Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn
Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn - Chương 14: THAY ĐỒ CHO ANH.
Ăn xong, Tiểu Vy cùng Lãnh Phong, Đường Hi, Lục Quân và hai tiểu cẩu đến trung tâm mua sắm. Từ nhà hàng đến trung tâm đó không xa nên bốn người quyết định đi bộ, hơn nữa trung tâm không cấm đem thú nuôi vào nên sẵn tiện cho hai tiểu cẩu chơi xả láng chút. Trên đường đi, Lãnh Phong luôn thu hút tầm nhìn của rất nhiều nữ nhân. Nhưng điều làm hắn khó chịu bây giờ là nữ nhân bên cạnh tay cầm một đống hoa và mấy cái hộp hồng hồng đỏ đỏ, nàng không chút biểu hiện nào là ghen tuông cả, vẫn nói chuyện với Đường Hi bình thường. Hắn nhìn Đường Hi đang cầm khoảng hai, ba bó hoa hồng kia. Dĩ nhiên, hoa đó không phải của cô… mà là của nàng. Hắn nói không dễ nghe chút nào:
– Đường Hi! Em rảnh lắm sao?
– Phong ca à! Anh không thấy tay Tiểu Vy đang chất đầy hoa và quà sao? Dĩ nhiên em phải cầm hộ rồi. Hơn nữa biết đâu lát nữa sẽ thành của em..
– Ôi! Lại thêm kẻ si tình nữa kìa! – Lục Quân huých tay Lãnh Phong, hất cằm về phía nam nhân mặc vest đen tay cầm bó hoa đi tới.
Hắn nhíu mày. Gì chứ? Đây là kẻ thứ 8 rồi. Nhìn hắn đi bên cạnh trông không giống là chồng chưa cưới sao?
– Tiểu thư! Em thật xinh đẹp! Không phiền nếu em nhận bó hoa này của tôi chứ? – Hắn nở nụ cười, đưa bó hoa về phía nàng.
Nhưng nàng chưa kịp nhận và nói lời cảm ơn thì một bàn tay to lớn đã giữ lại bó hoa trên tay nam nhân kia. Nàng ngước lên nhìn hắn, hắn nở nụ cười lịch sự, giọng nói có phần cứng ngắc:
– Xin lỗi anh! Nhìn tôi không giống vợ chưa cưới của cô ấy sao? Nếu cô ấy nhận chắc sẽ có chuyện xảy ra mất!
Nam nhân tỏ vẻ khó chịu nhìn hắn, vừa gặp ánh mắt lãnh âm của hắn liền vội vàng dời đi, không quên bỏ lại một câu:
– Thật xin lỗi!
Đến trung tâm, hắn càng khó chịu hơn vì bao nhiêu con mắt đều đổ dồn vào Tiểu Vy. Nữ nhân thì nhìn bó hoa hộp quà chất đầy đống, rồi lại thì thầm nhìn hắn. Nam nhân thì lại nhìn chằm chằm vào mặt nàng, không thì người nàng. Hắn vượt lên trước, đem tất cả hoa và hộp quà rời khỏi tay nàng và Đường Hi. Nàng hơi cau mày hỏi hắn:
– Anh làm gì vậy?
– Không có gì! Loại cái gai ra thôi! – Hắn vừa nói, đem tất cả cho vào thùng rác.
– Có kẻ đang ghen nồng lên kia kìa! – Một nam nhân đứng ngoài nói.
– Này cậu nhóc! Em về khi nào vậy? – Lục Quân ra ôm đầu nam nhân kia.
– Hi brother! – Nam nhân kia vẫy tay Lãnh Phong.
Lúc này Tiểu Vy mới nhìn được dung mạo cậu ta. Cậu ta khá bảnh trai a, có nét giống với Lãnh Phong. Hình như là bằng tuổi nàng.
– Lãnh Tư! Em về lúc nào? – Lãnh Phong không rời vị trí của mình, nói với nam nhân kia.
– Em về từ tối qua! Hôm nay là sinh nhật Khải Bình nên em về sớm hơn dự định chút! Định sẽ ở nhà anh. – Lãnh Tư cười cười, ánh mắt dừng lại bên nàng.
– A! Em là cô gái ngồi ở quán bar! – Lãnh Tư thốt lên, chỉ chỉ nàng.
– Gì…? – Nàng giật mình. Mình ngồi ở quán bar? Khi nào?
Không chỉ có nàng. Ngay cả ba người kia cũng tròn mắt nhìn nàng.
– Tiểu Vy.. từng vào bar hả? – Lục Quân hỏi Lãnh Phong.
– Tất nhiên!
– Quán bar nào vậy? – Tiểu Vy hỏi.
– Quán bar Sett đấy! Em nhớ không? Lúc đó em không biết tôi vì tôi chỉ ngồi đằng sau nhìn em thôi!
Nàng như nhớ lại điều gì đó, bật cười:
– Ahh! Anh ngồi trong đám nam nhân kia a! Còn nói người nam nhân khác mời tôi đồ uống!
– Đúng vậy! Không ngờ nhìn em vậy mà giờ đáng yêu thật! – Hắn cười.
– Đủ rồi! – Lãnh Phong không chịu được ánh mắt đầy ham muốn của Lãnh Tư nhìn nàng.
– Này anh hai! Cô ấy là gì của anh?
– Cô ấy là vợ chưa cưới của anh! – Hắn không chút lưu tình nói thật.
– Không sao! Anh có thể ăn nằm trộm vị với ai cũng được! Nếu anh cảm thấy chán cô ấy thì em luôn sẵn sàng!
– Tiểu Hắc! Tiểu Bạch! Tiễn khách! – Hắn ôm nàng vào lòng, quay ra nói lớn.
Hai tiểu cẩu đang chơi đùa. Nghe thấy chủ ra lệnh liền dừng lại, tiến đến Lãnh Tư. Giống Husky luôn toát ra vẻ dũng mãnh, lanh lợi, chúng luôn trung thành với chủ và làm tốt hơn chủ dặn gấp nhiều lần. Vì vậy hai tiểu cẩu nhận được lệnh “tiễn khách” chỉ một lần nhưng Lãnh Tư cư nhiên lại được “tiễn khách” rất nhiều lần. (Đau hông ta? *rùng mình*)
*****************************************************
Lạc Lãnh Tư xoa xoa cánh tay đau nhức của mình, chửi rủa không ít:
– Chết tiệt! Phong ca à! Sao anh lại nỡ sai chó của mình cắn em trai yêu quý này chứ?
– Em thì yêu quý gì? Yên lặng đi! Không anh lại làm vậy đấy! – Lãnh Phong giở tờ báo, không thèm đếm xỉa đến mùi dầu sực nức bên cạnh và đám nữ nhân viên đang nhìn mình.
– Phong.. Thế nào? – Tiểu Vy xoay người Lục Quân lại. Cầm bộ vest trên tay ướm thử vào người Lục Quân.
– Anh thấy bộ này hợp với Lục Quân không?
– Hợp! Hợp lắm! – Lãnh Tư nhảy mồm vào.
Tiểu Vy nở nụ cười dịu dàng với Lục Quân:
– Lục Quân! Anh đi thử đồ đi! Đường Hi ở phòng số 2.
– Lãnh Tư! Anh lại đây đi! – Nàng xoay người vào trong quầy.
Lãnh Tư đang định đứng dậy thì hắn nói:
– Cho dù em có ra vẻ trẻ con bao nhiêu thì cô ấy vẫn sẽ đánh bại em thôi!
– Anh! Em mới 25, kém anh có một, hơn Tiểu Vy cũng một. Anh nghĩ em trẻ con à?
– Lãnh Tư..? – Nàng từ trong quầy vọng ra.
– Anh tới đây! – Lãnh Tư vui vẻ trả lời. Đứng dậy đi đến bên nàng.
– Anh thấy thích màu nào hơn? – Nàng đem tờ bảng màu đưa cho anh.
– Xanh tím than đi! Anh thích màu đó!
– Ưm… – Nàng vòng qua lưng hắn, nhìn qua rất giống là nàng đang ôm anh.
Cảnh tượng này lập tức đập vào mắt, hắn đứng lên đi vào quầy. Mấy nữ nhân viên thấy vậy liền đi theo vui vẻ nói:
– Lạc thiếu, anh mặc bộ này rất hợp!
– Lạc thiếu, sao anh không thử bộ này…
Hắn mỉm cười, đưa tay lấy đại một bộ vest màu đen. Đi đến kéo tay nàng vào phòng thử đồ.
– Này anh làm gì vậy?
– Giúp anh thử đồ đi!
– Nè nè! Tôi thì sao? – Lãnh Tư thấy vậy khẽ mỉm cười, đánh trống lảng gọi mấy cô nhân viên kia.
Trong phòng thử đồ, hắn tham lam chiếm lĩnh bờ môi nàng, tận hưởng vị ngọt lịm trong miệng nàng
– Na.. này..! – Nàng kéo hắn ra, thở dốc.
– Em phải là vừa ôm Lãnh Tư? – Hắn ép nàng vào tường, đôi môi khé sát vành tai nàng.
– Không phải a! Em là chỉ lấy số đo thôi..
– Vậy nếu anh lấy số đo của em?
– Anh… – Nàng đỏ mặt.
– Hi! Đùa thôi! Anh biết rõ số đo của em ngay đêm đầu tiên rồi! – Hắn cười tà.
Bàn tay to lớn phác thảo đường cong trên cơ thể nàng, hắn ghé sát tai nàng. Hơi thở phả vào vành tai mẫn cảm của nàng:
– 89…58…90.. Bảo bối! Em là tuyệt nhất đấy! -Hắn ngầm quan sát khuôn mặt dần ửng hồng của nàng. Nụ cười tỏ vẻ mình đã thắng.
Đứng bên ngoài, đám người kia bán tính bán nghi hai người họ đang làm gì trong đó bằng cuộc đối thoại sau:
Đường Hi: Haizz! Làm gì lâu vậy?
Lãnh Tư: Họ làm chuyện cần làm à? Thật hồ đồ khi tôi giúp họ..
Lục Quân: Đúng đấy!
Đường Hi: Này! Tay anh để đâu?
Lãnh Tư: Nên nhớ tôi là kẻ độc thân ở đây đấy!
Lục Quân: Kệ anh thôi! Chúng tôi cũng làm! Anh chơi cùng Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi.
Lãnh Tư: Anh tính giết tôi à?
Lục Quân: Anh muốn xem chúng tôi làm không?
Lãnh Tư: Câm hết miệng đi!
Lục Quân: Vậy sao anh còn chưa câm?
Lãnh Tư: …
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!