Vợ Yêu Của Thiếu Tá
Chương 102: Trúng độc
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Storm, Kỳ Sơn và Du Bất Cần.
Du Bất Cần sắc mặt thận trọng, đôi mày râm hơi nhíu lại khi nhìn vào bệnh án của Lôi Lạc Thần.
Anh xem hết trang này rồi lật sang trang tiếp theo, một lúc sau mới ngước mắt lên nhìn sang Kỳ Sơn cất giọng nghi ngờ.
– Kỳ Sơn, dạo gần đây có người nào cố tình tiếp cận với Lạc Thần không?
Kỳ Sơn suy ngẫm một chút rồi lắc đầu trầm giọng đáp.
– Không tôi rất cẩn thận ai đến gần Lạc Thần, tôi sẽ không do dự mà người điều tra hắn ngay.
Nghe Kỳ Sơn nói vậy, Du Bất Cần nhíu chặt đôi mày râm của mình, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Storm nóng lòng nói.
– Anh Du, anh cứ nói thẳng!
Thật ra Lạc Thần bị bệnh gì?
Du Bất Cần nhìn Storm sắc mặt nghiêm túc không hề thay đổi, anh chậm rãi nói ra căn bệnh của Lạc Thần.
– Theo như kết quả kiểm tra, thì chúng tôi phát hiện trong người của Lạc Thần có hàm lượng, gelsenicin, gelsamydin, gelsemoxonin, hydroxygelsamydin.
Trong đó hàm lượng koumin và gelsenicin là cao nhất.
Du Bất Cần nói ra một tràng khiến Storm và Kỳ Sơn chẳng hiểu gì cả.
Trong lòng hoang mang, Storm lập tức hỏi rõ.
– Anh Du, thật ra Lạc Thần bị bệnh gì?
Anh dùng những từ chuyên môn như vừa rồi, khiến em đau cả đầu.
Du Bất Cần nhìn Storm, anh quên mất những từ y khoa này chỉ có người trong ngành mới hiểu.
Du Bất Cần gật đầu nói.
– Nói cho ngắn gọn, Lạc Thần đã trúng một loại kịch độc.
Ánh mắt lo lắng của Kỳ Sơn chợt hiện lên tia bất ngờ, sắc mặt tối sầm lại, giong nói có phần khó tin vang lên.
– Kịch độc?
Không thể nào!
Vì biết sẽ có người giở trò muốn làm hại đến Lạc Thần, nên tôi đã rất cẩn thận.
Du Bất Cần thở dài lắc đầu nói tiếp.
– Loại kịch độc này rất nguy hiểm, có tên gọi là Cây Lá Ngón, cây Lá Ngón là một loại cây leo, thân quấn tường xanh, có thể dài tới 12m, thường được mộc ở miền rừng núi của Đông Nam Á.
Nếu ăn vào một lượng lớn có thể chết ngay lập tức.
Cũng may chất độc trong người của Lạc Thần không quá nhiều nên chỉ hôn mê bất tỉnh.
Nói đến đây Du Bất Cần dừng lại ánh mắt đang nhìn Lôi Lạc Thần chuyển sang Kỳ Sơn nói tiếp.
– Người hạ độc Lạc Thần đã phải tốn rất nhiều tâm tư, vì phải hạ độc từ từ nếu dùng một hàm lượng lớn thì Lạc Thần sẽ biết nên họ rất kiên nhẫn bỏ từng chút từng chút vào thức ăn hoặc đồ uống của Lạc Thần tránh có người nghi ngờ.
Nghe Du Bất Cần giải thích, Storm vươn đôi tay mềm mại xuống phía dưới lớp chân mỏng, nắm lấy tay Lôi Lạc Thần.
Không hiểu vì sao, lúc này bàn tay của anh lại lạnh vô cùng, trong lòng Storm thầm nghĩ.
Lạc Thần anh hãy yên tâm, em sẽ ăn miếng trả miếng, khiến người hạ độc anh phải ném thử mùi vị của Cây Lá Ngón.
Hoặc cô sẽ ép hắn nuốt xuống một thùng thuốc súng để trả thù!
Trong lúc Kỳ Sơn đang suy nghĩ người nào đã hạ độc, đột nhiên giọng nói nhỏ nhẹ của Storm vang lên thu hút sự chú ý của Kỳ Sơn và cả Du Bất Cần.
– Theo như lời nói của anh Du, thì người hạ độc Lạc Thần cũng chính là người thường xuyên ở bên cạnh anh ấy?
Du Bất Cần gật đầu đồng ý với lời nói của Storm.
– Phải, anh dám cam đoan với em rằng, người đó là người luôn ở bên cạnh Lạc Thần.
Kỳ Sơn ngẫm nghĩ một hồi lâu, đột nhiên cặp mắt tức giận của anh hiện lên tia sáng, anh nhìn Storm.
– Anh đã biết hắn là ai!
Storm bắt ngờ với lời nói của Kỳ Sơn, cô nhìn thẳng vào mặt của Kỳ Sơn, như muốn chứng thực lời anh vừa mới nói ra.
Kỳ Sơn nghiêm túc nhìn cô gật đầu một cái, thay cho câu trả lời.
Trong lòng Storm không hề nghi ngờ đến sự phán xét của Kỳ Sơn, vì cô biết anh là người hieu rõ mọi chuyện diễn ra xung quanh Lạc Thần nhất.
Chuyện của người hạ độc đã có Kỳ Sơn lo, chuyện cô cần làm bây giờ chính là phải bình tĩnh nghĩ ra cách để giúp Lạc Thần giải quyết những kẻ muốn làm hại đến anh.
Storm trầm mặc một lúc, cuối cùng cô đưa ra quyết định.
– Kỳ Sơn, anh cho người loan tin ra ngoài.
Lạc Thần trúng kịch độc được đưa vào bệnh viện, tình hình vô cùng nghiêm trọng hiện tại còn chưa biết sống chết.
Nghe Storm nói vậy Kỳ Sơn giật mình, thật không ngờ Storm còn trầm tĩnh hơn cả anh.
– Anh đã hiểu.
Nghe hai người nói chuyện Du Bất Cần thật sự không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Anh bước tới bên cạnh giường bệnh, một tay vạch mắt của Lạc Thần ra, tay còn lại anh cầm đèn pin rọi thẳng vào mắt của Lạc Thần.
Sau khi kiểm tra thật kỹ anh bấm vào một cái nút màu xanh trên đầu giường.
Không bao lâu sau hai cô y tá quấy trở lại cùng với một chiếc xe đẩy, phía trên khay đặt rất nhiều dụng cụ y tế.
Du Bất Cần nhìn Storm và Kỳ Sơn nói.
– Hai người hãy qua bên kia chờ, để chúng tôi tiến hành quá trình giải độc.
Nghe Du Bất Cần nói vậy Storm và Kỳ Sơn mới đi đến cái ghế sofa đối diện với giường bệnh ngồi xuống.
Storm ngồi trên chiếc ghế mềm mại nhưng trong lòng không thoải mái chút nào, ánh mắt lo lắng không rời khỏi Lôi Lạc Thần lúc này đang nằm yên trên giường bệnh.
Du Bất Cần và hai cô y tá dùng một cái óng nhựa dài thọt vào trong cổ họng của anh, nhìn thấy họ mạnh tay đút ống nhựa xuống cổ anh, Storm cảm giác nhưng ngàn mũi kim nhọn đâm thẳng vào trái tim cô, đau đớn vô cùng. Bàn tay đang đặt bên hông bất giác siết chặt lại, chặt đến nỗi đầu móng tay đâm sâu vào da thịt nhưng Storm không hề để ý vì chút ít đau đớn này làm sao có thể so với nỗi đau của Lạc Thần bây giờ.
Nhìn thấy họ bươm vào óng nhựa một loại chất lỏng màu trắng đục, mặc dù Storm rất lo nhưng cô biết Du Bất Cần sẽ không làm hại đến anh.
Không bao lâu sau Lôi Lạc Thần họ lên vài tiếng, rồi lập tức ngôn ra liên tục.
Storm nhìn thấy không cầm lòng được liền ngồi bật dậy, bước nhanh đến bện cạnh giường bệnh nhìn Du Bất Cần.
– Các người đang làm gì vậy?
Nhìn thấy anh khó chịu như vậy, lòng cô rất đau.
Du Bất Cần nhíu chặt đôi mày râm của mình, nhìn Storm.
Giọng nói có phần thiếu kiên nhẫn vang lên.
– Em nghĩ anh muốn lấy mạng của cậu ấy sao?
Cách này sẽ khiến cậu ấy thải ra chất độc trong người.
Kỳ thực tận sâu dưới đáy lòng Storm biết họ đang làm gì, nhưng vì quá khẩn trương nên đã không còn lý trí.
Cô nhìn Du Bất Cần hỏi tiếp.
– Vậy sau khi nôn xong, Lạc Thần sẽ không sao có phải không?
Du Bất Cần rút óng nhựa trong miệng của Lạc Thần ra đưa cho cô y tá bên cạnh nói tiếp.
– Không đơn giản như vậy đâu, anh phải tiêm cho Lạc Thần vài liều thuốc kháng sinh nữa.
Quan trọng hơn hết, Lạc Thần phải nằm trên giường bệnh ít nhất là hai tuần để điều dưỡng.
Ánh mắt đau lòng của Storm không rời khỏi Lôi Lạc Thần, cô nhìn anh nhỏ giọng.
– Không sao!
Chỉ cần anh không sao thì mất bao nhiêu thời gian cũng không quan trọng.
Sau khi mọi chuyện đã ổn Du Bất Cần tiêm cho Lạc Thần một liều thuốc kháng sinh, anh đặt ống kim tim xuống cái bàn bên cạnh, thuận tây tháo bỏ bao tay y tế vức vào thùng rác nhìn Storm.
– Anh còn có chuyện nên đi trước, hai tiếng sau anh sẽ đến tiêm thêm cho Lạc Thần một liều thuốc.
Nói xong anh cùng hai cô y tá rời khỏi phòng.
Du Bất Cần vừa rời khỏi, Kỳ Sơn cũng đi.
Anh phải mau chóng chấp hành nhiệm vụ mà Lạc Thần đã giao cho anh.
Trong căn phòng yên tĩnh một cách đáng sợ này, ngoài tiếng thở nặng nề của Lạc Thần ra cái Storm nghe được chỉ là tiếng bíp bíp của những dụng cụ y tế.
Storm nắm tay anh, đặt bàn tay lạnh lẽo của anh vào má cô.
– Lạc Thần, anh phải mau khỏe lại.
An Nhi không thích anh Lạc Thần như bây giờ.
Storm vừa nói nước mắt từ khoé mi cô vô thức rơi xuống gương mặt xinh đẹp, dừng lại trên mu bàn tay của anh.
Đột nhiên bàn tay của Lạc Thần có phản ứng, những ngón tay thon dài cử động nhẹ nhẹ rồi từ từ nắm lấy tay cô.
Cô ngỡ ngàng ngước mắt lên nhìn anh.
Nhìn thấy Lôi Lạc Thần nằm trên giường bệnh cặp mắt mở thật to nhìn cô, như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Storm vui mừng lao tới ôm chặt anh, cô chưa bao gio cảm giác vui đến như vậy, trong lòng cứ ngỡ vài ngày nữa anh mới tỉnh lại.
Thà người bị trúng độc chính là cô, chứ nhìn thấy anh bắt lúc như vừa rồi trai tim cô đau nhói.
Lôi Lạc Thần không ngờ Storm lại có phan ứng mạnh đến như vậy, cô ôm chặt anh mặt áp sát vào lòng ngực rắn chắc của anh mà khóc, khóc một cách nức nở y như lúc nhỏ.
Anh vươn tay vuốt ve mái tóc dài óng ánh của cô, cất giọng trấn an.
– An Nhi em đừng khóc nữa, em khóc sẽ khiến anh rất đau lòng.
Storm nghe anh nói vậy cô ngừng khóc, tay bất giác lâu lâu những giọt nước mắt trên mặt cô.
Cô ngồi thẳng người lại, ánh mắt lưng tròng nhìn anh.
– Em không sao……. không sao nữa rồi.
Lôi Lạc Thần biết cô đang cố kiềm chế cảm xúc trong lòng, vì không muốn anh lo.
Anh nhìn một vòng căn phòng, ngoai An Nhi ra không còn ai khắc.
Anh thản nhiên khom tới hôn Storm, hành động đột ngột của anh khiến cô bất ngờ toàn thân căn cứng.
Nhưng lập tức cô thả lỏng thân thể của mình đáp trả nụ hôn của anh, cô choàng tay qua vòng eo rắn chắc ôm anh thật chặt.
Đột nhiên Lôi Lạc Thần buông cô ra thì thầm vào tai cô, giọng nói trầm trầm mang theo mùi hương quen thuộc của anh phà thẳng vào mặt cô.
– An Nhi mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một màn kịch để cho Ngọc Vũ Văn xem.
Toàn thân Storm cứng đờ, thì ra anh đã biết trước bên cạnh anh xuất hiện nội gián.
Storm đẩy anh ra, tức giận đánh vào ngực anh một cái.
– Sao anh không nói sớm, làm em lo muốn chết!
Storm phùng mang trợn mắt với anh, Lạc Thần nhếch môi cười nhẹ.
– Anh không ngờ An Nhi của anh lại lo lắng như vậy?
Storm nhìn thấy sắc mặt đắc ý của anh cô càng thêm tức giận, xoay mặt sang chỗ khác không muốn đối diện với anh.
Nhưng Lôi Lạc Thần không ngờ, khi cô vừa xoay mặt sang chỗ khác môi cô bất giác chợt hiện lên một nụ cười.
Lôi Lạc Thần nhìn thấy Storm thật sự giận anh, anh lo lắng giải thích.
– Thật ra anh muốn nói với em, nhưng vì trong biệt thự có người do Cao Huy dàng xếp để giám sát nhất cử nhất động của anh, nên anh không tiện nói với em.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!