Vô Ý Câu Dẫn
Chương 17
Lục Cảnh Đàn nhìn Tuyên Tử Phương nói: “Chắc cậu cũng biết là cách thức lựa chọn ở vòng sơ tuyển và vòng một khác nhau rồi đúng không? Ngoài năm hạng mục cơ bản: đấu đối kháng, chiến thuật, thể lực, bắn bia đứng yên và bia di động, còn có thêm hai hạng mục mới: thao tác điều khiển cơ giáp và đánh trận giả.”
Tuyên Tử Phương gật gật đầu: “Đã từng nghe qua.”
“Trong đó đánh trận giả là hình thức thi đấu đồng đội, một người thua thì cả đội sẽ bị loại, lát nữa anh sẽ bày cho cậu chiến thuật để ứng phó với nội dung này. Giờ chúng ta nói về thao tác điều khiển cơ giáp trước, năm nhất chắc chưa được tiếp xúc với hàng thật giá thật đâu nhỉ?”
Tuyên Tử Phương lại gật đầu: “Vâng, em mới chỉ được học lý luận thôi… Nhưng mà lúc trước cha đã mang em đi xem thử.”
Lục Cảnh Đàn lại nói: “Để có thể điều khiển cơ giáp chiến đấu tốt, người điều khiển cần có thể lực, sự nhanh nhẹn cùng khả năng phán đoán chính xác. Đó cũng là lý do mà bất kỳ học viện hay trường đại học quân đội nào cũng coi trọng vấn đề rèn luyện thể lực.”
“Tố chất thân thể của chúng ta cho dù bị kim loại đè nặng thì cũng không được ngã xuống.” Tuyên Tử Phương cười cười nói: “Thầy đã nói với em như vậy.”
Lục Cảnh Đàn ngẩn người, sau đó nói: “Chính xác.”
Tuyên Tử Phương thắc mắc: “Sau nội dung này sẽ đến luôn hạng mục thứ bảy: đánh trận giả?”
“Ừ.” Lục Cảnh Đàn nói: “Cho nên kế hoạch huấn luyện của cậu có lẽ phải thay đổi một chút. Trước kia Tô Kỷ dựa trên năm hạng mục ban đầu để huấn luyện cậu, nhưng từ giờ cậu phải luyện tập nặng hơn. Tô Kỷ có để lại bảng kế hoạch huấn luyện không, cái đã dùng cũng được.”
Tuyên Tử Phương lắc đầu: “Không, thầy chưa bao giờ cho em xem bảng kế hoạch, bởi vì một khi nhìn thì em sẽ không đạt được hiệu quả huấn luyện như dự đoán, nhưng mà em có thể viết lại một phần cho anh dựa trên trí nhớ của mình.”
“Hở? Vì sao lại không cho cậu xem?”
Tuyên Tử Phương cười nói: “Vì khi không biết nội dung huấn luyện có bao nhiêu hạng mục, mỗi khi hoàn thành xong một nội dung em sẽ biết cách bảo toàn thể lực của mình, để có thể ứng phó với bài huấn luyện tiếp theo. Nếu để em biết còn lại bao nhiêu hạng mục, em sẽ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà làm tiêu hao thể lực. Thầy nói rằng muốn rèn luyện thể lực không phải là xem xem bản thân trải qua huấn luyện nhiều hay ít, mà là sau khi huấn luyện còn có thể giữ lại thể lực ít hay nhiều.”
Hai mắt Lục Cảnh Đàn rực sáng, anh thốt lên: “Phương pháp này quá hay, trước kia anh chưa bao giờ nghĩ đến.”
“Cho nên vài ngày đầu tôi thật sự bị hành cho mệt chết, lắm lúc cũng muốn bỏ cuộc.” Tuyên Tử Phương cảm thán nói.
“Được rồi, cậu viết lại cho anh xem.”
Tuyên Tử Phương tìm giấy bút, cúi đầu nhớ lại cách Tô Kỷ huấn luyện mình như thế nào, vừa viết vừa nói: “Trong suốt khoảng thời gian huấn luyện, lúc nào thầy cũng ở bên em, kể cả lúc ăn cơm hay đi ngủ. Chỉ cần cảm nhận được ánh mắt của thầy, em lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, sau đó tự nhiên có dũng khí tiếp tục bài huấn luyện tiếp theo.”
Nửa tiếng sau, Tuyên Tử Phương cuối cùng cũng ngừng bút, đưa bản kế hoạch mới viết lại cho Lục Cảnh Đàn, nói: “Cũng gần giống như vậy, bởi vì nội dung huấn luyện không cố định, trí nhớ của em đôi khi cũng có sai sót, nhưng chắc cũng không khác nhiều đâu…”
Lục Cảnh Đàn kinh ngạc nhìn tờ giấy trong tay, tặc lưỡi: “Chậc chậc, đúng là cậu ta không hề nương tay với cậu.”
“Cũng là vì muốn tốt cho tôi thôi.” Tuyên Tử Phương nói: “Trong số người vượt qua được vòng sơ tuyển chỉ có tôi là Omega.”
Lục Cảnh Đàn lắc đầu nói: “Tô Kỷ căn bản không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết.”
Tuyên Tử Phương bất mãn nói: “Không phải đâu, thầy đối xử với em rất tốt.”
Lục Cảnh Đàn im lặng, quyết định không nói nữa, nghĩ bụng: Tô Kỷ giao cậu cho tôi, cậu không trách nó mà còn nói tốt cho nó… Thật là…
Lục Cảnh Đàn suy nghĩ một lúc lâu, phát hiện ra cách huấn luyện của Tô Kỷ cực kỳ sáng suốt. Bài huấn luyện của Tô Kỷ giúp nâng cao thể lực đến mức đủ dùng cho cả bảy hạng mục. Nói cách khác, thể năng không phải là điều mà Tuyên Tử Phương cần nâng cao lúc này.
Lục Cảnh Đàn vốn nghĩ công việc bảo mẫu lần này tương đối nhẹ nhàng, bởi nếu đối phương là một Omega thì cần phải nâng cao thể lực. Ai ngờ đâu, sau khi nhìn nội dung huấn luyện thường ngày của Tuyên Tử Phương, anh phát hiện ra mình đã sai hoàn toàn.
Cái Tuyên Tử Phương cần nhất lúc này là chiến thuật chứ không phải thể lực.
Lục Cảnh Đàn cảm giác tình huống lúc này thật vi diệu. Trong lúc người người nhà nhà còn đang cắn răng rèn luyện thể lực thì một Omega như Tuyên Tử Phương đã bắt đầu luyện tập cách thức chiến đấu sao cho hiệu quả.
Vấn đề thể lực được giải quyết, lý thuyết về điều khiển cơ giáp Tuyên Tử Phương cũng đã được học qua, song Lục Cảnh Đàn cũng không thể đem hàng thật đến cho Tuyên Tử Phương luyện tập. Lần này thì Lục Cảnh Đàn đành chịu bó tay.
“Được rồi, anh sẽ chỉ cậu mấy mẹo áp dụng trong đánh trận giả.” Lục Cảnh Đàn nói: “Đây là hạng mục quan trọng nhất, hơn nữa còn là thi đấu đồng đội, người càng nhiều càng dễ xuất hiện tình huống bất ngờ.”
Tuyên Tử Phương cầm bút vở ngồi bên cạnh, nói: “Được, anh nói đi.”
“Cậu đã từng nghe qua luật đánh trận giả chưa?”
Tuyên Tử Phương suy nghĩ nói: “Một đội gồm bảy người, trong đó có một người là đội trưởng, một người là tù binh, một người là bậc thầy cơ giáp, bốn người còn lại là chiến sĩ. Trước khi bắt đầu trận đấu sẽ trao đổi tù binh trước. Mỗi bên có một đại bản doanh, bên nào hạ gục đối phương cứu được tù binh trước thì bên đó thắng.”
Lục Cảnh Đàn gật đầu nói: “Chính xác. Nhưng mà cậu có biết đội trưởng là do hệ thống chọn ra không?”
“Biết.” Tuyên Tử Phương nói: “Trong luật thi có đề cập.”
“Ồ, vậy là cậu không biết rằng hệ thống chắc chắn sẽ chọn Alpha làm đội trưởng rồi.”
Tuyên Tử Phương nhíu mày, hỏi: “Vì sao?”
Lục Cảnh Đàn giải thích: “Hệ thống tự phán đoán năng lực của từng thành viên, người mạnh nhất sẽ là đội trưởng, nhưng căn cứ trên nồng độ pheromone mà quyết định. Alpha trời sinh là để lãnh đạo người khác, nếu một đội có từ hai Alpha trở lên thì ai có nồng độ pheromone cao hơn sẽ được chọn.”
“Vậy thì không công bằng!”
“Đúng vậy, như vậy thì không công bằng, dựa trên pheromone để quyết định năng lực của một người, hệ thống kiểm định như thế này đáng lẽ phải bị loại trừ. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng trong tình huống không đánh giá được chính xác năng lực của đối phương thì đây lại là một phương pháp phân loại hiệu quả.”
Tuyên Tử Phương hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, nói: “Sau đó thì sao?”
“Mệnh lệnh của đội trưởng là trên hết, nhưng nếu cậu và đội trưởng có suy nghĩ mâu thuẫn thì phải làm sao?”
“Chắc là vẫn nên tuân theo mệnh lệnh, kiên quyết giữ lấy ý kiến cá nhân sẽ dẫn đến xung đột nội bộ.”
Lục Cảnh Đàn lắc đầu, cười nói: “Không không không, cậu phải tin vào năng lực của mình. Trong tình huống này, cậu nên phát huy năng lực vạn người mê đặc biệt của cậu, thay đổi suy nghĩ của Alpha kia mới đúng!”
“…”
Năng lực vạn người mê là cái vẹo gì vậy?
Lục Cảnh Đàn thản nhiên nói: “Đến Tô Kỷ còn bị cậu chinh phục, một đội trưởng nhỏ bé chỉ là chuyện nhỏ.”
“…”
Lục Cảnh Đàn hình như nói đến nghiện, căn bản không chú ý đến biểu tình vi diệu trên mặt Tuyên Tử Phương, liến thoắng nói: “Nói tiếp, một đội chỉ có một bậc thầy cơ giáp, nhiều người cho rằng đây là vũ khí bí mật, là đòn trí mạng hay cái gì đó đại loại thế, cho nên lúc mới bắt đầu đánh trận đã lao vào chiến đấu hăng say. Trên thực tế đây lại là một ý tưởng sai lầm, bởi bậc thầy cơ giáp chỉ là một vật hy sinh. Cũng dễ hiểu thôi, ai cũng muốn phát huy hết khả năng của một binh khí có lực sát thương cực mạnh mà.”
Lục Cảnh Đàn lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tuyên Tử Phương, ơ, thằng nhóc này sao tự nhiên ngồi ngẩn người ra thế. Tôi đây đâu có làm gì cậu đâu…
Nhưng mà, Tuyên Tử Phương rõ ràng đang rất lo lắng. Nhưng lo lắng cái gì?
Lục Cảnh Đàn gõ bàn nhắc nhở, lúc này Tuyên Tử Phương mới bừng tỉnh, ngơ ngác hỏi: “Vừa nãy anh nói gì cơ?”
“…”
Lục Cảnh Đàn ho khan một tiếng, lặp lại những điều vừa nói, sau đó tiếp tục nói: “Thông thường thì đội trưởng sẽ chọn người có thành tích ngoài thao trường tốt nhất để điều khiển cơ giáp, nhưng mà thực ra có ba điểm bất cập sau. Thứ nhất, tiến vào được vòng này thì ai cũng có năng lực. Thứ hai, thành tích có hay không không quan trọng, quan trọng là phát huy được năng lực vào lúc cần kíp. Thứ ba, bậc thầy cơ giáp chắc chắn là vật hy sinh, thao tác cũng đơn giản, chỉ cần trước khi chết đánh ra nhiều đòn với lực sát thương mạnh là ngon lành…”
“…”
Lục Cảnh Đàn bình luận: “Tôi cảm thấy cậu có thể xin làm bậc thầy cơ giáp, chết sớm hồi sinh sớm cho khỏe.”
“…”
Lục Cảnh Đàn sờ sờ cằm, lại nói: “Nhưng mà đội trưởng của cậu có thể sẽ cho cậu thành tù binh, bởi vì người ta nói rằng sức chiến đấu của Omega là yếu nhất, cho nên cậu nên chuẩn bị tâm lý đóng vai này đi.”
“…”
“Nếu cậu trở thành tù binh thật thì cậu có hai cách để đối phó với tình huống này.”
“Cách gì?”
Lục Cảnh Đàn nói: “Một là, phát huy toàn bộ khả năng của Omega, dùng giọng điệu dịu dàng, ngọt ngào, mềm nhẹ mà cầu xin một chút, đảm bảo đội trưởng sẽ không muốn để cậu chui vào doanh trại của địch, từ đó mà chiếm lợi thế trong đội ngũ.”
Tuyên Tử Phương không thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói: “Còn cách hai thì sao?”
Lục Cảnh Đàn xoa tay, cười nói: “Nếu dụ dỗ không thành công thì cậu cứ ẩn núp trong doanh trại của địch, đợi đội của cậu đánh đến nơi thì cậu cũng hành động. Tuy hệ thống không cho phép tù binh mang vũ khí, nhưng cũng không ai nói rằng tù binh không được công kích đâu.”
Tuyên Tử Phương hít một hơi thật sâu nói: “Cảm ơn anh, tôi hơi mệt, hôm nay như vậy là được chưa?”
Lục Cảnh Đàn trông sắc mặt cậu có gì cứ là lạ, đành nói: “Được, cậu nghỉ ngơi cho tốt vào.”
Tuyên Tử Phương trở lại phòng, ngơ ngác mà ở trên giường ngồi yên nghiền ngẫm vài tiếng đồng hồ.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, bên ngoài lấp lánh ánh đèn và bầu trời đầy sao, Tuyên Tử Phương mới rút điện thoại ra, nhàm chán bấm bấm mấy cái. Từ lúc nhận được chiếc điện thoại này, Tuyên Tử Phương không có thời gian nghiên cứu nó, bởi tâm tư đều đặt hết lên người Tô Kỷ. Lục Cảnh Đàn đột ngột xuất hiện, khiến cậu cảm thấy rất mệt mỏi.
Lục Cảnh Đàn không giống Tô Kỷ.
***
Ở chung với Lục Cảnh Đàn vài ngày, ngày nào bọn họ cũng đến căn tin ăn cơm. Tuyên Tử Phương đã quen với hương vị của những món ăn Tô Kỷ nấu, giờ phải ngồi ăn cơm bụi, lại nghe anh ca ngợi thức ăn ở học viện, thật sự không biết nên làm như thế nào mới đúng.
Lục Cảnh Đàn không những không nấu cơm mà còn không dùng cơ giáp phục vụ, ngày nào cũng nhờ Tuyên Tử Phương giặt giùm quần áo.
Nhưng điều khiến Tuyên Tử Phương lo lắng nhất là Lục Cảnh Đàn cứ cà lơ phất phơ, ất ơ thế nào. Tuyên Tử Phương luôn có cảm giác lời của anh ta nói ra không đáng tin.
Tuyên Tử Phương thở dài, nếu là Tô Kỷ thì mọi chuyện lại khác.
Thầy không những nấu cơm cho mình ăn, mà còn dọn dẹp nhà cửa cực kỳ ngăn nắp.
Thầy làm chuyện gì đều để ý đến cảm giác của mình, khiến mình lúc nào cũng cảm nhận được rằng bản thân đang được chăm sóc cẩn thận.
Lúc này Tuyên Tử Phương mới hiểu được cảm giác được một người coi trọng và bị một người xem là một nhiệm vụ phiền toái khác nhau như thế nào.
Lúc bước vào bồn tắm lớn, đôi lúc Tuyên Tử Phương nghĩ đến lúc Tô Kỷ cho cậu dấu hiệu. Lúc ấy hai người đã làm những chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập như thế nào.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Tuyên Tử Phương đều cảm thấy hai má mình nóng bừng, sau đó lại nghĩ đến lời ba nói, ngừng sử dụng thuốc ức chế. Cậu biết rõ đây chỉ là một lời nói đùa, nhưng từ tận đáy lòng, Tuyên Tử Phương muốn thử một lần xem sao.
Thực ra từ lúc Tô Kỷ cho cậu dấu hiệu, Tuyên Tử Phương không còn sử dụng thuốc ức chế hằng ngày, chỉ khi nào cảm giác kỳ phát tình sắp đến thì cậu mới dùng. Tuy nhiên, thuốc ức chế không phải là liều thuốc vạn năng, cũng có những lúc không phải bước vào kỳ phát tình nhưng thân thể Omega vẫn trở nên mẫn cảm hơn bình thường. Những lúc này Tô Kỷ sẽ giúp Tuyên Tử Phương giải quyết nhu cầu bản năng của thân thể.
Càng về sau, Tuyên Tử Phương càng không phân biệt được đây là phản ứng sinh lý bình thường hay là nhìn thấy Tô Kỷ nên mới phản ứng…
Tuyên Tử Phương lục tìm thông tin trong điện thoại di động, tìm thấy trong danh bạ một dãy số.
Là của Tô Kỷ.
Trái tim rung lên, đầu ngón tay dừng lại trước dãy số kia. Tuyên Tử Phương do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định nhấn xuống.
Lúc nào cũng vậy, chuông reng ba lần thì Tô Kỷ mới bắt máy. Mười giây sau, hình ảnh lập thể của Tô Kỷ xuất hiện trước mặt Tuyên Tử Phương.
Thời gian để hình ảnh lập thể hiện lên tỉ lệ thuận với khoảng cách giữa hai người. Tuyên Tử Phương nghĩ thầm, mười giây, khoảng cách giữa hai người không quá xa, có lẽ Tô Kỷ đang ở đâu đó trong hành tinh Zeus.
Tô Kỷ thấy Tuyên Tử Phương cứ nhìn mình chằm chằm mà không nói gì, đành phải mở lời: “Tử Phương?”
“Vâng” Tuyên Tử Phương gật đầu, có lẽ bởi vì đây chỉ là hình ảnh lập thể, không phải là người thật, cảm giác xấu hổ cùng khẩn trương mọi khi không còn, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều. Cậu khẽ nói: “Thầy, là em…”
“Ở chung với anh Lục vui không?”
“Chuyện này… Cũng ổn.”
Ánh mắt Tô Kỷ chùng xuống. Anh hỏi: “Anh ta có bắt nạt cậu không?”
Tuyên Tử Phương vội nói: “Không có đâu, ở chung với anh Lục rất tốt, chỉ là…”
“Sao?”
“Phong cách làm việc của anh ấy rất lạ.” Tuyên Tử Phương đáp: “Phương pháp của anh Lục không giống với thầy…”
“Thế sao? Vậy cậu cảm thấy phương pháp của ai tốt hơn?”
Tuyên Tử Phương thành thực đáp: “Em vẫn thích cách của thầy hơn.”
“Đương nhiên. Nếu chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà để người khác thay thế vị trí của tôi trong lòng cậu thì tôi quá vô dụng rồi.”
Tuyên Tử Phương cười cười. Ánh mắt Tô Kỷ cũng dịu dàng hơn, anh nhìn Tuyên Tử Phương nói: “Lần này đi công tác hơi gấp, thành thật xin lỗi cậu, thầy không kịp nói cho cậu biết.”
Tuyên Tử Phương hỏi: “Thầy đi đến nơi nào, khi nào trở về?”
“Nội dung nhiệm vụ là bí mật, nhưng tôi hứa với cậu, vài ngày nữa tôi sẽ trở lại.”
Tuyên Tử Phương gật đầu nói: “Em… chờ thầy trở về.”
Hai người không ai nhắc lại chuyện đêm hôm ấy, nhưng mà nhìn thấy hình ảnh của Tô Kỷ, Tuyên Tử Phương cảm giác trong lòng như có cái gì đó đang lặng yên thay đổi.
Tuyên Tử Phương nói với Tô Kỷ tất cả những chiến thuật mà Lục Cảnh Đàn nói, bản thân thì không cảm thấy đáng tin cho lắm, nhưng Tô Kỷ dưới góc nhìn lý trí lại giúp cậu phân tích vấn đề. Sự thật chứng minh rằng phương pháp của Lục Cảnh Đàn rất hữu dụng, chỉ là cách thức biểu đạt của anh khiến Tuyên Tử Phương lắm lúc không tiếp thu được.
Có Tô Kỷ giúp đỡ, đầu óc Tuyên Tử Phương nhất thời rộng mở, hiểu được tất cả mọi chuyện. Cậu vui vẻ nói: “Cảm ơn thầy, em hiểu hết rồi.”
Tô Kỷ cười cười: “Còn vấn đề gì không, nếu không thì tôi sẽ cúp máy.”
“Không có.” Tuyên Tử Phương suy nghĩ một chút, lại do dự nói thêm một câu: “Thầy, em nhớ thầy.”
Khóe miệng Tô Kỷ cong lên, sau đó anh mặt không đổi sắc nói: “Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon nhé.”
“Vâng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!