Vô Ý Câu Dẫn - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Vô Ý Câu Dẫn


Chương 10


Lục Cảnh Đàn phát hiện ra cậu nhóc đột nhiên thụt lại phía sau, quay đầu nhìn thì thấy cậu ta đang ngẩn người. Anh dừng bước, do dự nói: “Nghĩ lại thì, anh còn chưa biết tên của cậu…”

“Thực ra thì…” Cậu sinh viên trẻ xấu hổ mà cười cười: “Em là Tuyên Tử Phương.”

“Ờ, vậy hóa ra cậu là…” Lục Cảnh Đàn gật gật đầu, khựng lại, trố mắt: “Cái gì!? Cậu chính là Tuyên Tử Phương?”

Tuyên Tử Phương lúng túng gật đầu, bối rối bảo: “Em… em không thể cùng anh đi tiếp. Anh đi lên cầu thang, văn phòng bên trái là của anh ấy… Em đi trước, hẹn gặp lại!”

Lục Cảnh Đàn còn chưa kịp phản ứng, Tuyên Tử Phương đã quay đầu chạy đi.

Lục Cảnh Đàn nhất thời không biết nói gì. Sau khi gặp Tô Kỷ, anh vỗ vai đàn em, nghiêm mặt bảo:

“Hình như anh nhận xét sai rồi. Cậu với cậu ta đẹp đôi lắm.”

“Hử?” Tô Kỷ nhíu nhíu mày, không hiểu vì sao mà ông anh kia lại xuất hiện trước cửa văn phòng. Còn cái gì mà nói sai, anh ta nói sai cái gì?

Về phần Tuyên Tử Phương, sau một hồi chạy nhanh trối chết, cậu ta dừng lại thở hổn hển, lấy tay đập đập vào đầu, xoa xoa mặt: “Khoan đã… tại sao lại phải chạy trốn? Hơn nữa làm sao mình có thể là hôn thê của ông chú già kia chứ. Ba và cha chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, chưa kể nhà của mình cũng chỉ là tầng lớp trung lưu…”

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Tuyên Tử Phương cho ra một đáp án tương đối thuyết phục: “Có lẽ bởi vì nhà mình và nhà ông chú ấy rất thân, thành ra hay được nhắc tới. Anh Lục chắc nghe nhầm hiểu nhầm thôi, người kia chắc chắn không phải là mình.”

Phải, chắc chắn như vậy. Dở thật, tự nhiên lại hành động như vậy…

Tuyên Tử Phương càng nghĩ càng cho rằng mình đã đưa ra đáp án chính xác, mọi khúc mắc đều được tháo gỡ, hoàn toàn tập trung đấu tranh với tình trạng nghẽn mạng ở ký túc xá, tìm mọi cách để báo danh.

Nhưng mà theo tình hình hiện tại, cậu phỏng đoán tầm tám, chín giờ tối là hệ thống sẽ tạch luôn, hiện tại chắc các nhân viên kỹ thuật đang ra sức sửa chữa…

“Chắc xem phim một lát rồi quay lại vẫn chưa muộn…” Tuyên Tử Phương thở dài, mở TV, thấy phim cũng bị lag, màn hình cứ giựt giựt, chiếu được một tí thì lại mất hai ba giây để tải, phụ đề phía dưới cũng bị lệch lên lệch xuống.

Mợ nó, TV cũng thê thảm không kém. Internet của học viện sập thật rồi… Tuyên Tử Phương thở dài, bình thường mạng không bao giờ bị nghẽn, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại mà bị nghẽn mạng thường xuyên thì thật mất mặt. Tuy nhiên, Tuyên Tử Phương không ngờ rằng Giải Liên trường này lại có tầm ảnh hưởng lớn như vậy, hơn mười vạn người truy cập Internet cùng một lúc, mạng không bị sập mới lạ. Tuyên Tử Phương bó tay, thở dài nằm trên sofa, cầm đại quyển tạp chí mà Tô Kỷ hay đọc, lật qua lật lại giết thời gian.

“Cạch”.

Tuyên Tử Phương giật mình, có tiếng mở cửa, không lẽ…

Cậu bật dậy, ném quyển tạp chí sang một bên, nhanh chân xỏ dép chạy vào phòng. Tuyên Tử Phương vừa “bỏ trốn” thành công thì Tô Kỷ mở cửa, đi vào phòng khách. Anh đảo mắt, quyển tạp chí lúc trước còn để trên bàn trà giờ đang ở trên sofa, điều khiển TV cũng không nằm ở vị trí cũ. Anh nhìn về phòng Tuyên Tử Phương, khẽ mỉm cười, cậu nhóc kia đang ở trong phòng chơi máy tính, nhưng mà chốc chốc lại quay đầu nhìn trộm anh một cái. Tô Kỷ đi đến phòng Tuyên Tử Phương, tuy phòng cậu đang mở cửa, nhưng anh vẫn cười cười gõ cửa, dịu dàng hỏi:

“Anh vào được không?”

“Được, mời vào.” Tuyên Tử Phương gật gật đầu không được tự nhiên. Giờ không lẽ đuổi anh đi, tôi cũng không phải loại người kỳ cục như thế.

Tô Kỷ liếc Tuyên Tử Phương một cái, kéo đại một cái ghế ngồi, hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

Tuyên Tử Phương đáp: “Truy cập vào trang web của trường… Tôi định ghi danh tham gia Giải Liên trường… Này, chú lại đây, có cách nào giải quyết chuyện này không?”

“Ngốc quá. Mạng nghẽn mà cậu vẫn kiên quyết truy cập vào, cậu không thấy như vậy rất ngốc sao?”

“Thực ra thì tôi định đợi đến khi mọi người ngủ cả mới vào ghi danh.” Tuyên Tử Phương gãi đầu, cười đáp: “Nhưng mà tôi không ngờ có nhiều người nhảy vào đăng ký quá, có lẽ đến rạng sáng ngày mai vẫn không vào được…”

Tô Kỷ gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, nhưng mà anh có thể giúp cậu giải quyết vấn đề này.”

“Hở?”

“Cậu có biết quá trình ghi danh diễn ra như thế nào không?”

“Điền thông tin, gửi thông tin, sau đó các giáo sư sẽ kiểm tra thông tin của thí sinh thêm một lần nữa…” Tuyên Tử Phương nghĩ nghĩ đáp.

“Ừ, cho nên cậu chỉ cần điền thông tin cá nhân thôi, anh giúp cậu chuyển đi là được.” Tô Kỷ lấy ra một tờ giấy nho nhỏ từ trong túi, đặt lên bàn máy tính, nói: “Cậu điền đi, anh nhìn cậu làm.”

“Cám… Cám ơn.” Tuyên Tử Phương ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, trời đất, loại chuyện này cũng có thể đi cửa sau trót lọt như vậy.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Tô Kỷ, Tuyên Tử Phương điền xong thông tin cá nhân, sau đó đem trả cho Tô Kỷ, nở nụ cười cảm ơn. Tô Kỷ nhận lấy tờ giấy, nhìn cậu cười cười: “Tốt, giờ thì cậu không còn phải lo lắng nữa. Tử Phương, cậu không còn gì muốn nói với anh sao?”

Tuyên Tử Phương chớp chớp mắt, tôi nên hỏi chú chuyện gì đây.

“Anh nghe nói hôm nay cậu gặp Lục Cảnh Đàn.”

“Ừm.” Tuyên Tử Phương thành thật trả lời: “Anh Lục không quen đường ở học viện, cho nên tôi dẫn anh ấy đi…”

Tuyên Tử Phương chợt nhớ đến chuyện mình nghe được từ Lục Cảnh Đàn, lại im lặng bỏ lửng giữa chừng, không dám nói tiếp. Nói dài nói dai thành nói dại, có lẽ chúng ta nên kết thúc chủ đề này tại đây.

Tô Kỷ nhíu mày, tiếp tục chất vấn: “Vậy tại sao cậu không cùng anh ta lên tới phòng làm việc của anh?”

Tuyên Tử Phương nhếch môi đáp: “Vì tôi nghĩ rằng tôi phải về sớm để còn ghi danh.”

“Cậu nói thật chứ?”

“Thật.”

Ánh mắt Tô Kỷ thêm phần âm trầm, anh hạ giọng hỏi: “Anh ta không nói gì với cậu sao?”

“Ông bạn già này, tôi không phải là tội phạm, anh cũng không cần phải hỏi tôi như hỏi cung như vậy.” Tuyên Tử Phương nhăn mặt nói.

“Không phải.” Tô Kỷ thở dài: “Anh chỉ sợ anh ta nói với cậu mấy tin vịt vớ vẩn, khiến cậu nghĩ sai về vấn đề thôi.”.

Tuyên Tử Phương lắc lắc đầu nói: “Anh Lục không có nói gì hết.”

“Được, anh tin cậu. Nhưng mà… cậu thật sự không muốn hỏi anh chuyện gì sao?” Tô Kỷ tiếp tục hy vọng.

“Chuyện là…” Tuyên Tử Phương muốn hỏi rõ về chuyện hôn ước xem thực hư thế nào, nhưng lại sợ nói ra sẽ bị ông chú này cười khinh bỉ, biết đâu Lục Cảnh Đàn nghe nhầm thì sao. Cậu không muốn vì một chuyện mơ hồ vô căn cứ mà bị Tô Kỷ chê cười, nhưng lại lỡ miệng muốn hỏi gì đó, thành ra cậu suy nghĩ một hồi mới bảo: “Ông bạn già, anh có thể huấn luyện cho tôi để tôi có thể tham gia Giải Liên trường không?”

Tô Kỷ kinh ngạc nhìn cậu, anh không nghe nhầm chứ?

Tuyên Tử Phương cúi đầu nói: “Tôi biết Omega tham gia mấy trận đấu kiểu này thì không có nhiều lợi thế, chỉ là tham gia cho biết thôi. Nhưng mà tôi rất muốn tham gia nghiêm túc một lần, tôi không muốn tham gia giải này chỉ để chơi cho vui, tôi muốn xuất toàn lực, làm tốt nhất những gì tôi có thể làm, cùng mấy người Alpha và Beta kia đánh một trận ra trò. Nếu được như vậy, sau này cũng không có gì nuối tiếc, cuộc đời tôi lại có được một trải nghiệm quý giá.”

“Nói nghe rất được.” Tô Kỷ chậm rãi nói: “Nhưng mà anh vẫn muốn nói thẳng với cậu, giải đấu này thi đấu tự do, không có thứ tự nhất định, không phân cặp đấu theo năng lực. Cậu chọn anh làm thầy, anh khẳng định cậu sẽ bị anh làm cho mệt chết. Cậu chọn anh làm thầy, ba tháng sắp tới của cậu chắc chắn sẽ không khác gì địa ngục. Tử Phương, cậu chịu nổi không?”

“Tôi chịu được.”.

“Cậu nên nghĩ kỹ lại đi. Anh sẽ không nương tay, ngay cả khi cậu là Omega mà anh đánh dấu.”

Tuyên Tử Phương ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt mà nghiêm túc, hỏi:

“Anh… anh cũng sẽ xảy ra hiện tượng “sơ tiêu tình kết” sao?”

“Cái gì?”

“Trên mạng nói Alpha sau khi lần đầu tiên đánh dấu Omega sẽ không nảy sinh tình cảm yêu thương gắn bó với người bên ngoài, so với tình đầu cũng không khác lắm.”

Tô Kỷ làm mặt lạnh nói: “Anh nghĩ cậu nên tự hỏi chính mình vấn đề này thì đúng hơn là hỏi anh.”

“Chính anh bảo là tôi phải bổ sung kiến thức về Alpha và Beta…” Tuyên Tử Phương không phục, hạ giọng than thở.

Khóe miệng Tô Kỷ run rẩy, anh cố gắng bình tĩnh nói: “Cậu thấy tốt không?”

“Đương nhiên là tốt rồi, không phải tôi vừa nghiêm túc hỏi anh để học hỏi sao?” Tuyên Tử Phương cười cười: “Tôi sẽ không hối hận hay trách gì anh đâu, anh cứ nói đi!”

Tô Kỷ mặc áo khoác, ra hiệu bảo Tuyên Tử Phương đi cùng. Cậu đứng dậy đi theo anh, con đường này rất quen thuộc, là đi đến phòng làm việc của Tô Kỷ. Tuyên Tử Phương ngơ ngác đi vào văn phòng, sau đó lại vào cả phòng nghỉ phía sau phòng làm việc. Tuyên Tử Phương cảm thấy thật vinh hạnh, bởi Tô Kỷ rất chú ý đến vấn đề riêng tư nên ngay cả Hiệu trưởng cũng không thể tùy ý vào căn phòng này. Cậu nhìn quanh, thầm khen ngợi, căn phòng rất tốt, tuy không đến mức đầy đủ đồ đạc nhưng cũng có sofa, móc treo áo bành tô, máy chạy bộ, thậm chí còn có một số máy móc mà Tuyên Tử Phương không biết chúng là cái gì.

“Cởi quần áo ra.” TôKỷ ngồi xuống sofa, nhìn Tuyên Tử Phương nói: “Cởi sạch, cởi cả quần lót.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN