Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước - Chương 7: Giá Trị Vũ Lực Cao Không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước


Chương 7: Giá Trị Vũ Lực Cao Không?


Một giờ sau.

Hứa Thanh đứng ở trước một cửa hàng bán đồ ăn nhanh, mua hai phần cơm giò heo, sau đó mang theo một đống gói to, còn tự hỏi không biết có để sót thứ gì chưa mua hay không.

Quần áo, bàn chải đánh răng, khăn mặt, thậm chí còn có hai gói “thất độ không gian” (1).. Anh ta cũng không hiểu chính mình nghĩ như thế nào. Có cảm giác như đang chiếu cố một cô gái tàn tật. Ngoài ra còn có hai cuốn sách được mua ở hiệu sách ven đường. Một cuốn là “trung hoa trên dưới năm ngàn năm, một cuốn là chữ phồn thể thực dụng chỉ nam”.

Không quan tâm có hữu dụng hay không, trước tiên cứ mang về nhà rồi nói.

“Hai phần cơm giò heo đã xong.”

“Cảm ơn.”

Nhận gói cơm, hai tay của Hứa Thanh đều đã đầy. Mang theo một đống đồ đạc đi về phía nhà của mình.

Đường Bắc Vọng không tính là sầm uất, là một góc hẻo lánh của thành phố Giang Thành, so với sự hối hả và nhộn nhịp của trung tâm thành phố thì có vẻ hơi vắng vẻ.

Bất quá, nói như thế nào thì cũng là một đô thị hiện đại hóa. Ở phụ cận những công trình cần có thì đều có.

Sau trận mưa đêm qua, những điểm trũng thấp trên đường nước vẫn còn đọng lại. Ánh mặt trời chiếu xuống sinh ra ánh sáng rực rỡ. Chú Triệu bảo vệ đã ăn xong bữa trưa, ngồi ở ghế dưới tán ô trước cửa, thảnh thơi hút thuốc. Thấy Hứa Thanh túi lớn túi nhỏ đi tới, thuận miệng hỏi: “Tiểu Thanh, đây là đi mua đồ ăn?”.

“Vâng, chú đã ăn chưa?”.

“Vừa mới ăn xong, à đúng rồi, tối qua cậu gọi điện thoại cho tôi..”

“Không cẩn thận bấm nhầm, không có gì đâu ạ.”

Hứa Thanh cười cười, nhặt được một người cổ đại mang về, việc này không thể nói cho chú biết được.

“Cậu phải chú ý một chút, đóng chặt cửa sổ. Nghe bà Lương nói, hình như gần đây có trộm, nhìn thấy kẻ nào lén lén lút lút nhớ là phải cẩn thận một chút.”

Nghe được lời của chú Triệu, bước chân của Hứa Thanh dừng lại một chút, gật đầu nói: “Được, cháu nhớ rồi.”

Một đường về tới cửa nhà, lấy chìa khóa ra mở cửa. Hứa Thanh vừa nâng mắt lên thì đã thấy Khương Hòa cầm kiếm đứng ở một góc của phòng khách. Nhìn thấy anh ta trở về mới thở dài nhẹ nhõm, buông kiếm ngồi trở lại sô pha.

“Không phải đã nói rồi hay sao, nơi này tuyệt đối an toàn.”

“Phải”.

“Cô ở đây như vậy có vẻ thật cổ quái, thoải mái một chút.. Đến đây, trước tiên ăn cơm đã.”

Hứa Thanh buông một đống túi to nhỏ lên một bên sô pha. Cảm nhận được tầm mắt của Khương Hòa liền nói: “Mua cho cô chút vật dụng hàng ngày, ăn cơm xong sẽ sắp xếp.”

“Đa tạ”

“…”

Khương Hòa thấy động tác của Hứa Thanh dừng lại, không khỏi kì quái: “Làm sao vậy?”

“Không nên thêm tân ngữ sao?”

“Cái gì?”

“Ví dụ.. Đa tạ thiếu hiệp?”

“…”

“Tôi có được tính là thiếu hiệp không? Hay là hảo hán? Hoặc là gì gì đó?” Hứa Thanh bỗng nhiên cảm thấy hứng thú.

Ai lúc trẻ mà không có giấc mơ vác trường kiếm tung hoành thiên hạ?

“Đa tạ.. Thiếu hiệp.” Khương Hòa có cảm giác khó mở miệng, từ trước tới giờ chưa bao giờ gặp phải yêu cầu nào kỳ lạ như vậy.

“Cử thủ chi lao.” (2)

Hứa Thanh cao hứng, tay lớn vung lên, nhìn Khương Hòa trong lòng có một chút rung động không hiểu được. Cô ấy tuyệt đối không biết, rung động đó tại sao lại phun trào.

“Được rồi, ăn cơm thôi.”

Cơm giò heo 14 tệ một suất, hương vị hảo hạng, khi bao được mở, một mùi thơm thoang thoảng bay ra.

Nghe nói năm đó Tiểu Mã ca có tên trên mạng là “chim cánh cụt bay”. Ở cuộc thi đấu cải cách khoa học kỹ thuật, nâng cao và mở rộng chất lượng phục vụ, anh ấy đã giành cả ngày và đêm để nghiên cứu. Cơm chân giò đã đi cùng anh ấy qua những đêm mơ hồ.

Giò heo, giò heo a..

Khương Hòa thoạt nhìn có vẻ thật là đói bụng rồi. Tối qua chỉ ăn có chút cháo cùng với vài cái bánh bao. Một bộ dạng mồm to cắn nuốt, lộ ra một chút hào khí. Không giống một chút nào những hiệp nữ mà Hứa Thanh thấy trên ti vi, lúc ăn cơm đoan trang tao nhã. Ăn từng miếng nhỏ, chầm chậm thưởng thức.

“Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ”, (3). Hai con người ăn cơm đều không nói chuyện. Nước sốt của cơm rất ngon. Hứa Thanh một miếng giò heo, lại một miếng cơm. Ăn xong lau lau miệng, sau đó uống một cốc nước. Thấy khương Hòa trong lúc ăn cơm thần sắc vô tình lộ ra vẻ thỏa mãn. Từ đáy lòng không khỏi cười thầm.

“Bên này là quần áo mà tôi mua cho cô. Cũng không biết cô mặc kích cỡ nào. Theo chiều cao thì chắc là như thế này, không sai biệt lắm. Đợi một chút rồi mặc thử.”

Anh ta đem túi giấy ở bên cạnh mở ra: “Tôi còn mua cho cô một bộ váy, thích thì mặc, không thích cũng không sao.. Còn có dép, đây là giày bệt, khẳng định cô đi sẽ thấy thoải mái hơn giày cỏ.”

Quần áo từng bộ, từng bộ được lấy ra bên ngoài. Đến túi quần áo lót anh ta dừng lại một chút, chậm chạp nói: “Cái này lát nữa cô xem một chút, có lẽ sẽ biết làm thế nào để mặc. Nếu thực sự không biết mặc, có thể tìm vài video hướng dẫn.. Tôi đã mua vài loại kích cỡ, cô hãy chọn cái nào thích hợp mà dùng.”

Khương Hòa hiếu kỳ nhìn anh ta, nhìn anh ta từ trong túi lấy ra y phục không ngừng gật đầu.

“Còn có cái này, đây đều là đồ dùng cho nữ, tôi không nói nhiều nữa, cô hãy tự mình nghiên cứu..”.

Hứa Thanh đem “thất độ không gian” ném qua. Tiếp tục lấy đồ từ trong túi ra.

“Quyển sách lịch sử này tuy rằng là hình thức chuyện xưa, nhưng đối với cô mà nói có thể phổ cập rất tốt. Còn quyển này là chữ phồn thể, không biết dùng có tốt không, trước tiên cô cứ xem xem.”

Kem đánh răng dùng của tôi cũng được, còn đây là bàn chải đánh răng mới, cốc súc miệng, khăn mặt.. “

Đem tất cả bày ra sau đó giao cho Khương Hòa. Hứa Thanh xoa xoa cái trán, suy nghĩ một chút, sau đó lại mở taobao ra tìm tòi một lát. Đặt mua một chiếc máy tính cùng một bản nhập liệu.

Cho dù thế nào đi chăng nữa, tốt nhất vẫn là nên dạy cô ấy cách sử dụng máy tính đơn giản. Baidu chính là một bách khoa toàn thư của tri thức.

” Được rồi.. Tối qua cô ngủ không ngon? “

Thấy Khương Hòa trên mặt giấu không được một tia ủ rũ, mệt mỏi. Hứa Thanh nghĩ một lát rồi lại từ bỏ. Tối qua chính anh ta cũng bị mất ngủ tới sau nửa đêm mới có thể ngủ được” Lát nữa nghỉ ngơi cho tốt đi, bây giờ chúng ta nói chuyện. Qua một đêm cô có gì muốn hỏi hay không? “

Khương Hòa trong tay cầm “thất độ không gian” hiếu kỳ liếc nhìn hai cái, nghĩ nghĩ hỏi:” Ngươi ở thế giới này có thân phận gì? “

” Thân phận.. Một sinh viên mới tốt nghiệp, sắp trở thành một động vật của xã hội. Trước mắt vẫn đang chờ việc. Dùng lời mà cô có thể hiểu được thì đó chính là.. ừm.. Cùng loại với việc mới tham gia xong khoa cử, nhưng không đi làm quan mà muốn tìm một công việc khác, nuôi gia đình, sống tạm qua ngày. “

” Phú gia tử đệ “. (4).

” Không tới mức đó, không tới mức đó, xuất thân nghèo khổ. Thế giới này có rất nhiều ngành nghề, ba trăm sáu mươi nghành nghề. Đọc sách không nhất định làm quan. “

Khương Hòa cái hiểu cái không, gật gật đầu. Trong lòng vẫn xếp anh ta vào loại địa chủ.

” Tôi phải làm như thế nào mới có thể quay về? “.

” Tôi không biết.. Nghĩ tới có vẻ rất khó. Hôm qua cô làm thế nào để tới vậy? “. Hứa Thanh hiếu kỳ, chắc không phải là vì bị thiên lôi đánh chứ?

” Tôi cũng không biết. “Trong mắt Khương Hòa hiện lên một chút mờ mịt” Hôm qua.. Tôi.. Đuổi theo một tên tiểu tặc, cũng là trời mưa lớn. Bị lạc đường dưới rừng cây, sau đó quay phải, quay trái.. liền nhìn thấy ngôi nhà rất cao. “

“… “

Rừng cây?

” Ở gần đây hình như không có rừng cây nào.. “Hứa Thanh gãi gãi cằm, không biết như thế nào là tốt.

Hai người ngồi trên sô pha trầm mặc một lát, anh ta ho nhẹ một tiếng nói:” Trước tiên cứ sống ở đây đã, sau đó hãy nghĩ tới chuyện quay trở về. “

Khương Hòa yên lặng gật đầu.

” Tôi muốn hỏi, giá trị vũ lực của cô ở mức độ nào? “Ánh mắt của Hứa Thanh phóng đến trường kiếm ở một bên. Muốn biết một ngàn hai trăm năm trước có thực sự có loại nội công thần kỳ hay không.

” Giá trị vũ lực? “

” Chính là võ nghệ của cô như thế nào? “

” Ở Diêm Bang được tính là.. Tương đối mạnh “.

” Tương đối mạnh là như thế nào? Luyện nội công gì? Kiếm pháp? Có khinh công hay không.. “

Hứa Thanh hưng phấn, một bên nói, một bên đi đến bên cửa sổ, chỉ chỉ bên ngoài nói:” Cô có thể nhảy xuống từ độ cao bao nhiêu mà không bị thương? “.

” Đại khái.. “

Khương Hòa đi đến bên cửa sổ nhìn nhìn, đưa tay ra chỉ và nói:” Chỗ đó. “

?

” Chính là chỗ đó? “Hứa Thanh nghi ngờ, tầng hai.. Không giống lắm so với tưởng tượng của anh ta.

Parkour (5) có thể nhảy xuống từ tầng 3.

Hẳn là còn có thể cao hơn nữa, cô nàng này giữ lại sức mạnh hoặc là có khả năng cô ấy nói khiêm tốn thôi.

Nghĩ tới đó anh ta thu lại biểu tình, sau đó nói:” Tôi không tin, hẳn là còn có thể cao hơn. “

” Ừm.. Khả năng ở chỗ đó cũng không sao.”

Khương Hòa do dự một chút, ngón tay lại nâng lên.

Hứa Thanh đưa mắt nhìn qua, lầu 4.

(1): Tên một loại băng vệ sinh của trung quốc.

(2): Đưa tay ra làm việc.

(3): Ăn không nói, ngủ không nói.

(4): Con nhà phú quý.

(5): Một môn thể thao mạo hiểm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN