Vợ Yêu Được Cưng Chiều Đến Tận Trời Của Chủ Tịch Mộ
Chương 26: Tịch Hạ Dạ, tôi tin cô (1)
“Vì vậy nên, tôi hi vọng cô sẽ phụ trách dự án này, Giám đốc Tịch. Tôi sẽ cho cô thời gian một tháng và hy vọng cô có thể đưa ra một đề án hợp lý vào buổi họp tháng tiếp theo. Cô còn vấn đề gì nữa không?” Mộ Du Thần nói với chất giọng trầm lắng và điềm tĩnh của mình.
Tịch Hạ Dạ hơi chần chừ và nhìn tập tài liệu mà Lưu Linh Vũ đưa cho cô. Cô ấy suy nghĩ một lát trước khi ngẩng đầu nhìn Mộ Du Thần đang tập trung vào tập tài liệu.
“Tôi…”
Anh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên khi nghe giọng nói của cô. Đôi mắt đen của anh hướng về phía khuôn mặt của cô. Khi thấy Tịch Hạ Dạ chần chừ anh liền lên tiếng. “Cô có thể nói với tôi nếu gặp bất kỳ vướng mắc gì. Tôi sẽ nhờ hai trợ lý giàu kinh nghiệm giúp đỡ cô. Cô không tự tin vào bản thân mình sao, Giám đốc Tịch?”
Tịch Hạ Dạ ngạc nhiên bởi giọng điệu có vẻ khiêu khích của anh. Khi cô nhận ra anh đã đặt rất nhiều niềm tin vào cô. Phó chủ tịch Lưu Linh Vũ bèn ra dấu với cô bằng mắt. Thế nên, cô đành bất lực gật đầu và nói: “Cảm ơn sự tin tưởng của anh, Chủ tịch Mộ. Tôi sẽ cố hết sức và sẽ không để anh phải thất vọng”.
Mộ Du Thần gật đầu rồi nhìn tất cả mọi người. “Tôi hi vọng mọi người có thể hoàn thành công việc được giao. Hãy nói ít đi và làm nhiều hơn. Sẽ có những phần thưởng nếu hạn ngạch mỗi quý đạt chỉ tiêu. Tôi sẽ trích 5% lợi nhuận thuần từ bộ phận của mọi người coi như phần thưởng. Do vậy, việc mọi người nhận được bao nhiêu đều phụ thuộc vào sự chăm chỉ của chính mình”.
“Vâng thưa Chủ tịch! Chúng tôi sẽ cố gắng hết mình!”
Mọi người đều phấn khích hẳn lên. Ai lại không hào hứng khi biết họ có thể kiếm được nhiều tiền hơn cơ chứ?
Thật không ngờ Chủ tịch Mộ lại hào phóng và sử dụng phần thưởng để khích lệ nhân viên. Ai lại không làm việc chăm chỉ để nhận tiền thưởng cơ chứ? Họ sẽ nhận được nhiều hơn nữa nếu họ làm việc nhiều hơn!
“Còn ai có vấn đề gì nữa không?” Mộ Du Thần hỏi.
Mọi người lắc đầu.
“Cuộc họp kết thúc.”
Mộ Du Thần đứng dậy và ra khỏi phòng họp, Lịch Tư và Ah Mo nhanh chóng theo sau anh.
Những người khác cũng rời khỏi phòng họp.
Văn phòng Tịch Hạ Dạ nằm ở tầng 51 với thiết kế đơn giản, trang trọng và khá rộng rãi. Chiếc cửa số rộng lớn nằm phía sau bàn làm việc. Nhờ vậy, cô có thể nhìn thấy được biển xanh ở ngoài cửa sổ.
Nhìn chung mà nói, đây là một môi trường làm việc khá lý tưởng.
Cốc cốc!!!
Có tiếng gõ cửa ngay sau khi Tịch Hạ Dạ ngồi xuống bàn làm việc của mình.
“Mời vào!” Tịch Hạ Dạ dán mắt vào màn hình máy tính và chỉ phản xạ theo điều kiện.
Cánh cửa mở ra và trợ lý Hiểu Mỹ bước vào, cúi đầu lịch sự. ” Giám đốc Tịch, trợ lý của chủ tịch Mộ, Lịch Tư vừa gọi đến và nói rằng chủ tịch Mộ muốn cô đến văn phòng của ngài ấy ngay”.
Văn phòng chủ tịch ư?
Tịch Hạ Dạ dừng lại trước khi ngẩng đầu lên và nhìn vào Hiểu Mỹ. Cô ngập ngừng trong chốc lát và rồi gật đầu. “Tôi biết rồi. Tôi sẽ đến đó ngay”
Nhanh chóng Hiểu Mỹ liền rời khỏi phòng.
Đột nhiên, Tịch Hạ Dạ cảm thấy đau đầu khi nhớ đến dự án phát triển mới. Thật khó để cô xử lý một dự án lớn như vậy một mình. Cô cần phải tập hợp một nhóm và tiến hành phân tích kỹ lưỡng. Điều đó mới có thể đưa ra một đề án hoàn hảo hơn nữa.
Cô nghĩ rằng mình phải chia sẻ vấn đề này với người kiểm tra dự án.
Khi cô định nói với Lưu Linh Vũ nhưng cô chợt nhớ ra Mộ Du Thần đã trực tiếp chỉ định cô và không thông qua Lưu Linh Vũ, vậy nên dù sao đi nữa cô cũng phải tự mình nói chuyện với anh ấy.
Tịch Hạ Dạ đứng dậy và rời khỏi văn phòng với những tài liệu trên bàn.
Văn phòng chủ tịch nằm ở tầng 58, tầng cao nhất của tòa nhà.
Khi Tịch Hạ Dạ đến, cô nhìn thấy Ah Mo đi ra khỏi phòng với một chồng tài liệu trên tay. Anh ấy lịch sự chào khi nhìn thấy cô, “Giám đốc Tịch!”
Hạ Dạ khẽ gật đâu và khuôn mặt căng thẳng của cô dịu lại. Cô có một ấn tượng tốt về Ah Mo vì anh đã giúp đỡ cô nhiều lần như vụ cô bị bỏng tay trước đó.
“Xin chào, trợ lý Ah Mo!!”
Cô đáp lại.
“Mời cô vào trước. Tuy nhiên, cô có lẽ phải chờ một lát vì chủ tịch Mộ đang nói chuyện với bà anh ấy!”. Ah Mo làm cử chỉ gọi điện thoại bằng tay.
“Ừm, tôi sẽ đợi ở bên trong. Anh cứ tiếp tục công việc mình đi” Tịch Hạ Dạ mỉm cười khi nhìn sang chồng tài liệu trên tay anh ấy.
Ah Mo vỗ vào chồng tài liệu và nở nụ cười khi đi lướt qua cô.
Tịch Hạ Dạ gõ cửa nhưng nó tự mở. Hóa ra nó không khóa.
Ngay khi cô đẩy cửa vào liền nhìn thấy Mộ Du Thần đang gọi điện thoại và đứng đối diện với cô.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, Mộ Du Thần quay người lại. Anh liền khẽ gật đầu với Tịch Hạ Dạ vì thấy cô bước vào rồi anh chỉ về phía chiếc bàn gần đó.
“Cháu biết rồi mà, bà không phải lo lắng. Cháu hi vọng việc này không xảy ra thêm một lần nào nữa.”
Với giọng điệu hơi mất kiên nhẫn, Mộ Du Thần nói với Vương Huệ. Thực sự bà ấy đã bế tắc trong việc tìm đối tượng cho anh. Lúc thì là cháu gái của một người bạn cũ. Khi thì là cháu gái của một số quan chức cấp cao. Sự thực anh cảm thấy mỏi mệt vì những lời cằn nhằn của bà trong mấy ngày qua
“Thần, bà làm việc này vì muốn tốt cho cháu. Nếu cháu nói cháu bận rộn làm việc vậy hãy để bà chọn một cô gái giúp cháu. Cháu chỉ cần xem qua họ và cưới cô gái mà cháu thích. Một mũi tên trúng hai con nhạn phải không nào? Cháu thì có một người vợ, chúng ta thì có cháu dâu. Các doanh nhân đều thích tình huống hai bên cùng có lợi và đây là một thỏa thuận đôi bên cùng có lợi như vậy mà. Ông cháu và bà thực sự thấy nhàm chán sau khi nghỉ hưu. Nếu cháu không cho chúng ta làm cái gì đó, chúng ta sẽ làm cháu thấy khó chịu” Vương Huệ nói với giọng ép buộc.
“Cháu cũng đã nói với bà là hãy cứ thư giãn ở Pháp với ông đi. Bây giờ Linh Sử đang tận hưởng kỳ nghỉ. Một thời gian sau cô ấy sẽ trở lại và ông bà có thể đưa cô ấy đi cùng.” Giọng nói thờ ơ của Mộ Du Thần truyền qua điện thoại.
Tuy nhiên Vương Huệ đang dần mất kiên nhẫn. Làm sao mà bà có thể để cháu trai của mình tránh né vấn đề nãy mãi trong quãng thời gian dài như vậy được chứ?
“Bà không quan tâm đâu nhé. Bà muốn một đứa cháu dâu. Bà chỉ muốn có một đứa chít thật dễ thương. Giờ thì cháu chỉ đợi xem bà có thể có họ vào năm tới hay không? Cháu giống y chang ông cháu. Nếu bà không chủ động thì ông cháu mấy người sẽ chẳng làm gì hết!”
Giọng điệu giận dữ của Vương Huệ vọng ra từ điện thoại khiến Mộ Du Thần nhăn mày. “Bà!”. “Bà sẽ đến công ty sớm đấy. Thế nên bà sẽ nói chuyện với cháu sau. Tốt hơn là cháu nên cẩn thận nếu dám đưa ra bất kỳ lý do nào nữa!”
Trước khi Mộ Du Thần có thể nói gì đó, Vương Huệ đã gác máy.
Thậm chí tiếng nói lớn ấy còn truyền đến Tịch Hạ Dạ đang âm thầm ngồi lật tài liệu lúc này. Cô không bao giờ ngờ được chủ tịch Mộ của Tập đoàn Quanh Vinh Thế Giới cũng sẽ phải đối mặt với vấn đề như vậy.
Tuy nhiên, Mộ Du Thần và cô đã từng gặp mặt thông qua trò chơi tốc độ hôm đó. Do vậy, Tịch Hạ Dạ không thể ngừng mỉm cười khi đột nhiên nhớ về việc nó buồn cười như thế nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!