Vợ Yêu Của Thiếu Tá
Chương 17: Uy hiếp
Storm cũng nghe được những gì Thẩm Thanh vừa mới nói, dựa trên lời nói của Thẩm Thanh bọn cướp này rất chuyên nghiệp, cô dám khẳng đình rằng ở phía sau bọn họ còn có một thế lực mạnh thao túng.
Lôi Lạc Thần trầm mặc suy ngẫm, anh quyết định sẽ cùng đội của Nhất Minh hành động, để đảm bảo sự an toàn cho Storm.
Lôi Lạc Thần là một người thận trọng nên không tin tưởng bất kì ai ngoài bản thân.
“Không có lệnh của tôi, các người không được tự mình hành động.
Ai kháng lệnh sẽ xử theo quân quy.
Rõ không?”
“Dạ, Thiếu Tá.”
Sau khi nhận lệnh ai vào vị trí nấy, Storm trên tay cầm cặp táp bằng da màu đen, bên trong là số tiền chuộc bọn cướp yêu cầu, bước theo sau cảnh sát trưởng đi vào trong toà cao ốc.
Đột nhiên bàn tay rộng lớn vươn nắm lấy tay cô, kéo cô lại.
Cảm giác quen thuộc khiến Storm kinh ngạc quay đầu lại, chạm phải ánh mắt lo lắng của Lôi Lạc Thần trái tim cô đột nhảy đi một nhịp.
Hai người nhìn nhau không chớp mắt.
Cảnh sát trưởng thấy Storm dừng lại không đi theo, trong lòng có phần gấp gáp.
Ông bắt đắc dĩ lên tiếng nhắc nhỡ.
“Cô Storm.”
Lời nói của cảnh sát trưởng khiến Storm giật mình, cô vội vàng rút tay về.
Bàn tay ấm áp đột nhiên rời khỏi khiến Lôi Lạc Thần cảm giác hụt hẫng vô cùng.
Vừa rồi khi nắm lấy tay cô, không biết vì sao trái tim anh lại đập nhanh đến như vậy.
Chắc có lẽ huyết áp của anh vì cô mà tặng lên đến đỉnh.
Nhìn thấy Storm xoay người đi, anh liền rút bên hông ra khẩu súng Truy Hồn đưa cho Storm.
“Em cầm lấy nó.”
Lời nói ngắn gọn nhưng đã nói lên sự quan tâm của anh đối với cô.
Khẩu súng Truy Hồn này ra đời hai mươi mấy năm về trước, do ba cô vì mẹ mà phát minh ra, nên ý nghĩa của Truy Hồn Storm là người hiểu rõ nhất.
Một khi giao Truy Hồn cho người nào đó, cũng đồng nghĩa giao tính mạng của mình cho họ.
Thường thì đàn ông sẽ giao Truy Hồn cho người phụ nữ mình yêu thương nhất, cũng giống như tính vật định tình.
Sau bao nhiêu năm Truy Hồn vì được Đường Tam cải tiến, nên quy lực của nó mạnh hơn lúc ban đầu gấp mười lần.
Storm nhìn Lôi Lạc Thần, anh giao cho cô Truy Hồn vì xem cô là em gái sao?
Nghĩ đến đây Storm lập tức đẩy khẩu súng Truy Hồn lại cho anh.
“Không cần!”
Lôi Lạc Thần nhíu mày ánh mắt hiện lên tia phẫn nộ.
“Một!
Cầm lấy Truy Hồn đi vào trong.
Hai!
Tôi sẽ hủy bỏ hành động hôm nay của em.”
Storm sụ mặt trong lòng tức giận nhưng không thể làm gì, dù sao anh cũng là đội trưởng.
Cảm giác bất lực này khiến Storm tức đến muốn giết người.
Cô vươn tay giật lấy khẩu súng Truy Hồn từ trên tay anh, nhét vào trong thắt lưng.
“Anh hài lòng chưa?
Thiếu Tá Lôi!”
Trong lúc Storm đang trợn mắt lườm Lôi Lạc Thần, đột nhiên một cô gái mặc trên người cái đầm công sở màu đen bó sát vào đường công quyến rũ, tay cầm một cái micro chạy nhanh đến bên cạnh họ.
Theo sau cô ta là một người đàn ông, trên tay cầm máy quay phim.
“Thiếu Tá Lôi, tôi là Ninh Tâm phóng viên của đài truyền hình hai mươi bốn giờ (24hours).
Hiện tại không biết tình hình bên trong ra sao?
Có người nào bị thương không?
Thiếu Tá Lôi có kế hoạch gì để bắt bọn cướp và giải cứu con tin?”
Ninh Tâm nói ra một tràn, giống như sợ mình không hỏi sẽ không còn cơ hội.
Lôi Lạc Thần nghiêm mặt không nói gì, chỉ nhìn cảnh sát trưởng.
Cảnh sát trưởng liền hiểu ý ngăn Ninh Tâm lại.
“Ai cho cô vào đây?
Người đâu đưa cô ta ra ngoài mau!”
Nghe cảnh sát trưởng nói vậy Ninh Tâm không chịu thôi, nếu để cô có được bản tin độc quyền chấn động nhất Thành Phố S trong năm, chắc chắn sự nghiệp phóng viên của cô sẽ được nâng thêm một cấp.
Ninh Tâm nhìn cấp dưới của mình rồi nhìn sang Storm.
Tên cấp dưới liền chuyển óng kính lên người Storm.
Lôi Lạc Thần tinh mắt, anh bước tới đôi tay cường tráng vươn ra kéo Storm vào lòng, một tay anh đẩy máy camera sang một bên tay còn lại vịn đầu Storm áp gương mặt thanh tú của cô vào lồng ngực rắng chắc của anh.
Nếu để bọn cướp nhìn thấy dung mạo của Storm, cô sẽ gặp nguy hiểm.
Ánh mắt phát ra tia lửa của Lôi Lạc Thần nhìn thẳng vào mặt Ninh Tâm, giọng nói mang theo sự uy hiếp rõ rệt.
“Nếu cô ấy xuất hiện trong bản tin của ngày hôm nay, tôi dám cam đoan với các người rằng từ nay về sau sẽ không còn cái tên đài truyền hình hai mươi bốn giờ trên thế gian này.”
Ninh Tâm cảm nhận được sát khí tỏa ra từ trong ánh mắt của Lôi Lạc Thần, cô biết anh nói được thì sẽ làm được.
Ninh Tâm và cấp dưới bị Lôi Lạc Thần dọa hết hồn đành đi theo cảnh sát ra ngoài.
Nhưng cô vẫn không chịu bỏ qua, anh chỉ nói không được đăng tin về cô gái kia chứ đâu có nói không được đăng tin tức về vụ cướp trang sức.
Storm bị Lôi Lạc Thần ôm chặt trong lòng, cô ngước mặt lên lén nhìn anh.
Lúc này anh nhìn thật oai phong khí thế uy nghiêm, cô thích nhất là khi anh nghiêm túc vì lúc đó anh nhìn đẹp trai hơn bất kỳ lúc nào hết.
Anh là đang lo lắng cho cô, hay vì sợ cô gái kia phá hỏng kế hoạch của anh?
Tại một ngôi biệt thự xa hoa toạ lạc trên con đường sầm uất nhất của thành phố New York, một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa màu đen trong phòng khách xem TV.
Cô sở hửu gương mặt hình trái xoan, mặc dù tuổi gần bốn mươi nhưng làn da vẫn tươi trẻ, mái tóc dài màu hạt dẻ càng tôn lên nhan sắc tuyệt mỹ của cô.
Người phụ nữ tuy xinh đẹp hơn người, nhưng trên người lại tỏa ra sát khí khiến người đối diện không rét mà run.
Trịnh Lam cùng với con gái Lôi Lạc Tuyết đang ngồi trò chuyện xem tivi.
Đột nhiên một đoạn tin tức được phát trực tiếp từ Thành Phố S.
Lôi Lạc Tuyết nhìn Trình Lam cất giọng mừng rỡ.
“Mẹ, mẹ xem kìa.
Chẳng phải đó là anh Lạc Thần sao?
Anh Lạc Thần nhìn thật oai phong trong bộ quân phục.
Mẹ người con gái anh ấy ôm trong lòng là ai vậy?”
Lôi Lạc Tuyết tò mò hỏi, Trình Lam nghe con gái nhắc đến Lạc Thần, ánh mắt lạnh lùng lập tức tỏa sáng, cô liền chú ý vào màn hình TV.
Trình Lam cũng giống như Lạc Tuyết, không thể nhìn rõ mặt của cô gái kia.
Nhưng thật bất ngờ, từ trước đến giờ Lạc Thần không thích tiếp xúc với người khác, nhất là phụ nữ.
Trong lúc này Lôi Lạc Thiên và Tề Phong từ ngoài cửa bước vào, tuy ngoài bốn mươi nhưng Lôi Lạc Thiên vẫn giữ được phong độ của ngày nào, ngoài trên gương mặt anh tuấn xuất hiện thêm vài vết nhăn do thời gian để lại ra anh không khác gì năm xưa.
Lạc Tuyết vui mừng chạy tới ôm ba.
“Ba, ba đã về.”
Lôi Lạc Thiên yêu thương vuốt ve mái tóc dài của con gái.
“Con gái ngoan.”
Nói xong anh buông Lạc Tuyết ra bước tới ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Trình Lam, tay thản nhiên cởi bỏ áo vest trên người đưa cho Tề Phong.
Lôi Lạc Thiên choàng tay ôm Trình Lam vào lòng, anh cúi xuống hôn lên tóc cô.
Trình Lam không quan tâm đến Lôi Lạc Thiên, ánh mắt sắc bén chăm chú vào màn hình TV.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!