Vô Vị phiêu lưu ký
Chương 1. Vô Vị vô vị
Chu Vô Vị vừa ợ vừa lẩm bẩm, người hắn lúc này vẫn còn nồng nặc mùi rượu. Chính hắn cũng không nhớ bản thân đã uống bao nhiêu chén lúc chiều. Chu Vô vị cái tên này nghe cũng thật nhạt nhẽo ah! Hắn có cái tên này có lẽ vì người cha nuôi của hắn cảm thấy cuộc đời này không đủ mặn.
Chu Vô Vị năm nay mười tám tuổi, à mà chưa đến, vài tiếng nữa hắn mới đủ 18, và hắn thì đang ôm tâm trạng buồn bã trước ngày sinh nhật của mình. Bề ngoài hắn vẫn còn trẻ con với nước da nâu vàng, đôi mắt hai mí không sâu nhưng có thể khiến bất cứ cô gái nào chìm vào trong đó ”nếu nhìn kĩ”, hàng lông mày đậm cùng sống mũi cao, đôi môi không dày cũng chẳng mỏng.
Nếu ai đó nhìn qua hắn một lần chắc chắn sẽ quên ngay, nhưng đến lần thứ hai, thứ ba, các người sẽ thấy hắn đẹp trai hút hồn.
A ta quên, nói đến tình trạng của Vô Vị hiện tại thì hắn đang là sinh viên năm nhất ngành IT, hình như hắn vừa trải qua mối tình đầu chưa đến hai tháng và thất bại thê thảm, đó là thành tích hắn đạt được sau khi đem trọn con tim ngây ngô của mình trao cho cô bạn đầy kinh nghiệm tình trường cùng lớp đại học.
Ta nghĩ Chu Vô Vị thê thảm như thế cũng đáng a! đời người ai chẳng phải trải qua thất bại để trưởng thành, từ nhỏ hắn đã luôn là kẻ thành công, xuất sắc trong mọi môn học, không những thế còn giỏi thể thao, có một giọng hát truyền cảm và hợp thời đại.
Hồi cấp hai, cấp ba không biết bao nhiêu bức thư tình của mấy đứa con gái mới lớn bị hắn móc từ ngăn bàn cho vào sọt rác ở cuối lớp.
Hắn đã từng cảm thấy nhàm chán vì mọi chuyện trôi qua đều quá dễ dàng, cho đến khi hắn chạm tới chữ tình.
———
2h30 AM, từ lúc Chu Vô Vị bắt đầu đi ngủ đã phát sinh một chuyện lạ, là cái vòng cổ có gắn miếng ngọc lục bích, trên mặt khắc những đường hoa văn kì lạ mà hắn đã đeo trước cả khi hắn được người cha nuôi hiện tại nhặt được ở sân cỏ sau nhà. Từ mặt ngọc tỏa một lại ánh sáng màu trắng sữa nhu hòa dần dần phủ Chu Vô Vị vào trong, còn hắn thì vẫn đang mơ ngủ mà không hay biết gì.
– Anh biết ngay là em chỉ đùa anh mà.
Hắn nở một nụ cười mãn nguyện đáng ghê tởm, hắn đang mơ, mấy đêm nay hắn đều mơ những giấc mơ tương tự nhau, nội dung chẳng có gì đặc biệt.
Vẫn là một ngày đầy nắng và gió, mây xanh bay lượn trên bầu trời, hắn và cô cùng vui đùa thỏa thích cạnh con suối nhỏ dưới chân núi, sau khi cô nói “chia tay chỉ để thử anh”, mối tình đầu mà đến cả trong mơ, hắn cũng muốn giữ lại bên cạnh.
Rồi giống như mọi khi, đến giờ hắn tỉnh giấc vì tiếng nói chuyện om sòm của mấy gã thợ xây phòng kế bên sau khi đi làm về.
Mà không đúng hôm nay những giọng nói có vẻ lạ tai, chủ đề cũng lạ nốt, khiến hắn phải vội vàng mở mắt ra.
– Ách!! Sao lại chói mắt thế này
– Mấy người là ai, sao lại ở trong nhà của ta?
Sau một hồi hoảng hốt cùng kinh hãi, Chu Vô Vị vội định thần lại, hắn cố nheo nheo đôi mắt nhìn rõ xung quanh, do vừa nãy còn đang ngủ nên mắt của hắn có chút không kịp thích ứng.
Hiện tại là ban ngày và Chu Vô Vị hắn rõ ràng đang nằm giữa đường một thành thị xa lạ trông như phim cổ trang trung quốc, xung quanh có rất nhiều người đang xì xào chỉ trỏ vào hắn.
Vài cô nương mới lớn thì lấy tay bụm cái miệng đang há to lại với khuôn mặt đỏ tới mang tai, ngược lại, mấy gã đàn ông lại nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, giấu thêm một chút vẻ ghen tức, thậm chí còn có vài bà cô ở phía xa xa nháy mắt đưa tình với hắn.
Chu Vô Vị ngơ ngác k hiểu chuyện gì, đã nghe được vài lời phán xét.
– Đồ không biết xấu hổ
– Vô liêm sỉ!
– Ngươi tưởng ngươi ngon lắm à, Ta phi.
-….
Tiếng chửi mắng không ngừng vang lên, Chu Vô Vị uất ức nghẹn lên tận cổ: “Rõ ràng ta không làm gì sai, cũng không đắc tội gì với mấy người này”, “vì sao lại mắng ta khó nghe như thế?”
Hắn thầm nghĩ rồi nhìn theo hướng mắt của những kẻ đang phỉ báng mình.
– Ách…
Chu Vô Vị khẽ hô lên một tiếng rồi vội vàng dùng hai tay chụp lấy tiểu đệ của mình lại.
Trời ạ! Hắn đang ở truồng, hắn vốn có thói quen cởi hết đồ khi đi ngủ.
Giờ phút này hắn muốn khóc, muốn chửi cả dòng họ lão tác giả, “ Đời trai của ta… ! tác giả, ngươi thật độc, cũng không cần đem ta ra tiêu khiển như vậy a!”.
Trải qua phen hoảng loạn, cố gắng đè nén cảm giác mất mát trong lòng, hắn nhanh chóng đứng dậy bỏ chạy, vừa chạy hắn vừa đảo mắt tìm kiếm một quầy y phục ngoài vỉa hè, sau đó là lần đầu hắn cướp đồ, đúng vậy a, hắn là cướp đồ đấy.
– Trả tiền ta tên khốn kia… Đứng lại, Đứng lại…!
Chu Vộ Vị hắn cứ thế cắm đầu chạy về phía những dãy núi bao quanh tiểu trấn, hai tay bụm quần áo che chở thằng tiểu đệ, chân nhấc cao quá đầu gối, đây có lẽ là lần hắn chạy nhanh nhất từ trước đến nay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!