Vô Vị phiêu lưu ký
Chương 3. Chu Vô Vị gặp gỡ lão sắc lang ???
Đang ngửa đầu lên trời diễn cảnh bi thương với bộ mặt buồn nhập vai hệt như một diễn viên Hollywood thì bỗng có tiếng quát đầy phẫn nộ khiến Chu Vô Vị giật nảy cả người.
– Ta ĐCM !!!!!!!!!!
– Là thằng khốn nạn nào đang ở bên trên xả xuống đây thứ nước tiểu giơ bẩn đầy mùi rượu này!!!
Chưa kịp hoàn hồn thì một cái bóng màu đen vụt từ dưới vách đá lên, nhanh đến mức khiến Chu Vô vị hoa hết mắt
Sau khi ăn một cái bạt tai đau điếng mà Chu Vô Vị hắn tự cho là mình chắc chắn đã lệch hàm thì cuối cùng cũng nhìn rõ cái bóng đen vừa rồi là ai
“ Ta f**k!! hoá ra là một lão già khọm… vậy mà khỏe được như thế” đương nhiên hắn chỉ dám nghĩ trong đầu. Đúng là một lão già, bề ngoài chừng hơn 60 tuổi với mái tóc đã bạc trắng nhưng hàng lông mày vẫn đen nhánh và rậm rạp và đặc biệt lão sở hữu cái mũi tẹt có hai cái lỗ to đoành, “trông rất buồn cười a !” nhưng lúc này Chu Vô Vị nào dám cười.
Lão mặc một bộ y phục đen từ trên xuống dưới, thân người lão đã hơi gù nhưng đôi mắt thì toát ra một loại ánh sáng đầy trí tuệ đấy là là lúc bình thường nhưng đương nhiên lúc này đôi mắt ấy nổi đầy tơ máu vì tức giận kết hợp với hàng lông mày thì đúng thật là uy nghiêm hào hùng a! Chắc hồi trẻ lão cũng thuộc hạng dũng sĩ trắng tay, ách! Ta nhầm.. là anh hùng thiết huyết chân đạp hảo hắn thiên hạ, đầu cao cao đội vợ.
Tay trái lão già cầm một giỏ chuyên để người trung quốc thời xưa hái thuốc, còn tay phải chính là tay vừa giáng cho Vô Vị hắn cái tát để hắn biết thế nào là “có vị” bàn tay ấy lại đang nắm chặt đến mức nổi cả gân xanh.
“ Ách!!
Mộc linh lực lưu chuyển quanh thân tiểu tử này thật nhanh nha!
Tiểu tử khốn kiếp này từng này tuổi còn chưa thèm tu luyện… là tiên thiên Mộc Linh Thể ngằn dặm có một
không đúng.!!! tốc độ của bốn loại thuộc tính khác cũng tương đồng ah
Chẳng nhẽ… chẳng nhẽ là Hỗn Linh Thánh Thể trong truyền thuyết…!!!!!”
Sau khi cẩn thận tra xét lão há hốc mồm không nói được lời nào, chỉ còn lại sự kinh ngạc xen lẫn kích động.
Tưởng lão già bị vẻ đẹp trai của mình làm cho kinh sợ, Chu Vô Vị đưa tay khẽ gạt mái tóc của mình ra để lộ vầng trán tuyệt đẹp rồi kiêu ngạo nở nụ cười tự mãn “ Ta đúng là đẹp trai đến mức người gặp người thích, hoa gặp hoa nở ah!”
Nhưng!
Chưa tự đắc được mấy hơi, Chu Vô Vị đã thấy chân mày lão già giãn dần ra, khóe môi bên trái khẽ nhếch lên cùng đôi mắt híp lại khiến cấu hình mặt của lão chuyển sáng chế độ đê tiện, bỉ ổi.
Chu Vô Vị sởn hết tóc gáy, hắn cố gắng bình tĩnh nhưng càng nhìn càng thấy giống, giống…
Hắn thầm hò hét trong lòng:
“ Ta F**K sao mặt lão biến thành bỉ ôi rồi!
Không phải lão nảy sinh ý đồ xấu với ta đấy chứ !!
Bà ngoại nó… đẹp trai cũng thật khổ mà!!
Ta tự hỏi trước nay bản thân luôn lương thiện, lấy việc giúp người làm vui, thậm trí hồi nhỏ có đôi lần bị lũ trẻ chưa hiểu chuyện đánh vẫn giữ được lòng vị tha không đánh trả, cùng lắm chỉ về mách lại phụ huynh chúng thôi… Vậy mà tại sao nàng nỡ rời bỏ ta hỡi nữ thần may mắn “
Nghĩ về hoàn cảnh mình đang gặp phải lúc này sau tất cả những điều thiện lương mình làm từ nhỏ, Chu Vô Vị chỉ muốn được bé lại để khóc một trận thật đã đời và tranh thủ đi làm thật nhiều chuyện xấu xa!
Lào già vẫn im lặng và giữ nguyên cấu hình bỉ ổi của khuôn mặt, lão đang hăng say tự đắc. Lão nghĩ:
“ Trời già cuối cùng cũng có mắt ah…
Nếu để Độc Sầu lão mao đầu biết ta bắt được một Hỗn Linh Thánh Thể làm đồ đệ không biết lão sẽ ghen tị đến mức nào, hehe!
Lão sẽ hâm mộ ta đến mức ngày ngày đều đến dưới vách đá này hái dược vật cầu có tiểu tử nào đó đi qua tưới nước thánh lên đầu mình! Đúng vậy lão ta nhất định sẽ thấy mùi nước tiểu trên đầu ta rất thơm a, có lẽ ta nên vắt ra một ít bỏ vào lọ phòng khi lão đòi còn có cho lão ngửi!
Hehe!! tiểu tử bảo bối này ta thu chắc rồi ”
Càng nghĩ hai mắt lão càng híp lại, lấp lóe ánh sáng nguy hiểm.
– Lão già! Đủ lắm rồi có ngon thì nhào vô chiến một trận!! Cùng lắm thì ngọc đá cùng tan, ta có chết cũng không để lão làm thịt, trước khi cạn kiệt sức lực ta sẽ lấy tảng đá đằng kia cứa nát mông mình.
– Bộ mặt của lão thực cm n tởm! phi!
Nhìn khuôn đê tiện của lão, sự sợ hãi của Chu Vô Vị không biết đã trốn ở góc nào trong bộ não. Miệng hắn nhổ một miếng nước bọt to đoành, tay chỉ chỉ tảng đá sắc lẻm ở bên cạnh, ánh mắt chứa đầy phẫn hận và tuyệt vọng! thậm chí còn mang theo chút vẻ cam chịu uất ức !! ( tên nhân vật chính bệnh hoạn này cũng thật khéo tưởng tượng a~~)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!