Vợ Yêu Được Cưng Chiều Đến Tận Trời Của Chủ Tịch Mộ - Chương 9: Pháo hoa đẹp, nhưng không tồn tại lâu dài (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
247


Vợ Yêu Được Cưng Chiều Đến Tận Trời Của Chủ Tịch Mộ


Chương 9: Pháo hoa đẹp, nhưng không tồn tại lâu dài (1)


Translator: Wave Literature

Cùng lúc đó, trong một căn phòng VIP sang trọng khác ở Emperor Entertainment City, đang tràn ngập niềm vui.

Các món ăn được phục vụ trên bàn. Ngoài Hàn Nhất Phong và Tịch Tâm Ý còn có mặt của những người khác, đó là hai cặp vợ chồng trung niên.

“Nhất Phong sẽ quay trở lại sau thời gian nghỉ ngơi này chứ? Hy vọng rằng, con không đi du lịch một lần nào nữa trong một hoặc hai năm tới”. Một phụ nữ trung niên trong chiếc váy màu nâu sẫm ngồi bên cạnh Tịch Tâm Ý mỉm cười.

Người phụ nữ này là Nhạc Linh Tư, mẹ ruột của Tịch Tâm Ý. Bà ấy khoảng 50 tuổi, nhưng vẻ bề ngoài của bà đã vượt thời gian cho người khác cảm giác như thể bà ấy chỉ khoảng 30 tuổi.

Ngồi bên cạnh Nhạc Linh Tư là một người đàn ông trầm tính với bộ trang phục màu xám. Người đàn ông nghiêm túc ấy là Tịch Mộ Sơn, thị trưởng đáng kính của thành phố Z.

Đối diện họ là Hàn Vũ và Hàn Tử Dao, cha mẹ của Hàn Nhất Phong. Hiện tại, họ đã qua tuổi ngũ tuần, rõ ràng họ từng có một thời hoàng kim. Nếu không, họ sẽ không có một đứa con trai đẹp trai và tài giỏi như vậy.

“Mmm, con đã quyết định ổn định cuộc sống trong thời gian này,” Hàn Nhất Phong trả lời.

“Người lớn trong gia đình của chúng tôi muốn Nhất Phong quay trở lại để kiểm soát việc kinh doanh. Sau tất cả, chúng tôi cảm thấy mình đang già đi và cần những người trẻ để có thể san sẻ trách nhiệm bớt trên đôi vai của chúng tôi. Nhất Phong đã làm khá tốt ở nước ngoài trong vài năm trở lại đây, vì vậy tôi đã quyết định để cho Nhất Phong hoàn toàn tiếp quản công ty. Sau đó, cả hai chúng tôi có thể nghỉ ngơi và thư giãn.”

Hàn Tử Dao mỉm cười. Như bà đã giải thích, bà đặt một số thức ăn lên đĩa của Tịch Tâm Ý. “Tâm Ý, hẳn phải là rất khó khăn cho con để chăm sóc Nhất Phong ở nước ngoài những năm gần đây. Ăn nhiều đi con. Nhìn con gầy guộc quá. Có phải thằng nhóc này bị bắt nạt con không?”

Tịch Tâm Ý đỏ mặt, cô cúi đầu và lén nhìn vào Hàn Nhất Phong. Cô mỉm cười và nói, “Cảm ơn bác.

Thật sự, Nhất Phong mới là một trong những người chăm sóc con. Không có chuyện anh ấy bắt nạt con đâu! Phải không, Nhất Phong?

Tịch Tâm Ý quay sang Hàn Nhất Phong người đã cho cô một cái nhìn nhẹ nhàng. Anh mím môi và không nói bất cứ điều gì.

Hàn Vũ mỉm cười khi nhìn thấy cách Hàn Nhất Phong và Tịch Tâm Ý yêu thương nhau. Ông quay sang Tịch Mộ Sơn đang im lặng và nói: ” Có vẻ như Nhất Phong đang làm khá tốt ở nước ngoài. Sau này, Nhất Phong tiếp quản Tập đoàn Hàn thị và ổn định với công việc, chúng ta hãy cho chúng nó đính hôn. Ông thấy thế nào, Thị trưởng Tịch?”

Tịch Mộ Sơn đặt ly rượu xuống, nhìn về phía Hàn Nhất Phong và Tịch Tâm Ý, khuôn mặt ông ấy vui vẻ và gật đầu, “Nếu cả hai gia đình không có sự phản đối tôi cũng không có ý kiến gì. Tuần tới là sinh nhật của ông nội Tâm Ý, mời gia đình qua chung vui và chúng ta sẽ nói về việc này, được chứ?”

Khuôn mặt củaTịch Tâm Ý đã đỏ lại càng đỏ hơn khi nghe những lời của cha cô. Cô nhẹ nhàng mím môi đỏ tươi của mình và nhìn Hàn Nhất Phong

Hàn Vũ và Hàn Tử Dao gật đầu đồng ý với kế hoạch.

“Còn con thì thế nào Nhất Phong?”

Tịch Mộ Sơn nhìn anh với đôi mắt sắc bén.

“Con sẽ đồng ý với điều đó miễn là Tâm Ý sẵn sàng trở thành cô dâu của con.”

Hàn Nhất Phong đã cười và tập trung vào Tịch Tâm Ý. Gương mặt Tâm ý đỏ ửng cô gật đầu và nói,

“Con sẽ làm theo cha dạy bảo.”

“Vậy là xong. Đi ăn thôi.”

Trong bữa ăn, Hàn Tử Dao tiếp tục gắp thức ăn cho Tịch Tâm Như, và cố ấy liên tục mím chặt môi ngại ngùng và cảm ơn. Hàn Tử Dao thực sự hài lòng với thái độ của cô bé.

“Cha, Ông nội có khỏe không? Điều đầu tiên con muốn làm sau khi trở về thời gian này là dành nhiều thời gian hơn bên ông. Con luôn lo lắng về sức khỏe của ông trong suốt thời gian con ở nước ngoài.” Tịch Tâm Ý đã hỏi khi thấy Tịch Mộ Sơn không hề nhắc tới chuyện đó. Có vẻ như cô rất nhớ ông của mình.

Tịch Mộ Sơn đã nhìn Tịch Tâm Ý và nói với một giọng trầm, “Ông vẫn như xưa. Mỗi ngày, ông vẫn rất nhớ cháu gái của mình. Tuần tới là sinh nhật ông. Khi con trở về hãy nói với ông cháu gái của ông đã về một lần nữa.”

“Chị? Cha, vừa lúc nảy, Nhất Phong và con đã gặp chị ở sân bay, nhưng chị ấy…” Tịch Tâm Ý cắn môi và cúi đầu buồn bã. “Chị ấy vẫn còn…”

“Không sao đâu, Tâm Ý. Đừng buồn vì chị gái con hành động như vậy. Mẹ tin rằng chị vẫn còn quan tâm con rất nhiều” Nhạc Linh Tư xoa dịu con gái mình

“Hạ Dạ trong những năm gần đây… thực sự đã chịu đựng quá giới hạn của mình, nhưng cứ để nó yên tĩnh một thời gian. Đừng lo lắng về việc đó, Tâm Ý. Nhất Phong sau này con hãy dành thời gian đi bộ cùng Tâm Ý nhiều hơn. Có vài thay đổi lớn trong thành phố Z vài năm vừa qua” bà đã gợi ý cho Hàn Nhất Phong.

Đôi mắt của Hàn Nhất Phong mở rộng một chút khi đề cập đến Tịch Hạ Dạ, nhưng anh không nói gì và chỉ gật đầu nhẹ nhàng.

Sau đó, Tịch Mộ Sơnn và Hàn Vũ bắt đầu nói về kinh doanh, Hàn Nhất Phong đôi khi có thể nói ra ý kiến của mình. Tịch Tâm Ý đã xin phép đến nhà vệ sinh sau một thời gian ở sân bay.

Hạ Dạ rửa sạch khuôn mặt của cô trong nhà vệ sinh. Cô đặt cả hai tay trên bồn rửa mặt, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô trong gương. Cô nhắm mắt và bình tĩnh lại. Khi cô ấy định rời khỏi, đột nhiên nhìn qua gương, cô nhìn thấy hình dáng của Tịch Tâm Ý vừa bước qua cánh cửa.

Thân người cô run rẩy trong khi tay cô vẫn để trên bồn rửa mặt nhưng nó đã đột nhiên bắt đầu lạnh đi.

Tịch Tâm Ý cũng nhìn thấy Hạ Dạ. Cô ấy dừng lại và đứng phía sau Hạ Dạ cố gắng nở một nụ cười.

“Chị, em không ngờ chị cũng ởđây.”

Giọng nói của cô nghe có vẻ nhẹ nhàng và một chút ngạc nhiên, nhưng nó như rít lên trong tai của Hạ Dạ. “Thật tuyệt vời. Cha vừa nói về chị. Đó là một thời gian rất dài kể từ khi chị đã bỏ đi. Cha, Mẹ, và ông nội rất nhớ chị. Nếu đó là vì Nhất Phong, em sẵn sàng xin lỗi, chị… Nhất Phong và em… làm ơn chị hãy mắng em và đánh em nếu chị đang cảm thấy không vui. Chị có thể tha thứ cho bọn em không chị?”

Gương mặt của Tịch Tâm Ý làm Hạ Dạ chạnh lòng, đôi mắt cô ta đầy cảm xúc và thành ý. “Đã vài năm rồ. Em nghĩ thời gian có thể xóa đi những khoảnh khắc khó chịu trong quá khứ, nhưng em thật sự buồn khi thấy chị hiện tại, chị. Chị đã nói với em rằng giá trị của một mối quan hệ là dựa trên việc hai người có yêu nhau hay không. Ép buộc một mối quan hệ không bao giờ đem lại hạnh phúc, phải vậy không?”

Tịch Hạ Dạ cảm thấy cơn đau dằn xé trong ngực khi nó nghe những lời nói của Tịch Tâm Ý.Một cơn đau tột cùng đang dằn xé cô, nhưng cô vẫn nở nụ cười và liếc nhìn vào Tịch Tâm Ý đáng thương trong gương. Giọng cô rất bình tĩnh. “Có phải cô không biết Hàn Nhất Phong đã đính hôn với tôi?”

“Chị, Em… em biết đó là lỗi của em. Lúc đầu, em chỉ tò mò về người chồng chưa cưới của chị là ai, vì vậy em đã gần gũi hơn với anh ấy…Em chưa bao giờ có ý định cám dỗ hay yêu anh ấy một cách nhanh chóng đến vậy…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN