Vô Ý Nhất Đao
Xuyên không
Đế chế kinh doanh của dòng họ Trần hiện tại nằm trong sự lớn mạnh của Tập đoàn Trần Gia – một công ty tư nhân giàu có và quyền lực bậc nhất Sài Thành, với số vốn điều lệ lên tới hàng chục nghìn tỷ đồng – sánh vai với những gia tộc lớn khác như Phạm gia, Đoàn Gia, hay Lý gia.
Khác với những gia tộc khác trải qua tích lũy hàng chục năm, thậm chí hàng trăm năm, Trần gia phát triển và phất lên chỉ với thời gian 5 năm ngắn ngủi, cảm giác như sang nay lúc ăn sáng thì Trần gia chỉ là một gia tộc hạng trung, chiều đi học về thì họ đã trúng 10.000 tấm độc đắc vậy.
Mà nguyên nhân vùng lên của Trần gia không phải từ số đỏ, cũng không phải từ thế lực ngầm hay abc xyz gì gì đó, mà là từ một cái tên: Trần Phong.
Trần Phong là tam thiếu gia của nhà họ Trần, năm nay chỉ mới 20 tuổi, nhưng làm sao hắn có thể trong 5 năm làm nên kỳ tích, biến điều không thể thành có thể. Nguyên nhân là ở bộ não của hắn.
Trần Phong là thành viên của Mensa ( CLB 2% những người thông minh nhất thế giới). Không những thế, hắn còn là một trong 2 cá nhân có chỉ số IQ cao nhất tổ chức này, lên đến hơn 200 điểm.
Hắn có thể sử dụng thông thạo hơn 20 ngôn ngữ thông dụng, còn về mặt nhận biết thì đến hơn 150 ngôn ngữ kể cả những ngôn ngữ phức tạp như tiếng Irak, tiếng Albani hay tiếng abc xyz …
Tương truyền rằng hắn học thuộc nguyên cuốn từ điển Anh-Việt 5000 từ chỉ trong 2 tiếng đồng hồ, học thông thạo tiếng anh chỉ trong 1 tháng, sau đó học thêm 1 loại ngôn ngữ tương tự tiếng anh là tiếng Tây Ban Nha chỉ trong 1 tuần, học tiếng Trung trong 2 tháng và học tiếp 1 ngôn ngữ tương tự tiếng trung là tiếng Thái cũng chỉ trong 1 tuần.
Nói như vậy để biết rằng cái đầu của Trần Phong nó biến thái đến mức nào. Năm 15 tuổi, Trần Phong thiết kế ra 1 hệ thông thương mai điện tử kiểu mới, ngoài việc bán hàng như Amazon ra nó còn có khả năng phân tích và tính toán để có thể giao hàng tận nơi cho khách hàng ngay khi họ sắp hết mặt hàng đó mà không cần phải đi siêu thị hay đặt hàng (OMG). Nhờ hệ thông này chỉ trong 5 năm Trần Gia đã thông lĩnh thương mại điện tử ở Đông Nam Á, và đang tiếp tục phát triển ra toàn thế giới.
– Anh, giờ mình đi đâu?
– Qua Carmen xíu, bạn anh hú.
Xe vừa dừng đèn đỏ, cô gái đang ôm eo Trần Phong hỏi, hắn vừa ngoái đầu lại trả lời bỗng mắt mở to ra, cảm giác như cả đời này mắt hắn mới mở to đến thế.
Ầm!!! 1 tiếng, Chiếc Hayabusa của hắn bị chiếc xe tải mất thắng đâm nát bấy. Trước khi hồn về địa phủ, trong đầu Trần Phong nhớ đến những vụ xe đụng khi dừng đèn đỏ gần đây…
Không biết đã qua bao lâu, hắn mở mắt và thấy trước mắt mình là nhiều khuôn mặt xa lạ, họ liên tục nói bằng thứ tiếng mà hắn nghe không hiểu. Cảm thấy đầu đau nhức không thể tưởng, một lần nữa hắn lâm vào hôn mê.
Lần thứ 2 mở mắt ra, Trần Phong thấy hắn đang nằm trên giường, trong một gian phòng như trong phim cổ trang, một người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi đang ngủ gục ở cạnh giường.
– Ta… còn chưa chết?
Đang tự hỏi, bỗng nhiên một cơn đau đột ngột truyền đến làm hắn suýt thì hét lê, hai tay ôm đầu.
Trong nháy mắt này, từ trong đầu hắn truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, dường như bị hàng ngàn mũi kim châm vào. Cùng lúc đó, một phần ký ức, ký ức vô cùng kỳ quái, căn bản không thuộc về ký ức của hắn, như một cuốn phim thoáng hiện trong đầu hắn. Mà những cảnh trong cuốn phim đó, căn bản không thể tồn tại trên Địa Cầu, giống như một câu chuyện thần thoại. Nhưng tất cả sự việc trong đó lại khiến thiếu niên thấy đồng cảm, giống như mình chính là người đã từng trải qua những chuyện đó vậy.
Không biết qua bao lâu, đau đớn dần dần biến mất. Trần Phong dụi dụi hai mắt, chậm rãi ngồi dậy.
– Hô…Nhất định là đang nằm mơ. Bất quá, giấc mơ này thực… con mẹ nó chân thực!
Nhìn quanh bốn phía, Trần Phong bỗng nhiên khiếp sợ há to miệng, nhìn tràng cảnh trước mắt kia, phòng ốc có chút kỳ lạ, thiết kế bài trí không khác mấy so với phim “Sex and zen” mà hôm trước hắn vừa xem.
– Trần Phong, con sao rồi?
– Thiếu Gia!
Một thanh âm quen thuộc bỗng nhiên vang lên bên tai Trần Phong. Khi hắn còn chưa có phản ứng, một đôi tay gầy yếu đã ôm hắn vào lòng, khuôn mặt của hắn vùi vào một nơi ấm áp thơm ngát mà ai cũng biết là nơi nào đó…
– Ơn trời, con tỉnh rồi!
Trải qua lúc đầu kinh ngạc, Trần Phong đã hiểu chuyện gì xảy ra. Sau tai nạn giao thông đó, hắn đích thực đã chết, nhưng hồn hắn lại không chết mà xuyên qua thời gian, không gian đến một nơi gọi là Huyền Thiên Đế Quốc, nhập vào một người cũng tên gọi Trần Phong.
Dựa vào ký ức lưu lại hắn biết được nơi này là Trấn Vĩnh Lạc, một trấn nhỏ trong Huyền Thiên Đế Quốc. Người vừa ôm hắn là mẫu thân của hắn: Mục Niệm Từ.
Người trước mặt hắn là một mỹ phụ trung niên khoảng trên 30 tuổi, cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt thâm quầng, chắc cũng mấy đêm không ngủ ngon rồi.
– Mẹ, con… con không sao.
Hắn gọi tiếng mẹ mà không cảm thấy một chút ngượng ngùng nào, cũng như lúc nãy vùi đầu vào hai quả đào tiên của mẹ mà hắn cũng không có chút phản ứng sinh lý nào. Bởi vì toàn bộ cảm giác và ký ức cũ của chủ thân xác này đều nhập vào hắn, làm cho hắn hiểu được ngôn ngữ, phong tục và cảm giác của thân thể này. Có thể nói Trần Phong đang làm chủ 2 ký ức cũng như linh hồn.
– Con cảm thấy thế nào, để mẹ gọi cha tới, ông ấy cũng lo lắng lắm.
– Mẹ, giờ cũng khuya rồi, để sáng mai được không, con muốn nghỉ ngơi một chút, đầu con hơi đau.
– Được, con ngủ tiếp đi, sáng mai mẹ trở lại.
Mục Niệm Từ nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy yêu thương, đứng dậy rời khỏi phòng.
– Vũ Tích, con trực bên ngoài, nếu có gì xảy ra báo gấp cho ta biết.
– Dạ, phu nhân.
Giờ phút này Trần Phong mới nhìn thấy người con gái đang đi sau lưng mẹ mình. Vừa liếc qua nhìn, mắt hắn lập tức mở to hết cỡ. Đó là một cô bé chừng 14-15 tuổi mặt bộ đồ trắng theo kiểu cổ trang, khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt to tròn đen láy, ngực vừa vặn không quá to, đôi mông ưỡn lên mê người khiến cho người ta có một loại vọng động khó thể diễn tả bằng lời.
Trần Phong thề, đó là cô bé Lolita đẹp nhất mà hắn từng gặp trong đời.
Tiếc nuối nhìn cô bé rời khỏi phòng, Trần Phong vội vàng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
“Thật không ngờ mình lại không chết, cứ ngỡ xuyên không nhập thể là suy nghĩ vớ vẩn, ai dè lại có thật, aizz.”
“Chủ thân thể này cũng tên là Trần Phong sao, trùng hợp vãi tè, không biết Nhược Hoan sao rồi. Haizz cũng có thể nàng cũng xuyên không rồi, hy vọng vậy.”
Triệu Nhược Hoan là người ngồi sau lưng hắn trên chiếc Hayabusa – một trong những người yêu của hắn ( có thể nói là người mà hắn yêu nhất) ở Sài Thành.
Sau một hồi cảm thán, hắn bắt đầu phân tích thông tin mà hắn nhận được. Nơi mà hắn đang ở là Trần Gia, một trong ngũ đại gia tộc ở Trấn Vĩnh Lạc, thuộc Bắc Thành – Đế Quốc Huyền Thiên.
Nơi này con người và yêu thú tồn tại song song, có thể nói là thiên địch của nhau. Để tồn tại con người bắt buộc phải mạnh mẽ, vì vậy thế giới này là nơi thực lực vi tôn, tuy không phải vô pháp vô thiên, nhưng pháp luật là do kẻ mạnh đặt ra và cai trị, cái lý – chỉ thuộc về kẻ mạnh.
Trần Phong là con thứ 3 của gia chủ Trần Gia – Trần Bão, năm nay 15 tuổi, hắn trời sinh Cửu Âm Huyền Mạch, tuy vạn độc bất xâm nhưng kinh mạch lại quá yếu ớt không thể tu luyện, được đại phu chẩn đoán sống không quá 15 tuổi, và đêm qua là đêm hắn chầu trời, hắn vừa đứt bóng được tầm 30 phút thì bóng khác nhập vào, kinh mạch vốn đã tắt của hắn đập mạnh mẽ trở lại.
Đứng trước gương đồng nhìn thân thể mới, Trần Phong mém xỉu tại chỗ, bởi vì gương mặt này giống hệt gương mặt của hắn ở Địa Cầu, chỉ là hơi non nớt 1 xíu, con ngươi đen nháy, đôi mày rậm, khóe miệng luôn treo nụ cười đểu như có như không. Hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may vẫn đẹp trai, nhập vào thằng nào miệng méo thì chết bố nó cho lành, thôi ngủ tiếp mai tính.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!