Vợ Uchiha Không Dễ Làm
Chương 27
Nằm trong lòng Itachi, Kira vẫn bị vây trong trạng thái mê man, anh chỉ có thể gắt gao ôm lấy cô, sợ cô lại xảy ra chuyện gì, Itachi đánh giá xung quanh, anh không quá quen thuộc với kiến trúc nơi này, tòa nhà ở đây dị thường tinh xảo, thậm chí có thể nói là to lớn, thân thể của anh không khỏi bắt đầu đề phòng, anh cảm thấy được nơi này rất nguy hiểm…
Bỗng nhiên, phía sau xuất hiện một bóng dáng nhỏ, con ngươi Itachi trở nên lạnh lùng, ôm lấy Kira, giơ chân lên, không chút khách khí đá bay bóng dáng nhỏ kia đi!
Bóng dáng nhỏ kia tuy rằng bị đá trúng, nhưng nhờ vào hai tay chống đỡ vẫn có thể tiêu giảm được một ít lực chấn động, trượt ra một khoảng cách thật dài mới dừng lại, cậu trừng lớn cặp mắt mèo, người này, rất mạnh!
Cậu lạnh lùng nhìn người đàn ông phía trước, đang tự hỏi phải ra tay như thế nào…
Itachi đánh giá cậu nhóc con kia, anh thật kinh ngạc với tốc độ và lực công kích của cậu, nhóc ấy hẳn là mới 6 tuổi? Itachi không khỏi tán thưởng nhìn đứa nhỏ kia một cái.
“Illumi, con đánh không lại cậu ta, lui ra.” Thanh âm hùng hậu truyền đến.
Itachi lui ra sau một bước, sát khí thật mạnh! Người đàn ông này… Là chủ nhân nơi này sao?
Cậu bé trai cung kính kêu một tiếng: “Ba ba.”
Người đàn ông gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Itachi: “Có thể nói cho tôi biết vì sao cậu lại xuất hiện ở hậu viện nhà tôi được không?”
Itachi ôm chặt lấy Kira, sau đó mở miệng: “Tình huống lúc đó thật phức tạp, khi tỉnh lại thì tôi đã ở nơi này.”
Người đàn ông nhíu mày, sau đó đánh giá người phụ nữ trong lòng Itachi một chút, bộ dáng của cô ta trái lại không có một chút lực công kích nào, nhưng cũng không thể không phòng bị.
Người đàn ông mở miệng: “Tuy rằng không biết cậu làm sao vào đây được, nhưng là, gia tộc Zoldyck không phải là nơi cậu muốn vào thì vào muốn ra thì ra!”
Itachi cũng nhíu mày, xem ra không thể tránh được một trận chiến, Itachi nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra, trong con ngươi đã trở thành một mảnh yêu dã, người đàn ông rất nhanh lui về phía sau, đôi mắt người này biến sắc, khí tràng chung quanh cũng thay đổi!
Hắn vừa định quay đầu làm cho Illumi rời đi trước, hoàn cảnh chung quanh lại đột nhiên thay đổi, thân thể của hắn… Không thể động đậy! Mà người đàn ông kia lại xuất hiện ở trước mắt hắn, còn nghiêm túc nói: “Xâm nhập nơi ở của anh không phải là bổn ý của chúng tôi, thật có lỗi.”
Hắn nhìn thân thể của chính mình bị cắm đầy vật tắc tĩnh mạch màu vàng, hoàn toàn không thể động đậy, đau đớn trên thân thể cũng không làm cho hắn có phản ứng không tốt gì, hắn nắm chặt quả đấm, vùng vẫy trong chốc lát, không chút do dự giãy khỏi trói buộc, trên người, trên tay, trên chân đều là máu… Nhưng hắn không có một tia bận tâm, bày ra tư thế khai chiến…
“Phụ thân!” Tiếng kêu của Illumi làm cho hắn lấy lại tinh thần.
Hắn cau mày hỏi: “Làm sao vậy, Illumi?”
Illumi mặt không chút thay đổi trả lời: “Người vẫn đứng ở nơi đó không thể động đậy.”
Hắn nhíu mày, trên người thế nhưng không có xuất hiện bất kì miệng vết thương nguyên bản nên có nào, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác?
Itachi cũng có chút kinh ngạc, người này nhanh như vậy liền có thể phá giải ảo thuật của anh, tuy rằng chỉ là ảo thuật bình thường, nhưng là… Cũng không phải tùy tùy tiện tiện liền có thể phá giải… Người này, quả nhiên không tầm thường…
“Silva, không cần đánh một trận không cần thiết, nhiều bằng hữu không tốt sao?” Một người đàn ông trung niên đi ra, trên người còn treo theo tấm vải một ngày một giết.
“Phụ thân.” Silva cung kính gọi.
Người nọ gật gật đầu, hướng tới Itachi nói: “Ta xem cậu cũng không muốn đánh nhau với Silva, người phụ nữ của cậu cũng cần điều trị.”
Itachi cũng không có chần chờ, hỏi một câu: “Điều kiện.”
Người nọ tán thưởng nhìn Itachi, sau đó nói: “Chờ người phụ nữ của cậu tỉnh lại rồi nói sau, bây giờ mà nói điều kiện là đang chiếm tiện nghi của cậu, gia tộc Zoldyck khinh thường làm chuyện như thế!”
Itachi cũng hơi thả lỏng, gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Illumi nghiêng đầu nhìn anh: “Anh rất lợi hại.”
Itachi có một loại cảm giác như nhìn thấy Sasuke khi còn bé, cũng không tự giác cười nhạt.
Ai ngờ câu tiếp theo của Illumi lại là: “Chờ tôi mạnh hơn, tôi sẽ giết anh!”
Itachi có chút đau đầu, câu này không phải là của Sasuke sao? Chẳng lẽ trẻ con đều ghét anh như vậy à?
Itachi nhìn Kira trên giường, thần sắc con ngươi không khỏi dịu dàng, anh nắm tay Kira, nhớ lại những chuyện mà cô đã làm, thật tốt, anh còn có cơ hội bồi thường cho cô…
Nhớ lại
“Itachi!” Anh dường như nghe được giọng nói của Kira.
Nhưng mà thân thể của anh thật mỏi mệt, tầm nhìn cũng trở nên rất mơ hồ, Kira, phải sống tốt nhé…
“Itachi, anh thật sự là tên trứng thối! Anh muốn em thủ tiết mới vừa lòng sao!” Anh nghe cô oán giận, trong tâm lại vạn phần bất đắc dĩ.
“Chị… Chị đã sớm biết anh ấy muốn làm như vậy có phải hay không?” Sasuke sững sờ nhìn về phía Kira hô.
Kira ôm thân thể Itachi lệ rơi đầy mặt, cô nghẹn ngào nói: “Chị biết, chị đã biết ngay từ đầu! Chính là… Chị không thay đổi được gì cả…”
Sasuke nhìn cô, vô lực từ trên vách tường trượt xuống, thì thào nói: “Không có khả năng… Không có khả năng…”
Kira lau nước mắt, cô hít hít cái mũi, nhỏ giọng ở bên tai Itachi nói: “Itachi, chỉ cần có thể cứu anh, em có thể không cần thân thể của mình…”
Ý thức của anh lập tức trở nên rõ ràng, anh nghe được cái gì, cô không cần thân thể của mình? Đó là ý gì? Anh rất muốn ngăn cản chuyện cô sắp sửa làm, nhưng thân thể lại không động đậy được!
Kira rất là lưu luyến nhìn thoáng qua Sasuke, sau đó nở nụ cười: “Sasuke, em lợi hại hơn chị, chị vẫn là một người nhu nhược, không dám đi thay đổi cái gì, bây giờ lại hối hận muốn chết, bất quá, lúc này đây chị có thể làm một chuyện tuyệt đối không hối hận, em hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé, cô bé Sakura kia cũng không tệ, nhớ rõ đến trước mộ anh chị thắp nhiều thêm một nén nhang nhé!”
Sasuke ngây người nhìn Kira, giây tiếp theo cậu liền hiểu được cô muốn làm gì, cậu giãy dụa đứng lên: “Uchiha Kira, chị dám chết! Đời này em sẽ không tha thứ cho chị! Chị mau dừng lại!”
Nước mắt Kira theo khóe mắt chảy xuống, cô cười khẽ: “Tha thứ cho chị, Sasuke.”
Trên tay tụ tập một lượng lớn Chakra, Kira có chút đắc ý hướng về phía thi thể Itachi nói: “Itachi, anh xem xem, đến cuối cùng em vẫn phải tự tử! Anh cũng chưa từng nghe qua một lần thỉnh cầu nào của em, hiện tại xứng đáng cho anh chết không an lòng!”
Trạng thái hồn phách Itachi nhìn hành vi của Kira, trong lòng thật gấp, trăm ngàn lần không cần làm chuyện ngốc gì đấy!
Không có chần chờ gì, Kira đem lượng Chakra thật lớn trên tay kia đánh vào trong thân thể của chính mình, trong nháy mắt, trên bụng của cô liền hiện ra một lỗ thủng thật lớn, Kira ‘Oa’ một chút liền hộc ra thiệt nhiều máu, cô hướng về phía thi thể Itachi nói: “Vốn muốn chết đẹp một chút, thế nhưng ông già kia lại nói không hủy thân thể thì không được… Anh nói em hiện tại giống tang thi hay không?”
Cô ghé vào trên thi thể anh, hơi thở mỏng manh nói: “Anh thiếu em rất nhiều, phải bồi thường, biết không?”
Trạng thái hồn phách Itachi không thể ức chế được khóc hô ra tiếng, anh không nghĩ đến Kira sẽ quyết tuyệt như vậy, từ trước đến nay anh đều không hề hối hận về lựa chọn của mình, nhưng nhìn cô ngã vào trên thi thể anh như vậy, lòng anh đau đến sắp nát rồi, anh hối hận… Thật sự hối hận…
“Kira! Kira! Chị không cần ngủ! Ngay cả chị cũng đi rồi… Vì sao…” Tiếng khóc kêu của Sasuke cũng tùy theo mà đến.
“Nếu hối hận, hãy đối xử với cô ấy thật tốt, bắt đầu cuộc sống mới của cậu đi.” Một thanh âm già nua truyền đến.
Itachi còn không kịp hiểu rõ những lời này, thân thể liền giống như bị người xé rách, anh đau đến ngất đi, bên tai lại vẫn lờ mờ nghe được lời nói của ông lão: “Nhãn thuật, nhẫn thuật, thể thuật của cậu, ta đều bảo lưu cho cậu, đương nhiên, nguyền rủa Sharingan cũng không còn tồn tại nữa, nhưng là… Mệnh cách đời này của cậu đều buộc chặt với người phụ nữ này, tử sinh nhất thể.”
Tử sinh nhất thể sao? Khóe miệng anh khẽ cong, nếu thật sự là như vậy… Anh vui vẻ chịu đựng, tình anh thiếu cô, đời này đều trả không hết…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!