, giữ gìn trị an. Bị việc của cô cùng với Hứa Thanh làm có quan hệ.

“Tôi không phải, nếu như phải.. Thì thân phận của cô dễ làm hơn nhiều.”

Suýt chút nữa Thì Hứa Thanh nói thành giao cho quốc gia, nhưng suy nghĩ lại, cho dù mình là quan sai cũng sẽ không đem cô ấy giao ra.

Cổ đại nữ hiệp. Thú vị biết bao nhiêu a..

“Có đói không? Hôm nay hiếm khi dậy sớm, tôi sẽ đi mua bữa sáng.”

Khương Hòa không có việc gì làm. Hứa Thanh nhường chỗ, đem máy tính cho Khương Hòa tiếp tục học tập. Bây giờ đã học được cách đổi video để xem rồi, tiến độ không tồi.

“Được.”

“Cô có muốn cùng đi không?”

“…”

Khương Hòa do dự một chút, lắc đầu nói: “Đều là ở gần đây, không cần đâu.”

“Được, vây tôi sẽ đi một mình, cô ở nhà đợi a”.

Hứa Thanh dặn một câu, đem theo điện thoại ra cửa, đón ánh nắng mặt trời lúc 8 giờ sáng mà đi mua đồ.

* * *

Gió nhẹ và ấm áp, trời xanh mây trắng.

Buổi sáng, ở cửa tiểu khu vài người hàng xóm đang đứng. Ăn bữa sáng xong đứng tụ họp một chỗ. Tất cả mọi người đang nói thầm những điều tư mật. Chú Triệu bảo vệ vẻ mặt ngưng trọng, lặng lẽ đứng nghe không nói xen vào.

“Tiểu Thanh, Tiểu Thanh.”

Thấy Hứa Thanh từ xa bước tới, Trình Ngọc Lan thần thần bí bí hạ giọng gọi anh tới.

“Sao vậy Thẩm Nhi? Dương Thúc? Các người đang thương lượng chuyện quốc gia đại sự gì vậy?” Hứa Thanh hiếu kỳ. Tiếp cận các ông bà già ở đây hỏi.

“Dạo này buổi tối khi đi ngủ, cậu ngủ có.. Nghe thấy động tĩnh gì không?” Trình Ngọc Lan hạ thấp giọng hỏi, cùng lúc mọi người đều hướng ánh mắt tới.

“Động tĩnh?”

Hứa Thanh vò đầu: “Không có, ngủ rất ngon. Sao vậy? Có trộm?”

“Có trộm thì tốt rồi!” Bà ấy vỗ vào đùi, há mồm nhưng không nói chuyện. Quay đầu nhìn về phía Dương Ái Quốc.

“Dương Thúc, sao vậy?” Hứa Thanh không sờ không được ý nghĩ của họ.

“Chúng ta ở đây khả năng.. Có chuyện ma quỷ.”

Dương Ái Quốc nhíu mày, tay nắm dây thừng của một con chó đen to run lên “Hắc Tử đã nhìn thấy rồi, Ngày nào lúc nửa đêm cũng cuồng kêu..” Ông ta dừng một chút, biểu tình ngưng trọng, nhìn một vòng những người hàng xóm “Mấy hôm trước lúc nửa đêm, không biết thứ gì đem nó dọa sợ rồi. Mang theo cái đuôi cụp xuống, gọi thế nào cũng không chịu ra, lúc đó tôi đã cảm thấy kì lạ.”

“Lão Vương cũng nói, ông ta đang mơ mơ hồ hồ thì bị tiếng chó cắn làm cho tỉnh, từ trong cửa sổ nhìn thấy một hình ảnh.” Trình Ngọc Lam bổ xung, còn khua tay múa chân nói: “Chính là như vậy, vèo.. Một cái thì không thấy đâu nữa.”

“Hả?”

Hứa Thanh lờ mờ, nhìn bọn họ một cái, bình tĩnh quay lại chỗ chú Triệu: “Chú Triệu, chú cũng nhìn thấy sao?”

Chú Triệu nghe vậy, tay cầm điếu thuốc run rảy hai cái, đưa lên miệng hít sâu một hơi. Mắt nhìn về bầu trời rối rắm một chút, mới trầm giọng mở miệng: “Tôi nhìn thấy.. Còn chụp được.”

Sống đến từng này tuổi, ông ta vẫn luôn kiên định chủ nghĩa vô thần, vô quỷ. Bây giờ ông ta kinh sợ rồi.

“…”

“…”

Gặp quỷ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN