Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn - Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn - Chương 27: NHỚ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn


Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn - Chương 27: NHỚ.



Sáng sớm, tại nhà của Lãnh Phong…

Lúc này, Lãnh Phong cùng mọi người đã bay về nước. Hắn ngồi bên ngoài sân, hai tay vuốt ve Tiểu Hắc và Tiểu Bạch. Nhìn Tiểu Vy ngồi bên cạnh miệng liên tục mè nheo không ngớt:

– Phong… Phong… Đi mà.. Phong…

Lãnh Phong nhíu mày. Từ lúc bệnh tình của nàng đỡ đi, hắn đã quyết định ở nhà chăm sóc nàng, giờ thì như thế nào đây? Hắn hối hận rồi!

– Phong… Đi mà… Tại sao em không được?.. – Nàng vẫn tiếp tục mè nheo, nhõng nhẽo.

– Vy Vy! Anh đã nói không rồi mà! Em không được thức đêm!

Tiểu Vy chu mỏ. Hic! Hôm nay Tiểu An, Khải Bình cùng đám Lục Quân với Đường Hi rủ nhau tối nay quyết làm tiệc ngồi chơi cả đêm. Sao hắn không cho nàng chứ? Thật bất công mà!

– Aaaaa! Quản gia à!!!

– Mọi người hôm nay đều được nghỉ! Chỉ có chúng ta ở nhà thôi! – Hắn chỉ tay về phía tòa nhà cách đó không xa.

Nàng nhìn sang. Tòa nhà đó hắn cho xây để dành cho nhân viên ở đây. Đều nằm trong phạm vi kiểm soát của hắn, phải nói rằng ở khu cao cấp này, phần lớn đều là gia tài của hắn tất. Nàng không phục, nằm xuống nền cỏ xanh tươi, giãy nảy người:

– Aaa! Đáng ghét! Ngàn vạn lần tôi ghét anh!! Tôi sẽ tuyệt thực cho mà xem! Anh có ép tôi tôi cũng không chịu! Aaa!!!

Nhu nhu huyệt, dạo gần đây hắn rất đau đầu vì nàng. Trong lòng cứ nghĩ nàng là cục nợ của hắn, nhưng đến khi không có nàng thì lại khó chịu vô cùng. Hắn nói:

– Vy Vy…

– Không nghe! Anh không có quyền gọi tôi là Vy Vy! Chỉ người tôi yêu mới được gọi tôi như vậy! Anh không có quyền! – Nàng đưa hai tay bịt chặt tai, xoay lưng về phía hắn.

Hắn thở dài:

– Tùy cô nương!

– A! Đấy nhé! Tôi sẽ ra ngoài! Tôi đi khỏi cái nhà này cho xem!!! – Nàng đứng dậy bỏ đi.

Tiểu Bạch thấy chủ đi rồi, cũng đứng dậy định chạy đi theo nàng.

– Gâu! – Tiểu Hắc sủa lớn hướng về nó. Ánh mắt màu xanh dương nổi bật hẳn với bộ lông màu đen tuyền, toát lên vẻ huyền bí đáng sợ.

Tiểu Bạch nghe Tiểu Hắc sủa lớn, không dám bỏ đi. Lại quay lại nằm bên cạnh nó. Lãnh Phong cười vuốt ve hai chú chó nói:

– Đừng lo! Lát nữa cô ấy sẽ quay lại!

Quả nhiên, một lúc sau Tiểu Vy lủi thủi từ trong nhà đi ra. Nhảy bổ lên đùi hắn ngồi nói:

– Phong…

– Gì đây? – Hắn cười.

– Tiểu Hắc! Tiểu Bạch! Đến giờ ăn rồi! – Giọng Đường Hi vang lên. Nghe vậy hai chú chó vội chạy vào nhà.

Lúc này chỉ còn hắn và nàng. Hắn nhướn mày nhìn nàng:

– Sao?

– Phong! Tại sao em không được thức cùng bọn anh? – Nàng vòng tay qua cổ hắn, nhưng khoảng cách vẫn giữ nguyên.

– Rất đơn giản! Thứ nhất là em đang bị bệnh. Thứ hai em đã đồng ý với quy định rằng không được xem những thứ làm ảnh hưởng tâm lý về đêm.(ở chương 5 á)

– Ah.. Thôi mà… – Nàng luồn tay sờ vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Làm gì chứ chuyện này bình thường nàng sẽ không chấp thuận. Nhưng nàng chưa bao giờ được thức đêm để chơi, hơn nữa chẳng lẽ họ ngồi dưới chơi vui vẻ còn nàng phải ngủ ư? Mơ nha! Nàng hi sinh tất cả để đổi lại hắn cho nàng thức cùng.

– Phong… Em sẽ làm đủ mọi thứ… – Nàng choảng qua cổ hắn, từng ngón tay mảnh khảnh khẽ nghịch loạn tóc hắn.

Hắn cười. Nữ nhân này chưa bao giờ chủ động với hắn. Việc hắn làm thì mặc hắn, nàng về chăn gối thì thành tấm gỗ luôn. Nàng định như thế nào đây? Hắn kéo nàng sát lại gần, nói nhỏ:

– Vậy à? Anh muốn xem cái lúc mà em đẹp nhất ấy!

– Đẹp nhất…? – Nàng ngơ ngác.

– Ừm! Em ở dưới thân anh, đó là đẹp nhất! – Hắn ghé sát tai nàng, đầy mị hoặc nói.

Hơi thở nóng phả vào vành tai mẫn cảm của nàng. Nàng đỏ mặt cúi đầu xuống. Thôi rồi! Nàng nghĩ lại rồi!

– Em đổi rồi! Em…

– Sao được? Em đã quyết định rồi! Hình như mới có hai lần anh cùng em…

– Không! – Nàng lắc đầu, vội vùng dậy. Thôi thì nàng đi ngủ cũng được. Không muốn ở cùng tên dã lang kia đâu!

Hắn đứng dậy. Một tay kéo nàng bế xốc lên. Cười tà:

– Bảo bối! Muộn rồi!

Nàng vẫn cố gắng vùng vẫy. Nhất thời không để ý đám người đang chen lấn xô đẩy trong khe hẹp nhỏ của cánh cửa kia

Tiểu An: Này đồ khùng! Dẫm chân tôi rồi!

Đường Hi: Họ đi đâu vậy?

Khải Bình: Lục Quân?

Lục Quân: *rút ra tờ séc* Đây ạ! Sao cậu không kinh doanh ở sòng bạc đi chứ?

Khải Bình: Tôi còn thua xa Lãnh Phong đấy!

Tiểu An: Nè! Họ đi rồi còn đứng đây làm gì?

Đường Hi: Phải đấy! Chuẩn bị cho tối nay đi chứ?

Lục Quân + Khải Bình: Có nhất thiết không?

Đường Hi + Tiểu An: Có!

————————————————————————————————————-

Hắn khóa trái cửa. Đẩy Tiểu Vy ngã xuống giường lớn rồi đè lên người nàng. Căn bản không cho nàng lối thoát.

– Phong… Hay là để hôm khác nha? – Nàng đỏ mặt nhìn hắn.

– Sao được? Em nên biết rằng đàn ông buổi sáng sớm rất sung mãn.. – Hắn nói, giọng nói khàn đặc lạ thường.

Bàn tay to lớn của hắn lột đi đồ nàng. Cũng do hôm nay nàng ăn mặc dễ dãi nên hắn thích thú nói:

– Vy Vy! Em lười vậy sao?

Biết hắn nói đến gì. Nàng đỏ mặt cúi đầu nói:

– Em thấy khó chịu. Hơn nữa là ngày hè nên…

Hắn cười tà, cúi xuống đặt một nụ hôn trên môi nàng. Vị ngọt lịm truyền vào miệng hắn. Chính là thứ này! Tư vị này bấy lâu nay hắn đã thèm muốn, là nó đây! Hắn như chưa thỏa mãn, tiếp tục xông vào khoang miệng nhỏ nhắn của nàng.

Lưỡi hắn như khiêu khích đầu lưỡi nàng, khiến nàng không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng. Hai tay vô thức vòng qua cổ hắn. Lý trí như bị hắn hút sạch, chỉ biết “Ưm” nhẹ vài tiếng. Hắn nhìn nàng đỏ mặt, tiếp tục hôn sâu nàng. Sau vài phút mới luyến tiếc buông nàng ra.

– Ưm..

– Bảo bối! Nhớ anh sao? – Hắn cười cười, bàn tay làm càn trên cơ thể trắng nõn của nàng.

– Không muốn! Tránh ra! – Nàng có chút run rẩy vì khoái cảm mà hắn mang đến, nhưng vẫn cứng đầu cố đẩy hắn ra.

Hắn cười. Nhóc con này thật cứng đầu chết đi mà! Dễ thương quá đi! Hắn đưa tay bẹo má nàng nói:

– Bảo bối! Em thật đáng yêu quá đi!

Do tay hắn làm lực quá, ngón trỏ bỗng tuột xuống đi vào miệng nàng. Ngón tay chạm vào đầu lưỡi phấn nộn của nàng. Cổ họng hắn có chút cứng ngắc. Nhìn hắn không có phản ứng gì, nàng cười cười. Hắc hắc, hắn không làm gì được nàng, vậy nàng chơi đùa chút.

Nói rồi, đầu lưỡi nàng quấn quanh ngón tay hắn, đi qua lại khiến hô hấp hắn trở nên dồn dập. Ặc! Hắn sáng sớm đã muốn lắm rồi! Giờ nàng là đang khiêu khích hắn.

– Nha! Em biết mà! Anh chẳng làm gì được em đâu! Bleeh! – Nàng ngồi bật dậy, lè lưỡi châm chọc hắn.

Vừa thoát khỏi vòng tay hắn, nàng đi xuống giường. Chưa kịp mở miệng thì bàn tay to lớn đã túm lấy nàng lôi trở lại giường. Hắn ép chặt nàng xuống cười:

– Bảo bối! Em nghĩ có thể thắng được anh?

– Kyahh!!… – Nàng bỗng bị hắn xâm nhập, không có biện pháp chỉ biết kêu lên.

Lực đạo của hắn ngày một nhanh và mạnh dần. Nàng chỉ biết gượng sức đẩy hắn ra, thỉnh thoảng lại khẽ rên lên vài tiếng.

Hắn nhìn nàng dưới thân. Ánh mắt mơ màng, đôi môi căng mọng ửng đỏ, hai hàm răng trắng sáng khẽ nghiến lại chịu đựng, hai tay chống lên ngực hắn cố đẩy hắn ra, thỉnh thoảng lại đập vào ngực hắn. Hắn cười tà:

– Vy Vy! Anh đã nói em đẹp nhất khi ở dưới thân anh mà! Nhưng vẻ đẹp này… chỉ có mình anh được ngắm thôi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN