Vợ Yêu Của Ông Trùm Mafia
Chương 2: Chống xâm nhập
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Việc bị người ngoài hack vào máy chủ rất quan trọng chỉ cần điều khiển được chương trình phần mềm, cũng đồng nghĩa với việc họ đã nắm được toà cao óc One World Trade Centre này trong lòng bàn tay.
Tất cả cửa ra vào, thang máy, đèn, hệ thống thông hơi, hệ thống báo động đều được khống chế bởi máy chủ.
Nếu họ có dã tâm bất chính, tính mạng của tất cả mọi người trong toà cao óc này sẽ gặp nguy hiểm.
“Mau, chống xâm nhập ngay.”
Ngạn Hùng khẩn trương ra lệnh cho thuộc hạ của mình, đám thuộc hạ lập tức múa máy bàn tay thành thạo trên bàn phím, đã qua 40 giây họ vẫn chưa loại bỏ được tín hiệu xâm nhập.
Lúc này Trình Lam thật bình tĩnh cô đứng một bên khoanh hai tay trước ngực, chờ xem họ giải quyết việc này như thế nào.
Cô quan sát từng động tác của bọn họ, một lúc sau Trình Lam đã không còn kiên nhẫn với sự bất lực của bọn họ nữa, giọng nói lạnh lùng của cô vang lên từ phía sau.
“Dùng chương trình Iris để loại bỏ họ, sau đó ngăn chặn tất cả tín hiệu với bên ngoài, trách nhiệm của chúng ta là giữ an toàn cho tất cả khách mời trong toà cao óc này.
Việc bên ngoài không liên quan gì đến chúng ta.”
Nghe Trình Lam nói vậy, thuộc hạ của Ngạn Hùng lập tức làm theo lời chỉ thị của cô.
Chương trình Iris là do đích thân Lôi Lạc Thiên lập ra, nên chỉ trong tích tắc họ đã thành công loại bỏ được sự xâm nhập của bên ngoài.
Hai chữ The Devil màu đỏ thẫm nhìn vào thật nguy hiểm hiện lên trên màn hình đánh dấu cho sự thành công của bọn họ.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt khâm phục của bọn họ tập trung vào một Lôi phu nhân.
Họ không ngờ cô không giống như những người phụ nữ khác là một bình hoa di động, ngược lại cô còn tài giỏi hơn cả bọn họ, những người tự xưng mình là thiên tài trong lĩnh vực công nghệ thông tin.
Sau khi Trình Lam kiểm tra kỹ mọi việc cô mới an tâm rời khỏi phòng giám sát, đi đến gặp mặt của Lôi Lạc Thiên lúc này anh đang ở trong phòng nghỉ trên tầng 130 chờ cô.
Cửa thang máy vừa được mở ra, bốn tên thuộc hạ của Ngạn Hùng lập tức đứng cung kính hành lễ.
“Tần Lão Đại, xin mời ngài.”
Họ khom người vươn tay làm động tác mời, chỉ về hướng cái bàn được đặt trước khán đài.
Tần Gia Uy không nói gì, khuôn mặt vẫn như tản băng ngàn năm bước vào trong, anh không tuân theo quy luật của buổi hội nghị mà đi thẳng đến chỗ ghế nào anh cảm thấy thỏai mái liền ngồi xuống.
Quy luật của buổi hội nghị, ghế ngồi sẽ được chủ toạ sắp xếp trước, họ sẽ xem xét theo thế lực của từng vị khách mời, để quyết định vị trí ngồi của họ.
Thế lực càng cao vị trí ngồi càng gần với khán đài.
Trên tất cả bàn đều được đặt một cái biển tên của vị khách mời, bàn tròn đầu tiên là của Đoàn Vũ Sơn thủ lĩnh của Đoàn gia, Chung Hiểu Phong thủ lĩnh của Chung gia, Nam Liệt và Hàn Mạc, Lôi Lạc Thiên và Trình Lam, Tần Gia Uy, Tần Gia Vỹ, Ông Douglas chủ tọa và Schapelle con gái của ông.
Thuộc hạ của Ngạn Hùng biết quy tắc của Tần Gia Uy, anh không thích người khác đến gần mình, nên khi hắn nhìn thấy Tần Lão Đại ngồi sai vị trí, hắn liền bước tới đứng cách xa Tần Gia Uy một bước, tay hắn rung rung chỉ vào vị trí ghế ngồi đối diện với khán đài nói với giọng cung kính.
“Xin lỗi Tần Lão Đại, ghế bên này là của ngài.”
Thật sự vị trí đó được đích thân Ông Douglas sắp xếp cho Tần Gia Uy, chỗ ngồi được dành cho anh là chỗ tốt nhất.
Ngồi ở vị trí đó Tần Gia Uy chỉ cần nhìn thẳng là có thể nhìn thấy tất cả mọi việc diễn ra trên kháng đài.
Tần Gia Uy liếc nhìn vào cái biển tên đặt ngay trước mặt, ba chữ Đoàn Vũ Sơn viết rõ ràng trên biển tên.
Tần Gia Uy không nói gì, anh vươn tay cầm lấy biển tên quăng sang một bên.
Tên thuộc hạ của Ngạn Hùng cảm giác
thấp thỏm trong lòng với hành động ngang tàng này của Tần Gia Uy.
Hắn biết hôm nay ở đây là “Long đàm hổ huyệt”, tụ hội lại những nhân vật khét tiếng nhất trong thế giới ngầm.
Chỉ cần hắn đắc tội với họ, hắn tin chắc mình sẽ không còn mạng rời khỏi nơi đây.
Tên thuộc hạ của Ngạn Hùng trán lấm tấm mồ hôi, hắn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt của Tần Gia Uy nói.
“Tần Lão Đại, ngài đừng làm khó thuộc hạ.”
Lôi Lạc Thiên, Trình Lam, Nam Liệt và Hàn Mạc mới từ ngoài cửa bước vào, bốn người cùng thuộc hạ của mình nhìn thấy một màn vừa được Tần Gia Uy diễn ra.
Ánh mắt Hàn Mạc hiện lên sự nghi ngờ, phải chăng người đàn ông lạnh lùng y như tảng băng trước mặt này chính là Tần Gia Uy, người bạn tri kỷ mà cô đã quen biết nhiều năm qua.
Hàn Mạc nghe nói sau lần Tần Gia Uy bị thuộc hạ của mình cùng với người ngoài hợp tác ám sát, tính tình anh đã thay đổi không còn lòng tin với bất kỳ ai, ngoài thuộc hạ thân cận thì người ngoài tuyệt đối không được phép đến gần anh.
Lôi Lạc Thiên một thân âu phục màu trắng, anh phong độ vòng tay qua eo của Trình Lam ôm cô sát vào lòng.
Lôi Lạc Thiên và Trình Lam được xem như là một cặp trời sinh, hai người với dung mạo lạnh lùng, ánh mắt tỏa ra sát khí làm những người bên cạnh không thể dời tầm mắt của mình.
“Các người lui xuống.”
Lôi Lạc Thiên cất giọng đều đều của mình lên, anh bước tới thản nhiên kéo ghế ra, anh cẩn thận dìu Trình Lam ngồi xuống.
“Dạ!
Chủ nhân.”
Tên thuộc hạ cung kính cúi đầu, rồi lập tức lui mình về phía sau đứng, ánh mắt sắc bén không ngừng quan sát chung quanh.
Lúc này Nam Liệt và Hàn Mạc cũng chậm rãi bước tới, trên người cả hai từ trên xuống dưới là một màu đen huyền bí.
Người ngoài thường dùng câu, “Kim Đồng Ngọc Nữ” trong giới hắc đạo để hình dung Nam Liệt và Hàn Mạc.
Thật sự trên thế gian này không có cặp đôi nào lại xứng với nhau như họ.
Hai người với tính tình giống y hệt như nhau, nhưng không ngờ họ lại yêu nhau đến “sông cạn đá mòn” cũng không thay đổi.
Hàn Mạc được Nam Liệt lịch sự kéo ghế cho cô, cô tao nhã ngồi xuống nhìn Tần Gia Uy.
“Gia Uy, đã lâu không gặp.”
“Phải! cũng gần 2 năm chúng ta không gặp mặt.”
Lần cuối cùng Tần Gia Uy gặp mặt của Hàn Mạc, chính là tại khách sạn The Palm bên Italy vào 2 năm trước.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!