Vợ Tôi Muốn Giảm Cân - Chương 1: Ngày Đầu Tiên Giảm Cân Thất Bại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Vợ Tôi Muốn Giảm Cân


Chương 1: Ngày Đầu Tiên Giảm Cân Thất Bại


Nghe nói khi hôn nhân bước vào năm thứ bảy, hai vợ chồng dần dần hiểu nhau hơn thì những lãng mạn và thoải mái ban đầu cũng dần biến mất theo áp lực của cuộc sống, hôn nhân sẽ bước vào thời kỳ nguy hiểm đầu tiên.
Mấy ngày trước Phong Diệp vẫn không tin thất niên chi dương gì đó, hắn và Tiêu Tấn ở bên nhau sắp tròn bảy năm, tình cảm tốt đến mức tất cả mọi người đều hâm mộ, trước đó Tiêu Tấn còn vừa đăng post show ân ái với list friend.
Tuy nhiên hiện thực lại vả cho hắn một cái tát.

Vào năm thứ bảy kết hôn, năm thứ tám ở bên nhau, bọn họ bắt đầu cãi nhau.

Nguyên nhân là vì Tiêu Tấn muốn giảm cân.
Hắn vất vả nuôi dưỡng mất tám năm mới có được ngần ấy thịt, Tiêu Tấn lại muốn giảm cân?!!!
Không thể được, cũng không thể làm được.
Phong Diệp và Tiêu Tấn chiến tranh lạnh một tuần, vì bày tỏ bản thân bất mãn với quyết định giảm béo của Tiêu Tấn nên lần này cãi nhau Phong Diệp vô cùng cứng rắn, cả một tuần không xuống bếp nấu cơm.
Tiêu Tấn một tuần ăn không ngon ngủ không ngon, thế là gầy đi hai cân rưỡi.
Vô tình liếc mắt nhìn cái cân, Phong Diệp thừa nhận mình hoảng sợ.

Hắn nhất định phải làm gì đó mới được, đang chiến tranh lạnh mà nhún nhường thì rất mất mặt nhưng vợ gầy đi hai cân rưỡi còn quan trọng hơn!
Bước đầu tiên để kết thúc chiến tranh lạnh là chịu thua, phương pháp chịu thua của Phong Diệp chính là nấu cơm: Tôm kho, cà tím kho, thịt kho tàu, đậu hũ Tứ Xuyên,…!đây đều là những món Tiêu Tấn thích ăn.
Trong phòng tràn ngập mùi thức ăn, Phong Diệp đi tới phòng gõ cửa: “Ăn cơm nào.”

Tiêu Tấn ném gối đầu tới bên cửa: “Không ăn, ông đây có đói chết cũng không ăn cơm anh nấu!”
Phong Diệp tiếp tục gõ cửa: “Thật sự không ăn à?”
Tiêu Tấn nổi giận: “Không ăn! Đồ khốn nhà anh hung dữ với em, còn chiến tranh lạnh với em!” Tiêu Tấn càng nói càng tủi thân, ôm con chó bọn họ nuôi lẩm bẩm: “Quả nhiên gần mực thì đen, mới nuôi mày mấy năm mà Phong Diệp đã giống chó như vậy rồi.”
Phong Diệp cười lạnh, cất thức ăn vào tủ lạnh rồi về sofa ngủ.
Trước kia vì để tránh việc hai người họ cãi nhau Tiêu Tấn không cho mình về phòng ngủ nên Phong Diệp cố ý sửa phòng khách trong nhà thành phòng sách, không ngờ Tiêu Tấn lại để hắn ngủ sofa một tuần liền!
Sơ ý quá, trong nhà không nên xuất hiện cái thứ gọi là sofa này.
Mặc dù sofa không rộng bằng giường nhưng khá êm, cơ mà Phong Diệp lại ngủ không được thoải mái.

Hắn đặt một cái báo thức lúc 11 giờ đêm, còn để chế độ rung.
Phong Diệp cố ý để lại một chút ánh sáng yếu ớt từ đèn bí ngô, sau đó vui sướng đi ngủ.
Qua một lúc khá lâu, Phong Diệp bị đồng hồ báo thức dưới gối đánh thức.

Hắn nhắm mắt lại tắt báo thức đi, trong lòng yên lặng đếm số.
Đếm tới sáu mươi lăm thì nghe thấy tiếng sột soạt, khóe miệng Phong Diệp khẽ cong lên, biết là chuột con đang ra ngoài trộm đồ ăn.
Chuột con Tiêu Tấn lén lén lút lút bước ra khỏi phòng, vì không muốn Phong Diệp thức giấc nên ngay cả giày cũng không đi.
Trong phòng khách vẫn còn đèn ngủ bí ngô, không đến mức không nhìn thấy đường.

Tiêu Tấn đi thẳng tới ghế sofa, nương theo ánh sáng yếu ớt muốn thăm dò Phong Diệp.

Khuôn mặt góc cạnh rõ nét, đường nét uyển chuyển ấy đúng là ông chồng đẹp trai của mình không sai.

Khuôn mặt ngày thường sắc bén của Phong Diệp hiện giờ đang nhắm nghiền.
“Phong Diệp?” Tiêu Tấn nhỏ giọng gọi.

Không nghe thấy tiếng trả lời, cậu lại gọi hai câu nữa: “A Diệp? Chồng ơi?”
Vẫn không có tiếng đáp lại, Tiêu Tấn xác định Phong Diệp thật sự ngủ say rồi mới đi thẳng vào bếp.
Trong thời gian làm việc, Phong Diệp rảnh rỗi còn kiêm chức streamer mỹ thực, tay nghề tốt đến mức trẻ con nhà hàng xóm cũng thèm không thôi.
Không chỉ nấu ăn ngon mà tay của Phong Diệp cũng đẹp, giọng nói lại trầm thấp tràn đầy từ tính.

Thế nên mặc dù chưa từng lộ mặt nhưng vẫn có một đống fan ngày nào cũng phát cuồng vì giọng nói, à không, vì đồ ăn ngon của hắn.
Tiêu Tấn tham ăn mở tủ lạnh, thuần thục lấy đĩa ra bắt đầu thêm món.
Nửa đêm hâm nóng đồ ăn chắc chắn sẽ đánh thức Phong Diệp, mà không hâm nóng đồ ăn thì lại không thể ăn.

Thế là Tiêu Tấn dần học được kỹ năng vi diệu: Trộn cơm.
Lấy hết món ăn ra mâm, phủ một lớp cơm lên trên rồi cho vào lò vi sóng hâm nóng ba phút, lúc lấy ra trộn đều lại thì hạt cơm sẽ thấm đầy nước sốt đậm đà, rất là thơm.
Tiêu Tấn vừa ăn vừa cảm thán, thật ra mình cũng có thể làm một streamer trộn cơm.

Sau một tuần ăn đồ ăn ngoài cuối cùng cũng được ăn đồ Phong Diệp nấu, Tiêu Tấn vô cùng vui vẻ.
Chẳng bao lâu cậu đã không vui được nữa, bởi vì cơm trộn hơi nhiều.

Ban nãy vẫn trộn theo lượng ăn bình thường của mình, nhưng…!cậu đang giảm cân mà, người giảm cân sao có thể ăn nhiều cơm như vậy được!?
“Ăn sẽ mập, nhưng không ăn sẽ rất lãng phí.” Tiêu Tấn lẩm bẩm một mình, xoắn xuýt không biết có nên ăn hết chỗ cơm còn lại hay không.
Phong Diệp đã đứng phía sau Tiêu Tấn từ bao giờ: “Ăn một bữa cơm không mập lên được đâu.

Hơn nữa lãng phí thức ăn rất xấu, vẫn nên ăn hết đi.”
“Nói có lý, vậy mình ăn nốt bữa này thôi, ngày mai ăn ít đi là được.” Tiêu Tấn tự thuyết phục mình xong bắt đầu ăn từng miếng một, thật sự là rất thơm!
Ăn cơm xong, Tiêu Tấn thỏa mãn dựa vào ghế ợ một cái, nhưng sợ đánh thức Phong Diệp nên chỉ có thể ngồi bất động.
Sau lưng đột nhiên có một cái tay vươn tới, giọng Phong Diệp truyền tới tai Tiêu Tấn mang theo ý cười: “Ăn chút trái cây cho tiêu cơm chứ?”
Tiêu Tấn sợ đến mức ngã ngửa, vừa lúc được Phong Diệp đỡ lấy: “Anh tỉnh từ lúc nào vậy?”

Phong Diệp một tay xoa bụng đầy thịt của Tiêu Tấn, một tay cầm chuối tiêu đã được bóc sẵn: “Có ăn không?”
Tiêu Tấn: “Ăn.”
Chuối đã lột vỏ được dâng đến tận miệng.

không ăn còn là người sao?
Tiêu Tấn ăn xong chuối tiêu thì cuộn người trong ngực Phong Diệp lầm bầm: “Anh còn muốn phản đối em giảm cân?”
Tay Phong Diệp đã mò vào tới quần Tiêu Tấn, giọng nói khàn vô cùng: “Phản đối.

Em đâu có mập, giảm cân cái gì?”
Tiêu Tấn giận dữ thở dố.c, cắn một cái lên vai Phong Diệp: “Rõ ràng là rất mập.”
Một tuần chưa đụng vào người, lòng bàn tay Phong Diệp tràn đầy xúc cảm mềm mại, dỗ dành Tiêu Tấn: “Mập một chút mới tốt, sờ rất thích.”
Tiêu Tấn càng giận hơn, giãy giụa né tránh cái hôn của Phong Diệp: “Anh còn phản đối em giảm cân nữa thì ngủ sofa tiếp đi!”
Phong Diệp ôm ngang người Tiêu Tấn đặt lên sofa, sau đó cúi đầu hôn xuống: “Ngủ sofa cũng được thôi, em ngủ ở đây cùng anh.”

Ngày hôm sau Phong Diệp tinh thần sảng khoái nghĩ: Thỉnh thoảng ngủ sofa một chút cũng có lợi cho cuộc sống chồng chồng..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN