Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn - Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn - Chương 8: ĐÊM DÀI.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn


Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn - Chương 8: ĐÊM DÀI.



Lãnh Phong đưa Tiểu Vy ngồi vào xe. Nàng chu môi phụng phịu nói:

– Em đâu bị thương ở chân đâu. Anh không thấy mình hơi quá à?

– Ừm. Vậy em thích nói chuyện theo kiểu xưng hô này à? – Hắn cười nhìn nàng, khởi động xe

– Cũng đôi chút…- Nàng đỏ mặt

– Tay em ổn rồi chứ?

– Ưm… Bình Khải đã chữa cho em rồi. Em không biết anh ấy học y nữa đấy! – Nàng sờ chỗ vết thương đang được băng bó.

– Khải Bình là bạn của anh à? Kể một chút cho em đi!

– Em thích Khải Bình? – Hắn hỏi

– Không có a!! Kể đi mà!! – Nàng phản bác

– Được! Ba Khải Bình và ba anh làm việc cùng nhau, nên anh với Khải Bình cũng chơi thân từ bé. Trong vụ tai nạn đã cướp đi ba mẹ Khải Bình. Ba anh đã thu hồi lại gia sản nhà Khải Bình và đưa Khải Bình về sống chung với anh. Sau khi học xong, Khải Bình tự nguyện theo anh.

– Vậy a… Khải Bình không ý kiến ư?

– Không! Anh ta tự nguyện mà! – Hắn mỉm cười

– Ưm…

Nàng lúc ở bữa tiệc rất mệt, giờ rất muốn ngủ

– Em ngủ đi. Khi nào về anh sẽ gọi em!

Nàng gật đầu, chẳng mấy chốc đã đi vào giấc ngủ. Hắn nhìn nàng ngủ, bất giác đưa tay vuốt tóc nàng. Rồi lại quay ra, đưa tay vào ngăn đựng đồ lấy ra một túi nhỏ được bọc rất kỹ càng. Mỉm cười

– Vy Vy… Anh sẽ làm em phải nói yêu anh…

********************************************************

– Vy Vy.. Về nhà rồi!

– Ưm… – Mở mắt, nàng ngủ khá say nên giờ dậy hơi mệt chút

Để bảo vệ đưa xe vào, hắn kéo nàng vào trong

– Chào Lạc thiếu, Bạch tiểu thư! – Bà quản gia đứng ngoài, cúi người cung kính chào hai người bọn họ.

Hắn không đợi nàng chào lại, một tay kéo nàng lên tầng.

– Này.. Chậm thôi… Lãnh Phong….

Hắn mở cửa đẩy nàng vào trong, rồi dùng chân đóng cửa lại

– Này! Anh định làm gì?

Ngay lập tức, một bàn tay đàn ông kéo tay nàng lại, làm cả người nàng áp sát vào lồng ngực hắn. Hành động này làm nàng đỏ mặt:

– Này… Anh làm gì vậy? Người bên ngoài sẽ..

Chưa dứt câu, hắn nâng cằm nàng lên, tham lam chiếm lĩnh bờ môi mọng kia. Cánh môi lạnh bạc khẽ hôn, dường như hắn còn chưa thỏa mãn, tiếp tục xâm nhập vào miệng nàng, chiếm đoạt toàn bộ hô hấp của nàng

– Ưm… Đừng..- Nàng cố ý đấm vào lồng ngực hắn, rồi cũng vô ích, hắn không hề hấn, ngược lại tay nàng còn một hồi đau nhức.

Hắn đẩy nàng xuống. Thậm tệ đem bộ đồ của nàng xé đi. Quan sát thân thể của nàng dưới hắn. Vóc dáng hoàn mỹ, khuôn mặt đỏ ửng nhu mì, cánh môi đỏ ửng vừa bị hắn cuồng dã chiếm đoạt, tất cả đều rơi vào tầm mắt hắn. Hắn nắm chặt tay lại, đôi mắt thâm sâu nhìn nàng. Hắn lần này không thể tha được, hắn muốn nàng, nhất định nàng đêm nay sẽ không thoát được.

– Đồ đáng chết! Anh xé đồ của em! Tránh ra!! Đồ điên! Hận anh! Tránh ra!! – Nàng không ngừng ca cẩm, mỗi một câu lại đánh vào lồng ngực hắn. Khẽ cười, hắn rút từ trong túi ra một bao nhỏ, lấy trong đó ra một viên chocolet đưa vào miệng. Nàng không hiểu hành động của hắn, ngây ngốc hỏi:

– Anh làm gì vậy? Thả em ra rồi làm gì cũng được chứ!

– Anh nói.. là anh muốn em thì sao? – Hắn cười, nụ cười chứa đầy tà mị

Chưa kịp tiếp, hắn lại hôn nàng, viên chocolet trong miệng dây dưa qua lại, cuối cùng thì cũng vào miệng nàng. Viên chocolet tan trong miệng nàng, đồng thời nàng cảm thấy rất nóng a:

– A…anh làm gì vậy..?

– Ngon chứ?

– Không! Không ngon chút nào! Nóng quá đi…

Hắn cười tà, bàn tay vẽ theo đường cong cơ thể nàng, tốc độ loạn xạ ngày càng tăng

– Hừm! Tất nhiên là nóng rồi!

– Lãnh Phong.. đừng… – Nàng ngăn chặn cánh tay hắn đang di chuyển xuống dưới, bất giác cơ thể lại nóng thêm

– Gọi anh là Phong, từ nay về sau chỉ được gọi anh là Phong..- Hắn vẫn tiếp tục di chuyển bàn tay, đôi mắt chứa đầy dục vọng muốn chiếm đoạt nàng

– Ưm… Phong…- Thần trí nàng như phân tán hết bốn phương tám hướng, ôn nhu nghe theo hắn.

– Gọi lại! – Hắn một tay khóa chặt eo nàng, một tay cởi đồ ném la liệt trên sàn

– Phong…

Nàng bất lực nằm dưới thân hắn, mặc cho hắn ở trên làm đủ mọi chuyện. Đầu óc nàng trống rỗng, chỉ biết đón nhận từng cơn khoái cảm hắn mang đến, đôi lúc còn khẽ ngâm nga. Hắn nở nụ cười thỏa mãn, nhìn nữ nhân trong lòng

– Bảo bối! Thích không? – Thanh âm hắn trở nên khàn đặc hỏi nàng

– Ưm.. Thích…- Nàng lúc này không còn chút lý trí nào, ngoan ngoãn trả lời hắn

– Gọi tên anh! Từ lần sau, người duy nhất làm em thỏa mãn chỉ có thể là anh!

– Phong.. Ưm.. Phong..- Nàng không thể chịu nổi cảm giác này, bất giác đưa hai chân khóa trụ ở lưng hắn

– Bé ngoan! Bây giờ em nghĩ đến ai? – Hắn vẫn không dừng lại động tác, thầm quan sát biểu hiện của nữ nhân dưới thân.

Nàng khẽ mấp máy môi:

– Phong… Em…nghĩ.. Phong…

– Bảo bối! Em nên như vậy chứ! – Hắn cười thỏa mãn vì nàng phủ nhận trong ánh mắt nàng bây giờ chỉ toàn hình bóng của hắn.

Dây dưa một hồi lâu, hắn ôm nàng vào lòng, khẽ hôn lên trán nàng, dịu dàng nói:

– Bảo bối xinh đẹp! Em chỉ có thể là của tôi thôi!

Nàng trong mơ màng nghe thấy điều đó, mỉm cười ôn nhu nằm trong lòng hắn như con mèo nhỏ, khẽ mấp môi:

– Ưm…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN