Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước
Chương 70: Tôi Thích Em, Không Phạm Pháp
Sơ suất rồi.
Hứa Thanh bây giờ là vô cùng hối hận
Động tác đó nói không cũng không có gì, nhưng đối với Khương Hòa mà nói thì quá đột nhiên rồi.
Tại sao lại không quản nổi cái móng vuốt này chứ!
“Em không cần phải khẩn trương, tôi…”
Anh suy nghĩ một lát, gãi gãi đầu, thẳng thắn nói: “Bỏ đi, là tôi thẳng thắn đi.”
“Thẳng thắn cái gì?” Khương Hòa nhìn chằm chằm anh ta không hiểu, có điểm dự cảm không tốt.
“Tôi…”
Hứa Thanh mắc nghẹn, đột nhiên ý thức được thẳng thắn không phải chính là thổ lộ?
Cái này không đúng a…
Đón ánh mắt của Khương Hòa, anh đem trái tim vắt ngang “Tôi có mưu tính trước.”
“A?”
“Em xem, hai người chúng ta đã quen biết lâu như vậy, cùng sống dưới một mái hiên đã mấy tháng, bình thường nói chuyện tán gẫu gì gì đó…” Hứa Thanh khoa tay múa chân một lúc, trầm ngâm một lát, dùng lời mà cô ấy có thể hiểu được để giải thích, nói: “Không phải có câu nói ‘lâu ngày sinh tình’ sao? Tôi rất tự nhiên đối với em sinh ra hảo cảm…Em biết hảo cảm là gì không?”
“Chính là cảm giác tương đối tốt?” Trong lòng Khương Hòa dự cảm xấu càng nồng đậm.
“Không sai biệt lắm, dù sao chính là không ghét, sau đó biến thành có chút chút thích. Thích một người là rất bình thường, đúng không?”
“…Đúng đi?” Khương Hòa ngây người, thích một người có thể nói là không bình thường sao?
Kia không thể.
“Cho nên, liền, liền như vậy đó, hoàn toàn là theo bản năng, không có bất luận ý nghĩ gì.” Hứa Thanh dùng tay vuốt tóc, biểu ý nói.
“…”
“…”
Khương Hòa hơi hơi mở to hai mắt nhìn anh.
“Em không có gì muốn nói sao?” Hứa Thanh buồn bực, đây là kiểu phản ứng gì?
Mặt đỏ xấu hổ một chút cũng được mà.
Hoặc là lại một lần nữa tay nắm thành quyền, lớn tiếng nói: Không thể được! anh là ân nhân của tôi, chúng ta không thể nào! Tóm lại là vẫn tốt hơn bộ dáng im lặng bây giờ nha.
“…” Khương Hòa còn thực sự nghĩ nghĩ “anh là nói, anh đối với tôi sản sinh ra hảo cảm.”
“Đúng vậy a, bây giờ tôi thích em.” Hứa Thanh gọn gàng dứt khoát thừa nhận.
Khương Hòa nghẹn một lát, do dự nói: “Vậy…Vậy anh có thể không thích tôi không?”
??
Hứa Thanh ngẩn người “tại sao phải không thích?”
“Chúng ta thanh thanh bạch bạch, không thẹn với lòng, anh như vậy, như vậy…Như vậy là không đúng rồi!”
“Không a, tôi thích em cũng là thanh thanh bạch bạch, tôi còn không thể thích một người hay sao? Lẽ nào em ở đó đã kết hôn rồi?”
“Không có!” Khương Hòa theo bản năng lắc đầu.
“Tôi cũng chưa kết hôn, nam chưa cưới nữ chưa gả, đây cũng không phải là lén lút vụng trộm. Tôi quang minh chính đại thích một người, có chỗ nào không đúng?”
“…”
“Em có thể cự tuyệt tôi, sau đó tôi cũng vẫn sẽ giúp em, đây chính là chó liếm.” Hứa Thanh nghiêm túc nói “Khương Hòa, tôi muốn liếm em.”
Khương Hòa lờ mờ, theo bản năng lùi về phía sau, cảnh giác nhìn anh “không cho phép liếm…Anh nếu dám đụng vào tôi, tôi sẽ đánh anh!”
Dừng một chút, cô chợt đứng lên “không được, tôi phải rời khỏi đây.”
“Ân tình giữa hai chúng ta đã thanh toán xong rồi.”
Hứa Thanh bất động ngồi trên sô pha, hướng bóng lưng của Khương Hòa nói “nửa năm nay tôi dạy em quen thuộc với nơi này, em cũng đã dạy tôi công phu…Mặt khác còn nấu cơm gì gì đó, thất thất bát bát. Chúng ta ai cũng không nợ ai.”
Khương Hòa dừng bước chân, lắc đầu nói: “Chuyện đứng trang…Không đáng nhắc tới.”
“Đáng hay không đáng không phải là do em nói thì tính, công phu ở đây có bao nhiêu trân quý em không thể tưởng tượng được đâu. Em muốn đi cũng được, như vậy đi, em hãy dạy tôi một bộ quyền, tôi giúp em thuê một chỗ ở khác, đây gọi là trao đổi đồng giá, theo như nhu cầu, cũng không cần nghĩ tới ân tình gì đó.”
“…Tại sao?”
“Bởi vì tôi thích em a.”
“Nếu như vừa rồi anh không nói những lời đó, thì có thể lừa tôi làm bạn gái của anh.” Khương Hòa quay đầu nhìn anh.
“Chuyện thích có thể lừa sao?”
Hứa Thanh lắc đầu cười.
“Tôi không nói thì sớm hay muộn em cũng sẽ cảm nhận được…Tới lúc đó em sẽ làm thế nào? Nhớ kỹ ân tình lấy thân báo đáp? Hay là lén lút chuồn đi?”
“…”
“Giữa hai người chúng ta vẫn luôn là không bình đẳng, em đối với tôi có cảm kích, cái này vốn dĩ không là gì, báo đáp thì được rồi. Nhưng từ lúc tôi bắt đầu thích em, những chuyện phía sau đối em mà nói liền không công bằng rồi, đối với tôi mà nói cũng không công bằng.
Cảm tình là thứ không thể khống chế, tôi thích em chính là thích em, không liên quan gì tới những ân tình đó. Em xinh đẹp, em đáng yêu, em ngốc nghếch, tôi thích là những thứ đó, thích liền nghĩ biện pháp để theo đuổi…Ý nghĩa của theo đuổi chính là bày tỏ tình cảm ái mộ.
Nhưng em nói tôi với em có ơn, cho nên không thể thích, như vậy có hợp lý không?”
Khương Hòa ngơ ngẩn, cô ấy còn chưa rõ nguyên lý logic ở bên trong.
“Đây không hợp lý.” Hứa Thanh tự hỏi lại tự trả lời “dựa vào đâu mà tôi giúp em rồi, ngược lại lại không thể thích em? Đây một chút cũng không hợp lý, cho nên em muốn đi tôi sẽ không ngăn cản. Hai chữ ‘ân tình’ giữa chúng ta đã thanh toán xong rồi. Em dạy tôi thêm một bộ quyền, tôi sẽ giúp em tìm một nơi ở, vẫn như cũ đã thanh toán xong, sau đó chúng ta lại tiếp tục nói tới chuyện thích hay không thích.”
“Đương nhiên, em có thể không thích tôi, nhưng không thích này hẳn là không thích tôi lớn lên đẹp trai, không thích tôi ngày ngày quấn ổ ở nhà, hoặc là trực tiếp thẳng thắn chưa tới điện, như vậy đều được. Duy độc không thể bởi vì tôi từng giúp em, cho nên không thể thích, đây là không công bằng, đối với em hay với tôi đều không công bằng.”
Anh giang hai tay “hai chúng ta thanh thanh bạch bạch, không thẹn với lòng…Cho dù thích rồi cũng vẫn không thẹn với lòng. Tôi thích em có phạm pháp không? Không phạm pháp.”
“Tôi chưa từng nghĩ tới những thứ này.” Khương Hòa đứng trong phòng khách không biết làm sao.
“Đợi tới khi em nghĩ tới thì đã muộn rồi.” Hứa Thanh nói “bây giờ em vẫn luôn mâu thuẫn…Nhận thấy được manh mối liền muốn đi. Đây là không nên, thích chính là thích, cho dù là ‘lâu ngày sinh tình’ hay ‘nhất kiến chung tình’ cũng thế. Thích chính là thích, đạo lý này có thể giảng giải. Con người sống chính là vì để làm cho bản thân mình được vui vẻ. Nếu em thích tôi sẽ làm em vui vẻ, vậy hãy thoải mái mà thích. Hoặc nếu không thích tôi sẽ làm em cảm thấy vui vẻ, vậy hãy thoải mái rời đi, cùng với ân tình có quan hệ gì?”
“Nhưng là…Nhưng là…”
“Đừng nhưng là nữa, Nhị Nương nói không thể lấy thân báo đáp, đó là được thành lập trên tiền đề không có cảm tình. Đổi lời nói, nếu em ở đây không muốn phải một mình cô đơn sống quãng đời còn lại, chắc chắn sẽ phải tìm một người để cùng sống qua ngày, dựa vào đâu tôi đã từng giúp em thì liền bị bài trừ ra ngoài?”
“Tôi không đem anh bài trừ ra ngoài!” Khương Hòa mặt trướng đỏ bừng.
“Vậy em đi cái gì?”
“…”
Khương Hòa lờ mờ, đúng a, đi cái gì?
“Anh muốn liếm tôi!”
“Tôi…” Hứa Thanh há miệng thở dốc “tôi chỉ là nói, tôi muốn đối tốt với em, không phải thực sự muốn liếm em.”
“Thực sao?”
“Thực mà.”
“Tôi không tin.”
“Em sẽ đánh tôi.”
“Bởi vì anh rất ghê tởm.”
“Tôi sợ bị em đánh, cho nên sẽ không liếm, tự nhiên sẽ không ghê tởm.”
“…”
Khương Hòa không còn gì để nói nữa rồi.
“Ngồi lại đây, tôi sẽ cùng em nói chuyện.” Hứa Thanh vỗ vỗ sô pha “về chuyện tôi thích em.”
“Không!”
Khương Hòa lấy lại tinh thần phản ứng lại, tuy rằng cảm thấy lời anh nói rất có đạo lý, nhưng sự tình không nên là như vậy.
Cô ấy vừa rồi còn định đi tới, tên gia hỏa này muốn lừa…Không đúng, không có lừa.
Khẳng định là có chỗ nào đó không đúng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!