Vợ Yêu Khó Chiều Của Tổng Giám Đốc
Chương 47: Màn Đánh Ghen Đặc Sắc
Hoàn Gia Mỹ bây giờ không còn hơi sức đâu để suy nghĩ về ai hết nữa, cô ta giờ chỉ biết cắm đầu mà bỏ chạy, hệt như con rùa thụt cổ.
Cô ta vừa chạy, vừa phải quay lại đằng sau xem có phóng viên nào đi theo mình không, vừa phải cúi gằm mặt xuống.
Cho nên, cô ta đã không may đâm phải một người phụ nữ khác, làm cô ta lẫn người phụ nữ kia ngã sõng soài ra đất.
– Chị Đinh, chị Đinh, chị có sao không?
– Không sao, đỡ tôi lên với.
Ở bên cạnh người phụ nữ đó, còn có ba người phụ nữ khác.
Thấy bà ta ngã ra, họ hoảng hốt, vội vàng tranh nhau đỡ bà ta dậy, rồi luôn mồm gọi “chị Đinh”.
Còn Hoàn Gia Mỹ, tưởng chừng cô ta sẽ biết điều mà xin lỗi người ta, hoặc ít nhất là đứng dậy chạy tiếp, vậy mà bỗng dưng cái tính ngang ngược của cô ta nổi lên.
Cô ta đứng dậy, mắng chửi vào mặt người phụ nữ kia.
– Này con đàn bà kia, mắt mày mù hả mà không thấy tao? Đi đứng không biết nhìn đường à? Hả? Già đầu còn ngu.
Người phụ nữ bị cô ta đụng ngã không nói gì, đôi mắt của bà ta nhíu lại.
Bà ta nhận ra rồi, đây chính là người mà đã lên giường với chồng bà là Giám Đốc Đinh, mà lúc nãy có người nhắn tinh gửi ảnh chồng bà cùng cô ta đang ăn nằm với nhau cho bà.
Giờ đây, một tiểu tam như cô ta đã sai còn ngang ngược không biết điều, dám mạnh miệng chửi chính thất.
Cho nên, phen này, Hoàn Gia Mỹ bây giờ chính là đang tự đào hố chôn mình.
– Bị câm à? Không biết mở mồm ra xin lỗi người ta một câu, đúng là già còn hãm, coi như nay tao xui mới đụng phải mày, may cho mày nay tao có việc chứ không mày chết với tao từ lâu rồi con mụ già ạ.
Nói xong, Hoàn Gia Mỹ liền bực tức bỏ đi.
Còn người phụ nữ kia, bà ta chỉ vỗ tay hai cái, ba người phụ nữ bên cạnh bà ta liền đi ra giật tóc Hoàn Gia Mỹ lại, nắm tóc cô ta lôi sềnh sệch dưới nền đất tới trước mặt người phụ nữ kia.
– AAAAAAA, chúng mày thả tao ra, làm cái chó gì vậy hả?
– Em gái, miệng xinh không chửi tục, mà em nói hơi nhiều rồi đấy.
Lúc nãy em ngủ với chồng chị, có thích không? Chồng chị cho em bao tiền rồi?
– Mày… Mày là?
– Ấy, đừng cứ mày mày tao tao như thế, không hay đâu em gái ạ.
Quên mất không giới thiệu với em, chị là Ngọc Kiều Khuê, vợ của Giám Đốc Đinh đấy.
Nghe tới cái tên Ngọc Kiều Khuê này, Hoàn Gia Mỹ bắt đầu cảm thấy sợ rồi.
Ngọc Kiều Khuê này vô cũng nổi tiếng với việc trừng trị tiểu tam bên cạnh chồng mình, khiến cho người đó thân danh bại liệt.
Quan trọng, bà ta không phải nhúng tay vào làm gì, mà là cánh tay phải đắc lực của bà ta làm hết, ba người phụ nữ lực điền kia.
Bây giờ cô ta đụng vào ổ kiến lửa này, cũng coi như tự tìm chỗ chết rồi.
Người ta nói rằng, Ngọc Kiều Khuê mà càng dịu dàng với tiểu tam, thì càng đáng sợ.
Lúc nãy Hoàn Gia Mỹ chửi vào mặt bà ta như thế, mà bà ta vẫn dịu dàng với cô, thì đúng là cô ta không thể sống nổi sau hôm nay nữa rồi.
– Biết nên làm gì rồi chứ?
– Chúng em đã rõ, chị Đinh.
Ba người kia lập tức chia nhau ra hành động.
Một người bắt đầu đè Hoàn Gia Mỹ ra, trói hết tay chân cô ta lại để cô ta không chạy thoát được.
Một người thì xé rách hết cả quần áo của cô ta ra, lột sạch cho tới khi cô ta không còn một mảnh vải che thân.
Một người thì tiếng lên, tát liên tục vào mặt cô ta, tới nỗi hai má cô ta đỏ ửng, máu mũi cũng bắt đầu chảy ra.
– Số hai, em có thấy đau tay lắm không? Hay là số một lên giúp số hai đi em, thay nhau mỗi người một bên, chứ chị sợ số hai đau tay í.
– Vâng thưa chị Đinh.
Ngay lập tức, người phụ nữ xé rách quần áo cô ta ra tiến lên tát vào mặt bên phải của cô ta, còn người phụ nữ kia thì tát vào mặt bên trái.
Vì là hai người hai bên, hai người tát cho nên lực cũng mạnh hơn rất nhiều, khiến hai má của Hoàn Gia Mỹ sưng vù lên, cô ta giờ đây đau đớn, nhục giã vô cùng, nhưng không còn đường nào để chạy thoát cả.
– Chà… Chị thấy kiểu tóc này của cô em không được đẹp cho lắm nhỉ… Số ba, giúp cô ấy đổi kiểu tóc đi em.
– Vâng thưa chị.
Mỗi lời nói của Ngọc Kiều Khuê hết sức nhẹ nhàng, tình cảm, nhưng lại khiến cho Hoàn Gia Mỹ thống khổ vô cùng, đây chính là “Mật ngọt chết ruồi”.
Người phụ nữ lúc nãy trói Hoàn Gia Mỹ lại, nghe bà ta nói như thế, lập tức lấy kéo trong túi của mình ra, cắt cho cô ta một kiểu tóc mới.
Cho tới khi Giám Đốc Đinh đi ra, đám phóng viên đó vẫn bám theo sau, Ngọc Kiều Khuê mới phẩy tay, ba người phụ nữ kia thấy vậy cũng liền dừng lại.
Mặc kệ Hoàn Gia Mỹ vẫn đang bị trói trong tình trạng khỏa thân, bốn người đó liền bỏ đi.
Mà đám phóng viên kia nhìn thấy cô ta cũng liền chạy lại, tranh nhau chụp ảnh, rồi ra cầu hỏi, trông tình cảnh lúc này tức cười vô cùng.
– Chào cô, có phải Đinh Phu Nhân là người khiến cô ra nông nỗi này?
– Tại sao cô lại lên giường với Giám Đốc Đinh?
– Xin hỏi, cảm nhận của cô thế nào sau chuyện này?
…
Một đám phóng viên nhìn thấy cô như nhìn thấy miếng mồi ngon, xâu xé nhau chụp ảnh, cũng không ai thèm cởi trói cho cô ta, cứ thế mà đặt những câu hỏi đi vào lòng đất.
Hoàn Gia Mỹ bây giờ đang sợ hãi vô cùng, cô ta thét lên, hét vào mặt đám phóng viên kia, mà dường như cô ta càng hét, phóng viên lại càng hăng, bắt đầu chuyển sang chế độ quay video.
– Cút đi, cút ra chỗ khác, đừng chụp ảnh nữa, cút đi, cút, CÚT.
Mãi cho tới khi bảo vệ cùng quản lí của khách sạn lên vì phàn nàn của khách hàng, mới đuổi được phóng viên đi, rồi cởi trói cho cô ta.
Có người cảm thấy thương hại cô ta, vứt cho cô ta áo choàng tắm của khách sạn để khoác tạm che thân, nhưng người đồng nghiệp ngay bên cạnh lại lập tức tỏ ra khó chịu.
– Cô vứt đồ cho cô ta mặc làm gì, cái loại phụ nữ trơ trẽn, có tí nhan sắc lại đi câu dẫn chồng người khác, còn hại cả tới danh tiếng khách sạn chúng ta nữa.
– Thì chẳng lẽ để cô ta khỏa thân đi ra về à… Ở dưới sảnh đang nhiều khách lắm đấy, họ nhìn thấy phản cảm, rồi lỡ đánh giá chúng ta kém thì sao?
– Hừ, bỏ đi.
Đợi quản lí và bảo vệ khách sạn kia đi, Hoàn Gia Mỹ mới đứng dậy, rời khỏi khách sạn.
Giờ đây, cô ta không thể về nhà được, nếu như cha cô ta thấy bộ dạng này của cô ta, rồi biết chuyện kia nữa, nhất định cô ta sẽ chết mất.
Cho nên cô ta gọi taxi, đưa cô ta đến một ngôi nhà nhỏ trong ngõ.
Mà người tài xế nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, liền biết đã xảy ra chuyện gì, tốt bụng khuyên cô ta một lời.
– Cô gái, khuyên cô nên sống trên đồng tiền mà mình kiếm ra, chứ cô có sống nổi trên đồng tiền của người khác cho mãi được không?
– Chuyện nhà ông à mà đòi lên đời dạy tôi? Lái xe thì tập chung mà lái đi, đừng có mà nói lắm.
Đúng là có đánh chết thì bản tính cô ta cũng không thể thay đổi.
Nghe cô ta nói vậy, ông lắc đầu ngán ngẩm, chẳng muốn nói thêm gì nữa.
Tới nơi, cô ta lấy ra mấy đồng tiền bị vo nát, đưa cho ông, rồi nhanh chóng xuống xe.
Đi vào trong ngõ, tới một căn nhà nhỏ, cô ta mạnh tay đập của để gọi chủ nhà ra.
Không ngờ, người bước ra tới chín phần giống Lâm Dương Vũ, ngoại trừ có một vết bớt ở đằng sau gáy ra, thì cho người này đứng cạnh với Lâm Dương Vũ để so sánh, chắc chắn sẽ không ai phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
– Gia… Gia Mỹ, em làm sao vậy? Ai khiến em ra nông nỗi này vậy?
– Vào trong nhà trước đã, rồi em nói cho anh sau.
– Được được, anh biết rồi.
Hoàn Gia Mỹ bước vào trong nhà, việc đầu tiên cô ta làm chính là tìm rượu để uống.
Đợi người đàn ông kia bước vào, cô nhìn chằm chằm vào anh ta, như suy nghĩ một điều gì đó vậy.
Tuy giống nhau với Lâm Dương Vũ như vậy, thậm chí người đàn ông này cũng họ Lâm, tên Hải Quý, nhưng anh ta lại sinh ra trong một gia đình nghèo.
Hoàn Gia Mỹ gặp được anh ta khi anh ta là một nhân viên dọn vệ sinh cho công ty của bạn bố cô.
Lần đầu nhìn thấy anh ta, cô ta còn nghĩ rằng Lâm Gia phá sản rồi cho nên Lâm Dương Vũ mới đi dọn vệ sinh như vậy.
Sau đó, cô ta giúp đỡ Lâm Hải Quý rất nhiều, làm cho anh cũng rất biết ơn cô ta.
Tất nhiên, Hoàn Gia Mỹ cảm thấy anh ta nhất định sẽ có ích, sẽ có giá trị lợi dụng, nên mới ra tay giúp đỡ anh ta, chứ hơi đâu người như cô ta lại thừa tiền đến thế.
Và bây giờ, giá trị lợi dụng của anh ta đến rồi.
Và người lần trước mà Nguyệt Như Ái nhìn thấy trong trung tâm thương mại, cũng không phải Lâm Dương Vũ, mà chính là anh ta, Lâm Hải Quý.
– Được rồi, Gia Mỹ đừng uống rượu nữa, kể cho anh nghe đi, ai lại làm em ra nông nỗi này vậy?
– Em… Em bị người ta vu oan, hãm hại… Hức…
– Quá đáng, để anh, để anh đi báo cảnh sát, không thể để em phải chịu ấm ức như vậy được.
Quả nhiên, người như Lâm Hải Quý luôn nghĩ rằng cảnh sát sẽ giải quyết được tất cả mọi chuyện.
Thấy anh ta đứng dậy định đi thật, Hoàn Gia Mỹ vội đứng dậy, giữ anh ta lại.
– Đừng… Nhà bọn họ có tiền, nên mua chuộc được cảnh sát, cho dù anh có báo cũng không làm gì được đâu…
Hoàn Gia Mỹ lại bắt đầu diễn xuất, phô ra vẻ đáng thương làm cho Lâm Hải Quý cảm thấy đáng thương vô cùng.
Nhìn người con gái mình yêu phải chịu khổ sở như vậy, ai mà không đau lòng được cơ chứ?
– Haiz… Tất cả là tại anh… Anh là thằng vô dụng, đến người mình yêu bị hại, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không làm gì được.
Thấy Lâm Hải Quý như vậy, Hoàn Gia Mỹ trong bụng thì nghĩ “Anh vốn dĩ là thằng vô dụng rồi, giờ mới biết sao?”, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn còn tỏ ra không để ý tới, vỗ vai an ủi anh.
– Không sao… Anh đừng tự nói mình vô dụng như vậy, em đau lòng lắm đấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!