Vô Ý Câu Dẫn - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Vô Ý Câu Dẫn


Chương 30


Carol nhìn màn hình hệ thống radar, lẩm bẩm: “Này… rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?”

Không ai có thể trả lời được câu hỏi của anh.

Ở đây ngoại trừ Carol là sĩ quan cao cấp, ba người còn lại vẫn còn là sinh viên, không nói đến tham gia trên chiến trường thật sự, đây là lần đầu tiên họ tham gia diễn tập quân sự, cho nên chưa bao giờ tận mắt chứng kiến trường hợp thế này.

Đừng nói gì đến mấy người Tuyên Tử Phương, ngay cả Carol còn cảm thấy khiếp sợ. Ba người bọn họ có thể giữ bình tĩnh là tốt lắm rồi.

Bọn họ rất hoang mang, không biết nên làm gì tiếp theo.

Carol dùng sức vỗ vỗ hai má của mình, nói: “Trước tiên… có lẽ chúng ta nên… thông báo chuyện này cho cấp trên…” Anh run rẩy mở bộ đàm liên lạc khẩn cấp, có thể liên lạc đến tổng bộ của căn cứ thứ năm, nhưng chỉ được dùng khi có tình huống thật sự khẩn cấp trong lúc buổi diễn tập diễn ra.

Mãi mới liên lạc được với cấp trên, Carol run run thông báo với họ toàn bộ sự việc. Cấp trên bọn họ bảo rằng cũng không nhận được tín hiệu cầu cứu từ hạm đội thứ ba, cho nên bọn họ cần theo dõi thêm việc này tiến triển đến đâu.

Nhưng vật thể lạ sau khi mất đi mục tiêu lại từ từ tách ra, thậm chí còn dồn một lượng năng lượng lớn đánh đến chỗ họ, nếu còn đi theo theo dõi thì không chừng sẽ chết mất xác.

Tổng bộ không hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, có nói thêm với bọn họ cũng vô ích.

“Huấn luyện viên, bây giờ có thể trích xuất ảnh chụp màn hình được không, chúng ta gửi chúng cho tổng bộ của căn cứ thứ năm, xin cứu viện.” Tuyên Tử Phương nói: “Ngoài ra, tôi nghĩ rằng chúng ta nên nghĩ đến chuyện chạy thoát thân…”

Cậu chỉ vào màn hình, sau khi phân tán lực lượng, vật thể lạ kia di chuyển mỗi lúc một nhanh, nếu để nó đến gần, cho dù tàu tuần tra chạy hết tốc lực thì cũng sẽ bị nó đuổi kịp.

“Sắp không kịp nữa rồi! Anh còn đứng đó làm gì!” Feralgan dù bị trói cả hai tay hai chân nhưng vẫn ra sức hô lớn: “Vật đó như một cái radar, chỗ nào có người thì bắn phá chỗ đó!”

Carol gật đầu, nhanh chóng điều chỉnh hướng đi của tàu tuần tra.

Halse nói: “Trở lại vành đai Lam Sa đi! Ở đó có nhiều chướng ngại vật, có thể giảm bớt tốc độ của nó!”

Động cơ tàu tuần tra nổ máy ầm ầm, chấn động một hồi rồi chuyển hướng ngay lập tức, cấp tốc trở về vành đai Lam Sa.

Trong khoang tàu, sau khi gửi ảnh chụp, mọi người hy vọng sẽ có thêm người giúp truy tung. Nhưng hiện tại bọn họ còn không biết chính xác vật kia là cái gì. Họ tìm được một vài hạm đội có thể giúp được, đồng thời đối phương cũng nói rằng lần diễn tập quân sự này có thể sẽ bị hủy bỏ.

“Mấy tin tức này không giúp chúng ta được nhiều cho lắm.” Carol mệt mỏi nói: “Sau khi đến được vành đai Lam Sa, chúng ta sẽ khó liên lạc được với bên ngoài hơn, hơn nữa chúng ta cũng không biết vị trí của hạm đội gần nhất, nhiên liệu cũng không còn quá nhiều, lương thực thì…”

Bọn họ vốn không mang nhiều vật dụng, nhiên liệu chỉ có thể sử dụng một trong vòng một tuần, thức ăn nước uống cũng không có nhiều.

Không biết còn được bao nhiêu người giống bọn họ, so với việc biến mất hoàn toàn như hạm đội kia, tính ra bọn họ vẫn còn rất may mắn.

Ban đầu là vì nhiệm vụ, bây giờ là vì chạy thoát thân, họ đã thức trắng suốt hơn ba mươi giờ.

Feralgan không có ý kiến gì, đờ đẫn nhìn mặt đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tuyên Tử Phương xem xét các bức ảnh, suy nghĩ một lát, nói: “Huấn luyện viên, anh có nghĩ rằng vật này đến từ vết nứt trong vũ trụ không?”

“Cái gì?” Carol nhìn chằm chằm các bức ảnh, nói: “Không thể có chuyện đó được, bộ đội biên phòng đã điều tra rất kỹ nơi này, không có nơi nào mà họ không biết. Lúc tôi báo cáo tổng bộ, họ cũng không nói đây là cái gì, cũng chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ… Hẳn là không phải đến từ vết nứt vũ trụ.”

Tuyên Tử Phương lại nói: “Nếu đây là một vết nứt mới, nhưng lại bị người khác chiếm đóng trước nên bộ đội biên phòng không biết được thì sao?”

Tuyên Tử Phương nhìn thoáng qua Feralgan.

Feralgan cả giận nói: “Nhìn tôi làm gì! Tôi không biết đâu! Làm gì có chuyện quân bộ tiết lộ chuyện cơ mật này với tôi cơ chứ!”

“Dù sao thì vành đai Lam Sa cũng không còn an toàn nữa.” Tuyên Tử Phương nói: “Nếu thật sự vật này đến từ vành đai Lam Sa, chúng ta còn không biết có còn cái gì tương tự nữa không ở đây. Nếu thật sự có thì chúng ta sẽ bị giáp công.”

Halse thận trọng gật đầu: “Tôi đồng ý với Tử Phương.”

“Vậy chúng ta còn có thể trốn ở đâu đây?” Feralgan trào phúng nói: “Những nơi ở sâu bên trong vành đai Lam Sa, chưa tính đến chuyện nguy hiểm, nếu vội vàng đi qua không chừng còn bị bắt vì xâm phạm trái phép.”

Tuyên Tử Phương kinh ngạc nói: “Cậu có vẻ biết nhiều quá ha.”

“Cậu có ý gì!”

Tuyên Tử Phương nói: “Tôi muốn đi hỏi ý kiến của một người, có thể cho tôi chút không gian riêng tư không?”

Carol trầm giọng nói: “Cứ tự nhiên.”

Halse nghi hoặc nói: “Nhưng ở đây là vành đai Lam Sa…”

Carol nói: “Đừng để ý, để cậu ta đi đi.”

“Cảm ơn anh.” Tuyên Tử Phương đi đến một chỗ khuất, rút điện thoại di động, kiểm tra lại con chip, hít một hơi thật sâu. Sau đó, cậu cố nén nỗi sợ hãi cùng bất an đang dâng tràn, bấm gọi cho Tô Kỷ.

Lúc này, chưa cần đến tiếng chuông thứ ba, một giây sau đã thấy Tô Kỷ bắt máy, trông vẻ mặt anh hơi tiêu tụy vì lo lắng.

“Tử Phương! Em có sao không?”

“Em ổn…” Tuyên Tử Phương liếm nhẹ đôi môi khô khốc, hỏi: “Thầy, anh cũng biết sao?”

“Ừ, anh nghe được tình trạng đội em từ phía bộ đội biên phòng.” Giọng Tô Kỷ trở nên gấp gáp: “Kết quả trên hệ thống radar và các bức ảnh hiện trường đội em chụp được đã được công khai, bây giờ Bộ tư lệnh Hoàng gia, lực lượng quân đội chính quy và bộ đội biên phòng đang mở hội nghị lâm thời, trong vòng hai ngày nữa anh sẽ đến tìm em. Nhiên liệu còn đủ dùng không?”

Tuyên Tử Phương gật đầu nói: “Có thể di chuyển xa thêm một lần nữa.”

Tô Kỷ nói: “Đó là một vết nứt vũ trụ. Ở đó có một loài tên là kim cự thú, rất mẫn cảm với đồ vật làm bằng kim loại. Sau khi ăn, xác cự thú sẽ trở nên cứng hơn rất nhiều lần, pháo ánh sáng bình thường không đâm thủng được.”

Tuyên Tử Phương khẩn trương nói: “Vâng, em sẽ nhớ kỹ.”

Tô Kỷ lại nói: “Ngoài ra, kim cự thú không phải là loài vật lớn. Sức ăn của chúng tương đương một con đỉa* đã trưởng thành.”

*Bản raw: 蚂蝗, bản QT: mã hoàng.

Tuyên Tử Phương mỉm cười nói: “Tập tính có giống loài đỉa không, đi tới đâu ăn ánh sáng đến đó?”

Tô Kỷ nói: “Ừ, nhìn em còn có tâm tình đùa giỡn, thầy có thể tin rằng em có thể tự bảo vệ chính mình đúng không?”

Tô Kỷ dù cười nhưng đáy mắt lại ngập tràn lo lắng. Tuyên Tử Phương cảm thấy chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của anh, mọi cảm xúc sợ hãi lo lắng bàng hoàng đều tan biến, tất cả đều được thay thế bằng cảm giác kiên định cùng tín nhiệm.

Cậu tin rằng Tô Kỷ sẽ đến tìm cậu.

Tuyên Tử Phương nói: “Em tin tưởng anh, thầy. Mong anh cũng tin tưởng em bình yên trở về bên anh…”

Hốc mắt Tô Kỷ hơi đỏ, nhưng vẫn không quên tiếp tục phân tích: “Cái vết nứt đó ở vành đai Lam Sa, em cũng đang ở vành đai Lam Sa đúng không?”

“Vâng.” Tuyên Tử Phương nói: “Vành đai Lam Sa rất rộng, Feralgan nói rằng những nơi nằm sâu bên trong chưa có ai đi vào, nếu như là vì kim cự thú, em cảm thấy rằng thà liều chết đi vào còn hơn là ngồi yên chờ chết.”

Tô Kỷ nói: “Chính xác, phải tin tưởng vào phán đoán của bản thân.”

Tuyên Tử Phương cảm thấy có gì đó hơi lạ, hơi do dự nói: “Thầy, có phải là anh đã biết về vết nứt vũ trụ đó đúng không? Hiểu biết về kim cự thú của anh vượt quá sức tưởng tượng của em…”

Tô Kỷ cũng không giấu diếm cậu, gật đầu nói: “Đây là chuyện chính trị, đáng lẽ anh không thể tiết lộ quá nhiều thông tin cho em. Nhưng nếu chuyện này liên quan đến tính mạng của em, anh sẽ không ngần ngại nói toàn bộ cho em biết, thầy sẽ không để em chịu nguy hiểm. Ở sâu trong vành đai Lam Sa có một lộ tuyến rất an toàn, có thể trực tiếp xuyên qua vùng từ trường hỗn loạn để đến tinh vực* Hyde. Đội của em vừa đến bên kia thì phải tìm cách giấu tàu tuần tra đi, tìm một tàu mới, tốn chút trung chuyển ở chợ đen để trở lại Eris…”

*Bản raw: 星域. Tinh vực tạm hiểu là khu vực của các sao/chòm sao/hành tinh. Có lẽ là một từ tác giả sáng tạo ra.

Tuyên Tử Phương ghi nhớ lời anh dặn dò, cũng nói: “Còn gì không anh?”

“Sau khi đến Hyde nhất định phải liên lạc với anh trước, được không?”

“Vâng.” Tuyên Tử Phương siết chặt điện thoại di động, nhìn người đàn ông trên màn hình, cười cười nói: “Em nhất định sẽ xuất ngũ.”

Tô Kỷ nói: “Ừm, huống chi em ở lại trên chiến trường cũng không làm được gì, chỉ có thể trở thành người lót đường cho kẻ khác. Người khác không quan tâm em sống hay chết, nhưng chỉ cần em thiếu một sợi tóc, anh cũng rất đau lòng.”

Tuyên Tử Phương xoa xoa mũi, khó khăn nói: “… Thầy, em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em, Tử Phương.” Tô Kỷ vươn tay, định vuốt ve khuôn mặt người yêu qua màn hình, nhưng lại vì không thể gặp được nên có chút uể oải.

Tuyên Tử Phương trong lòng đau khổ, giống như trước đây, khi họ gọi điện cho nhau, dù cách xa hàng trăm hàng vạn năm ánh sáng, chỉ cần đưa tay ra là có thể áp lên bàn tay của đối phương trong chốc lát.

“Nếu em còn sống trở về, em nhất định sẽ tìm anh.”

“Anh nhất định sẽ tìm được em.”

Hai người mở miệng nói cùng một lúc. Điện thoại vang lên mấy tiếng “tít tít —— tít tít ——”, hình ảnh Tô Kỷ nhạt nhòa dần, chỉ còn lại những dư âm không rõ ràng, rồi hoàn toàn biến mất. Cuộc trò chuyện kết thúc, con chip hoàn toàn hết năng lượng.

Tuyên Tử Phương vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Halse đang nhìn cậu, cậu hơi cau mày, cất kỹ điện thoại, đi lại về phía hắn, nói: “Halse, cậu đang nhìn cái gì vậy?”

“Cậu vừa nói chuyện với ai?” Halse không vui hỏi.

Tuyên Tử Phương đáp: “Tôi nói chuyện với ai có liên quan đến cậu sao?”

Halse nói: “Chúng ta đang trong hoàn cảnh tứ cố vô thân, ngay cả bộ đàm cũng không còn dùng được nữa, nếu cậu có thể liên lạc được với bên ngoài thì tại sao không giúp chúng ta cầu cứu bộ tư lệnh?” Halse run rẩy siết chặt nắm tay: “Vậy mà còn có thời gian cùng người khác nói mấy chữ “em yêu anh”?!”

Sắc mặt Tuyên Tử Phương lập tức trở nên lạnh băng. Cậu đứng lên, có lẽ do ở cùng Tô Kỷ một thời gian dài nên ảnh hưởng khí chất của anh, lúc này cậu làm Halse cảm thấy hơi sợ hãi.

“Tôi tìm kiếm thầy giúp đỡ, anh ấy chỉ cho chúng ta một con đường thoát chết.” Tuyên Tử Phương lạnh lùng nói: “Chuyện tôi yêu anh ấy thì có liên quan gì đến chuyện chúng ta chạy trốn sao?”

Halse nói: “Tại sao chúng ta lại có thể tin vào lời nói của người ngoài cuộc, lỡ chẳng may hắn chỉ sai lộ tuyến thì sao?”

Tuyên Tử Phương nói: “Trừ phi cậu có thể nghĩ ra một phương án hoàn hảo hơn. Còn nữa, Tô Kỷ không phải là một người qua đường bình thường, anh ấy là thanh tra do bộ tư lệnh phái xuống học viện. Tôi cho rằng so với mấy lời lý thuyết suông của cậu thì mọi người thà đi tin Tô Kỷ còn hơn.”

Sắc mặt Halse xanhmét, cúi đầu không dám nhìn Tuyên Tử Phương, không nói nên lời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN