Vợ Yêu Của Thiếu Tá
Chương 21: Người hay ma
Anh vùng người ngồi dậy, cẩn thận đỡ Storm và đứa bé lên.
Storm vừa đứng lên, anh liền dùng tay kiểm tra người cô từ trên xuống dưới.
– Em có sao không?
Có chỗ nào bị thương không?
Hành động thân mật của anh khiến cô ngượng ngùng, đẩy tay anh ra lạnh giọng nói.
– Tôi không sao.
Nghe Storm nói vậy anh mới an lòng, sau khi bình tĩnh lại anh chuyển tầm
mắt sắt bén của mình lên người tên cướp, lúc này hắn đang cầm súng chỉa thẳng vào người Storm.
Sát khí tỏa ra từ trong ánh mắt của Lôi Lạc Thần khiến tên cướp không rét mà run, hắn bắt giác siết chặt khẩu súng trên tay để ổn định lại tinh thần.
Storm nhìn thấy tên cướp lúc này bị Lôi Lạc Thần nhìn đến trán toát mồ hôi lạnh, nhỏ từng giọt từng giọt xuống chiếc áo phong màu đen trên người hắn.
Storm thở dài lắc đầu, không thể trách hắn, ánh nhìn sắc lạnh của Lôi Lạc Thần quả thật rất đáng sợ.
Nhìn thấy ngón trỏ của tên cướp từ từ ấn vào nồng súng, Lôi Lạc Thần như cơn lóc xông tới.
Anh ra tay nhanh đến nổi không một ai đón được chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo.
Đến khi tên cướp ý thức được chuyện gì đang xảy ra, khẩu súng trên tay hắn đã bị Lôi Lạc Thần đoạt lấy.
“Cạch….cạch….cạch…”
Mấy tiếng cạch vang lên liên tục, chỉ trong tích tắc khẩu súng lục của tên cướp đã bị anh tháo bung ra từng mảnh, quăng sang một bên.
Tên cướp bị Lôi Lạc Thần dọa đến
kinh hoàng, trong lòng hắn hoài nghi không biết Lôi Lạc Thần là người hay ma, sao có thể ra tay nhanh đến như vậy.
Cảm giác được cái chết đang đến gần tên cướp liều mạng rút con dao bên hông ra, hướng về phía của Lôi Lạc Thần mà đâm tới.
Sắc mặt Lôi Lạc Thần vẫn lạnh lùng như trước, anh nhướng mày trong ánh mắt lộ rõ sự kinh thường.
Storm nhìn thấy con dao nhọn sắp đâm vào người anh, cô chuẩn bị đẩy đứa trẻ sang một bên để xông tới giúp anh.
Thân thể vừa mới cử động Storm nhìn thấy Lôi Lạc Thần nhích người sang một bên, anh đưa chân lên qua khỏi đầu, hạ xuống một cước lên cánh tay của tên cướp, hắn đau đớn kêu lên.
“Rắc……..”
“Ahhhhhhh…..”
Sức lực của Lôi Lạc Thần mạnh không thể tưởng tượng được, chỉ với một cước đã khiến tay tên cướp gãy xương trở nên tàn phế.
Con dao nhọn cũng vì vậy mà rơi xuống mặt đất.
Nhìn thất tên cướp ôm cánh tay bị gãy một cách đau đớn, Lôi Lạc Thần mới hài lòng.
Tên cướp thật ngoan cố, dù một tay đã tàn phế, thế nhưng hắn vẫn không chịu thôi.
Hắn nhanh mắt nhìn thấy con dao bên cạnh, liền nhào tới dùng tay còn lại cầm lấy con dao lên muốn giết Lôi Lạc Thần.
“Pằng…pằng…..”
Tên cướp còn chưa kịp động thủ đã bị Kỳ Sơn từ bên toà cao ốc đối diện dùng súng bắn tỉa hạ gục, viên đạn ghim sâu vào vị trí trái tim của hắn.
Trong lúc này đột nhiên giọng nói nghiêm túc của Thẩm Thanh vang lên từ trong máy bộ đàm.
– Tổ A, tổ B chú ý, có một tên cướp chạy ra từ đường thoát hiểm.
Kỳ Sơn nghe Thẩm Thanh báo cáo, anh nhìn vào ống kính ngắm xa của khẩu súng trường tấn công trên tay.
Nhìn thấy tên cướp mặc áo phong màu xanh quần jean, tay cầm một cái ba lô màu đen, đang hoảng hốt chạy ra khỏi hiện trường.
Kỳ Sơn dùng súng nhắm vào chân tên cướp, nếu không cần thiết anh không muốn lấy mạng của hắn.
Tên cướp vừa chạy vừa nhìn tứ phía đề phòng cảnh sát, hắn kinh hãi khi nhìn thấy một chấm nhỏ màu đỏ trên đùi.
Tên cướp biết dấu chấm đó là gì, hắn lập tức lao về phía trước nép mình sau bức tường màu trắng, tay ôm chặt cái ba lô màu đen trước ngực, trong lòng cầu nguyện cho cảnh sát đừng tìm thấy hắn.
Tên cướp thật không ngờ năng lực của đội đặc nhiệm Phantom ( Bóng Ma) lại lợi hại như vậy, họ không những được huấn luyện nghiêm ngặt còn có trong tay trang bị vũ khí tối tân nhất.
Kỳ Sơn bị mất dấu tên cướp, anh vươn tay cầm lấy cặp kính radar XX do Mạnh Thị mới vừa sẳn xuất ra đeo vào.
Kính radar XX là loại kính nhìn xuyên tường nhỏ và tối tân nhất.
Sau khi đeo vào kính radar anh nhìn thấy một mảnh màu đỏ hiện lên sau bức tường.
Kỳ Sơn cong môi cười đắc ý.
– Muốn trốn!
Kỳ Sơn vừa nói xong, liền nhắm vào đùi hắn nổ súng.
“Pằng….pằng….”
Hai phát súng vang lên liên tục, tiếp theo sau là tiếng kêu thê thảm của tên cướp.
“Ahhhhhh…..”
Hai phát súng đến quá đột ngột khiến tên cướp thất kinh trong lòng, hai chân bị Kỳ Sơn bắn trọng thương không còn sức lực ngã quỵ xuống mặt đất, máu từ miệng vết thương trên đùi tuôn ra xối xả thắm ước cả quần jean của hắn.
Nhìn thấy tên cướp gục ngã, Kỳ Sơn nhếch môi cười khoái chí.
– Bingo!
Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi người của đội đặc nhiệm Phantom ( Bóng Ma) đã thành công khống chế hiện trường.
Storm không quan tâm đến Lôi Lạc Thần, cô ôm chặt thân thể nhỏ bé của đứa trẻ vào lòng.
Đứa trẻ sợ đến điếng hồn, toàn thân run lẩy bẩy ôm chặt cô không buông.
Storm đau lòng nhẹ giọng trấn an.
– Em đừng sợ….
Có chị ở đây không ai dám làm hại đến em.
Storm vừa nói vừa vuốt ve tấm lưng mảnh mai của đứa trẻ.
Trong lúc này một người phụ nữ từ đâu xông tới, bà vươn hai tay ôm đứa trẻ đang ở trong lòng Storm.
Người phụ nữ mừng đến rơi nước mắt, bà ôm đứa trẻ vào lòng nói với giọng ngẹn ngào.
– Con ngon con đừng sợ, có mẹ ở đây.
Nhìn thấy cảnh hai mẹ con ôm nhau mà khóc, trong lòng Storm cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.
Cô không ngờ sau khi cứu người, tâm trạng lại vui vẻ đến như vậy.
Đội đặc nhiệm Phantom ( Bóng Ma) theo trình tự thanh lý hiện trường, có hai tên quân nhân bước tới dìu người phụ nữ và đứa bé rời khỏi nơi hỗn loạn này.
Sau khi Lôi Lạc Thần kiểm tra xong hiện trường, anh cho thuộc hạ áp giải những tên cướp còn sống đến bệnh viện Hùng Tâm.
Bệnh Viện Hùng Tâm là nơi vừa chữa trị và giam cầm những tội phạm nguy hiểm, xung quanh bệnh viện được giám sát chặt chẽ đến một con ruồi cũng khó mà lọt vào.
Đợi sau khi vết thương của bọn cướp không còn nguy hiểm đến tính mạng, anh sẽ đích thân thẩm tra bọn họ.
Lôi Lạc Thần nghi ngờ ở phía sau bọn cướp này còn có một thế lực không đơn giản thao túng.
Nhất Minh căn dặn xong thuộc hạ của mình, anh bước tới nhìn Lôi Lạc Thần lo lắng nói.
– Thiếu Tá, anh có sao không?
Vừa rồi khi Nhất Minh đang đấu với tên cướp, anh nhìn thấy Lôi Lạc Thần vì bảo vệ cho Storm và đứa trẻ nên đã khiến vai mình bị trọng thương.
Lôi Lạc Thần nghe Nhất Minh nói ánh mắt vô tình nhìn sang Storm.
Vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm của cô khiến anh thất vọng trong lòng, anh nhìn sang Nhất Minh lắc đầu một cái ý bảo đừng nói tiếp.
Anh lập tức chuyển đề tài.
– Nhất Minh, cậu cho người hộ tống con tin đến bệnh viện Thân Ái làm kiểm tra ngay.
Hiểu rõ tâm tư của Thiếu Tá, Nhất Minh đặt tay ở ngay trán làm động tắc nhận lệnh, rồi xoay người phân phối mệnh lệnh.
Nhìn thấy tất cả con tin đều an toàn, Lôi Lạc Thần nhìn sang Storm.
Lúc này nhìn cô thật xinh đẹp, mái tóc dài quyến rũ cùng với cái đầm thước tha, ánh mắt dịu dàng nhìn theo bóng lưng người phụ nữ và đứa trẻ, đang được hai quân nhân đưa ra ngoài.
Lôi Lạc Thần chăm chú nhìn cô, trong lòng anh hiện lên cảm giác rất lạ.
Lần này An Nhi quay trở lại đã hoàn toàn thay đổi, đã trưởng thành.
Không còn là một cô gái nhỏ mà là một người phụ nữ xinh đẹp.
Càng nhìn cô trái tim anh càng đập nhanh hơn, còn nhanh hơn lúc anh huấn luyện.
Trong lúc Lôi Lạc Thần còn đang ngây người nhìn Storm, đột nhiên giọng nói tức giận của cô vang lên phá vỡ suy nghĩ của anh.
– Thiếu Tá, anh nhìn đủ chưa.
Storm liếc anh một cái rồi thản nhiên đi ra ngoài.
Lôi Lạc Thần lắc đầu bắt lực, bước theo sau cô.
Đôi môi mỏng không tự chủ nhếch lên thành một nụ cười hấp dẫn.
Không hiểu vì sao lời nói cộc cằn của Storm, khi lọt vào tai anh lại trở nên ngọt ngào đến như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!