Vợ Trước Bị Mù Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 34: Vòng tù tội
Một tháng sau đó, phiên toà xét xử kết thúc với quyết định rùng rợn: Khương Minh Nghiệp – tổng tài tập đoàn Khương Thị, tuyên án hai mươi lăm năm tù vì tội gian lận cổ phiếu, thông đồng thao túng giá thành chứng khoáng, rút tiền công ty làm tài sản riêng và hiếp dâm nhân viên làm việc trong công ty.
Người anh ta cuồng bạo chính là nữ trợ lí làm việc ở Khương Thị. Hai ngày trước cô ấy đến tố cáo với cảnh sát, chưa đầy hai tiếng sau, họ đã nhanh chóng tìm ra được camera ghi hình lại ngày hôm đó.
Một phi vụ bê bối được đặt cách, ngay lập tức được truyền thông ưu ái đưa tin nhanh như vũ bão. Các tiêu đề phổ biến như: “Tổng tài Khương Thị gian lận bê bối.”, “Rút tiền công ty làm tài sản riêng.”, “Hành vi đáng bị trừng trị của Khương Minh Nghiệp, thao túng giá cổ phiếu.”, “Bảy năm tù giam đối với Khương Minh Nghiệp là quá thấp, toà án xin hãy xem xét.”, “Hắn ta là ác ma chứ không phải con người!”, “Tội nghiệp cô trợ lí.”
Cư dân mạng trong nước và ngoài nước phản ứng vô cùng tích cực, ô bình luận trong nháy mắt đã lên đến hàng trăm vạn. Bên cạnh đó, người vợ của Khương Minh Nghiệp hiện tại – Tuyết Hạ Vy cũng không tránh khỏi liên lụy ít nhiều.
Sức mạnh của netizen quả thực gay gắt, Tuyết Hạ Vy gần đây mệt mỏi đến mức chỉ biết trốn chui trốn nhủi trong nhà, ở cổng phóng viên vây quanh, một giây cũng chưa từng rời khỏi. Bọn họ tựa như đang gắng sức rình rập con mồi là cô ta, chỉ trông chờ cô ta sập bẫy liền tức tốc hành động. Cô ta hận, hận rất nhiều. Cõi lòng vốn đã lạnh ngắt từ lâu.
Cô ta ban đầu cứ đơn thuần nghĩ, kết hôn với Khương Minh Nghiệp căn bản sẽ hưởng thụ một đời vinh hoa phú quý, không lo nghĩ cơm áo gạo tiền. Nhưng bây giờ nhìn xem, cô ta còn không khác nào một kẻ rẻ rúng bị người đời hắt hủi. Lại nói, vào thời điểm này bốn năm trước, cô ta sảy thai, vậy mà chưa đến một tháng sau, anh ta đã đói khát đi tìm phụ nữ. Hiện tại cô ta đối với Khương Minh Nghiệp một chút gì xúc cảm không có, chỉ cảm thấy chán ghét và ghê tởm đến cùng cực.
Nhưng mọi việc là do anh ta làm, hà cớ gì cô ta phải bị kéo vào chứ?
Tiền trong nhà vốn chẳng còn đồng nào, cổ phần trong công ty thì bị thu mua bởi một người bí ẩn nào đó, Khương Thị xem như “nôm na” bị phá sản. Cô ta bất lực đến mức chỉ muốn chết đi cho xong! Không có tiền, cô ta còn có thể làm nên trò trống gì được nữa!
*
Tuyết Hạ Huyên dửng dưng đọc báo, đôi đồng tử đen láy từ đầu đến cuối vẫn chưa hề xao động vì nội dung bài báo. Phải chăng, ngực trái đã quá cứng rắn. Hoặc là, sự mạnh mẽ mà cô cố tôi luyện sáu năm nay, rốt cuộc cũng có hiệu lực.
Trên tờ báo hiện lên khuôn mặt xanh xao và gầy gọc của Khương Minh Nghiệp, tóc tai anh ta rối bù, hai tay bị còng lại áp chế. Người đàn ông này, khi trước cô đã từng yêu đến sâu đậm sao? Đến tê tâm liệt phế sao? Tại sao lòng cô lại chẳng có lấy một thớ cảm xúc đau buồn gì thế này?
Cô cảm thấy thật tởm rúng anh ta, cô không nghĩ đến anh ta lại dám hiếp dâm nữ trợ lí làm việc trong công ty, người đàn ông đó, thật sự chẳng khác nào một tên súc sinh cả!
Mức án này khá hợp lí nhưng Hạ Huyên vẫn không cam tâm, cô muốn anh ta phải chịu tù chung thân, chết mục xương mục cốt trong đó!
Cô ngẩn người hồi lâu.
– Huyên Huyên…
Cảnh Thiệu Đình ngồi xuống cạnh cô, đôi môi bạc mỏng khẽ nở nụ cười chan chứa nắng ban mai vô tri vô giác rọi vào tim Hạ Huyên.
– Anh về rồi à? Hôm nay làm việc có ổn không? Còn cổ phần của Khương Thị thế nào rồi?
Hạ Huyên dịu dàng nhìn anh, khoé môi vươn lên. Phải, hai người họ đã bí mật mua cổ phần của Khương Thị từ hai năm trước, dần tích lũy rồi đợi đến thời cơ chín muồi, khi công ty rơi vào vụ việc bê bối của Khương Minh Nghiệp, Thiệu Đình và cô liền nhân cơ hội đó mua hết năm mươi phần trăm cổ phần từ tay các cổ đông. Họ căn bản nghĩ tổng giám đốc thì rơi vào vòng tù tội, công ty chắc chắn chẳng thể làm ăn được gì, theo suy tính bán đi với giá rẻ không chút ngần ngại.
– Ừ, thu mua hết rồi.
– Ác giả ác báo mà. Em vốn cũng không hận anh ta, việc này là do anh ta tự chuốt lấy. Vừa tham nhũng lại ham mê gái sắc, em cũng không muốn quan tâm đến anh ta. Chúng ta tạm đừng nhắc đến anh ta đi!
Hạ Huyên chán ghét nhíu mày, cắn môi.
– Được, chúng ta sẽ không nhắc nữa. Huyên Huyên, cha mẹ em đã tìm được rồi.
Cảnh Thiệu Đình gật đầu, xem như mềm mỏng thỏa thuận với cô. Sau đó lại nói tiếp.
– Họ hiện tại đang ở đâu?
Cô ngước mắt, kinh ngạc cùng kích động trộn lẫn. Đã sáu năm, sáu năm rồi, cô chưa từng gặp lại cha và mẹ, chưa kịp trả công nuôi nấng sinh thành…
– Bác trai và bác gái đang ở vùng ngoại ô cuối thành phố, là Tuyết Hạ Vy đã nhốt hai người trong sáu năm nay. Bây giờ cô ta chỉ ở trong nhà, chúng ta nên đón bác trai và bác gái về càng sớm càng tốt.
Anh nhẹ nhàng đáp lời cô. Tuyết Hạ Vy tìm một địa điểm khá khôn ngoan, nằm ngay tại nơi biên giới, khiến không ai có thể tìm ra manh mối. Anh còn được biết, cha mẹ cô hằng ngày chỉ được cô ta cho ăn cơm nguội và rau. Người phụ nữ này quá mức máu lạnh.
– Tuyết Hạ Vy, cô ta sao lại ngoan cố như vậy chứ! Dù gì cha mẹ cũng đã cất công nuôi dưỡng cô ta mà, họ già rồi, làm sao mà chịu được sự hành hạ của cô ta…
Đại não truyền đến cơn giận dữ mụ mị, hô hấp có chút không thông, từng tế bào trong người cô tựa như muốn loãng ra. Lồng ngực Hạ Huyên phập phồng lên xuống, cô nghiến răng nghiến lợi, cặp mắt tinh ương trong tích tắc trợn lên. Mu bàn tay mảnh khảnh hung hăng nắm chặt thành quyền, các ngón tay ra sức đâm mạnh cầm cập.
– Em bình tĩnh, chúng ta còn rất nhiều thời gian. Việc đầu tiên em cần làm bây giờ là đưa cha mẹ về, nghiêm túc nói chuyện với họ về việc sáu năm qua em được anh đưa sang London, cũng như phẫu thuật mắt và mặt!
Mỗi cử động nhỏ của cô, một người như Cảnh Thiệu Đình làm sao không thể nhận ra. Anh thu hết biểu cảm của cô vào tròng, đau lòng nắm tay cô, gỡ ra. Lòng bàn tay cơ hồ rướn một đoạn máu khô loang lổ. Ngực trái anh cô thắt, nhói loạn.
– Đúng, còn rất nhiều thời gian. Em sẽ nhanh chóng trừ khử cô ta, mau thôi. Thiệu Đình sẽ giúp em chứ?
Cô khẩn thiết nhìn anh, khoé môi giật giật. Tuyết Hạ Vy, Khương Minh Nghiệp đã giải quyết xong, bây giờ chỉ còn mình cô!
– Huyên Huyên, em nên nhớ, anh đã hứa giúp em từ sáu năm trước rồi chứ không phải bây giờ. Em hận cô ta, anh cũng hận cô ta!
Anh xoa đầu cô, hết thở dài rồi cười khổ một tiếng. Cô quá mức ngây thơ, quá mức thuần khiết. Tuyết Hạ Vy so với cô hoàn toàn là một trời một vực. Dù Hạ Huyên có quyết tâm trả thù như thế nào, anh vẫn tinh mắt nhìn ra được sự ray rứt, không nỡ trong cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!