Vợ Yêu! Muốn Trốn? - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
453


Vợ Yêu! Muốn Trốn?


Chương 14


– Anh Bạch Ngôn, em về với anh đây ~~

Có một giọng khá là… Chua ngoa và vô cùng ỏng ẹo vang lên. Đó là Huỳnh Tiểu Liên, con gái vàng ngọc của Huỳnh gia

– Cô… Là ai? _ Lãnh Bạch Ngôn nhướn mày lại

– A ~ Anh xấu xa ~ Anh Bạch Ngôn xấu xa, không nhớ người ta _ Huỳnh Tiểu Liên giận dỗi bám lấy cánh tay anh hất cô sang một bên

– Buông! _ Lãnh Bạch Ngôn lạnh lùng nói

Huỳnh Tiểu Liên này từ khi biết anh thì đã thầm yêu anh lâu lắm rồi. Vì vậy, tính của anh cô ta cũng biết rõ. Nên khi bị anh quát như vậy, bất giác cũng buông ra

Lãnh Bạch Ngôn im lặng tiến đến ôm eo cô khẳng định chủ quyền

– À Bạch Ngôn, hay để chứng thật thì… Chúng ta làm một cuộc kiểm tra ADN đi _ Hoắc Tiệp Dao nói

– Được, một chút nữa con sẽ đi cô ấy đến kiểm tra _ Lãnh Bạch Ngôn gật đầu rồi ôm eo cô tiến ra cửa

Huỳnh Tiểu Liên chứng kiến cảnh anh ôm ấp người khác liền thấy tức giận, giậm chân tức tối không nói được gì. Ngay lúc đó, Ngọc Linh nhếch mép khinh bỉ cô ta

– Nè nè, bà cô ơi. Giậm chân mạnh như trâu vậy? Nứt sàn nhà cô tôi!!

– Linh Linh nói đúng, nứt gạch nhà tôi, cô đền nổi không? _ Bạch Tuyết cũng khoanh tay vênh mặt

Huỳnh Tiểu Liên liếc nhìn hai người họ, kẻ tung người hứng nói móc người khác quả là thiên hạ vô địch

– Được rồi, Tuyết nhi con và Linh nhi lên phòng nói chuyện đi. Để ba mẹ và cô chú Thích bàn công việc. Còn Huỳnh tiểu thư, xin lỗi cô. Hôm nay Lãnh gia không tiếp khách. Quản gia Lí, tiễn khách!

Huỳnh Tiểu Liên càng giận dữ hơn, bỏ về. Đây rõ ràng là đuổi người mà… Ở bên trong nhà, Lãnh Thiếu Phàm chỉ mỉm cười nhìn vợ mình ra oai thôi

[…………………………………………………]

Ở trên chiếc Ferrari màu đen huyền bí kia. Liêu… À không, bây giờ nên gọi là Thích tiểu thư – Thích Ngọc Phi rồi nhỉ?

Ngọc Phi ngồi bên ghế phụ mà trong lòng cứ hoang mang, hiện giờ cô vẫn không hiểu việc gì vừa xảy ra… Cô là con của họ thật sao? Cô có ba mẹ? Cô có em gái? Cô… Cô còn có cả một vị hôn phu?

Mọi chuyện đến với cô quá đột ngột, khiến cô không thể nào tiếp nhận kịp. Cô thở hắc ra một tiếng, liền được Lãnh Bạch Ngôn chú ý đến

– Em không khỏe ở đâu?

– Không… Không có gì… Tôi ổn _ Cô ngập ngừng

Trên khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang, tuy miệng nói ổn nhưng cô thật sự không biết nên nói như thế nào với Liêu Ngọc và Liêu Hiểu Nhiên. Nếu bây giờ cô bảo cô sắp về nhà của mình? Liệu… Cô có đành lòng bỏ họ lại không?

Đối với ai thì có thể. Nhưng riêng một người như cô, luôn xem trọng tình cảm như cô thì việc đó không thể xảy ra. À… Có một điều mà cô luôn thắc mắc với bản thân. Mỗi khi cô khó xử, hay đang suy nghĩ thì bất giác cô lại đưa ngón tay điểm nhẹ lên mũi vài cái. Nhìn thấy được hành động đáng yêu này của cô, Anh không thể không mỉm cười. Quả nhiên, cô đúng là Ngọc Phi mà anh đang tìm kiếm

– Em có gì khó xử sao?

– Sao… Sao anh biết? _ Cô ngạc nhiên nhìn anh. Không lẽ cô biểu hiện rõ như vậy?

– Khi còn bé, Ngọc Phi luôn điểm nhẹ lên mũi khi khó xử, hay đang suy nghĩ gì đó _ Anh giải thích

– À… Tôi cũng hay như vậy… A? _ Không hiểu vì sao mà cô lại A lên một tiếng

– Chuyện gì thế? _ Lãnh Bạch Ngôn đột ngột dừng xe

– Không… Không có gì…. Cơ mà… Nếu… Chỉ là nếu… Nếu tôi không phải Ngọc Phi thì thế nào? _ Cô nhỏ giọng

– Nếu em là Ngọc Phi, tôi sẽ cưng chiều em hết lòng. Còn nếu không, thì tôi chỉ cưng chiều em hơi hơi thôi _ Anh lại cười

Dường như khi gặp cô, anh cười nhiều hơn thì phải

– Hơi hơi là thế nào? _ Cô nhướn mày phồng má

– Là còn hơi nào tôi cưng hơi đó. Hết hơi thì thôi, ngốc! _ Lãnh Bạch Ngôn lướt nhẹ qua môi cô

Rồi tiếp tục chuyên tâm lái xe. Để lại một khuôn mặt đỏ ửng do ngại của cô một bên. Lãnh Bạch Ngôn từ kín phía trên nhìn thấy cô như vậy liền thấy thoải mái trong lòng

*Rưng, rưng, rưng*

Điện thoại của anh rung lên. Hiện lên 2 từ “Tửu San”. Cô tò mò nhìn sang liền ngơ ngác không biết là ai

– Là Vu San Phiến. Em nghe đi

– Như vậy… Không tốt lắm _ Cô ngượng ngùng nói

– Bật loa lên!

Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi đưa điện thoại đến gần anh

– _ Bên kia truyền đến

– Nói!

– < Cậu nhanh online đi, bên bang Song Tiễn cho người sang PK bang ta, Ám Lũy Nhi lực chiến khá kém, nên chết cũng nhiều lần rồi đó. Tốn hoàn hồn đơn khá nhiều!! >

– Cậu làm gì? Sao không đánh

– < Tớ không phải không đánh, nhưng bị tụi nó nhốt, không giúp được. Nếu có đại tẩu thì hay biết mấy!! >

– Được!

Sau khi tắt máy, anh khẽ nhìn sang khuôn mặt của cô. Có một chút khó chịu, vì anh biết. Cô gái có nick là “Ám Lũy Nhi” kia là bạn thân của cô nên khi nghe bạn thân bị bắt nạt chắc hẳn sẽ tức giận lắm

– Lấy nick anh mà vào. Từ xưa đến nay anh chưa PK ai, bây giờ thì tùy ý em sử dụng

– Thật sao? Anh không sợ người ta sẽ nói anh ỉ lực chiến cao ức hiếp kẻ yếu sao? _ Cô mỉm cười

– Không!

Câu trả lời dứt khoát của anh liền khiến cô vừa vui mừng vừa có gì đó ấm áp. Anh vì cô mà phá bỏ quy tắc của bản thân? Anh đang dần khiến cô gục ngã rồi

Nhưng hiện tại, cô không để ý đến chuyện đó. Nhưng mặt cô lại thoáng thất vọng

– Phía sau ghế ngồi, có laptop!

Anh lại một lần nữa lên tiếng. Cô nhìn anh rồi lại mỉm cười tươi rói. Nhanh tay lấy laptop rồi đặt nhập vào game

“Bạch Long Quyền Vũ đang online”

Một thân hắc y, cưỡi lên con “Huyết Long”, dùng ngoa hành đến boss Ma Tộc 110. Ở đây đang xảy ra một cuộc hỗn chiến giữa bang “Song Tiễn” và bang “Thiên Hạ” của anh

Cô nhướn mày nhìn họ rồi tự cho máy auto, chứ cô không muốn đánh người

[Bang][Khả Hầu Huân]: Lão đại cuối cùng cậu cũng online. Tốn hoàn hồn đơn của tớ quá!

[Bang][Quán Lập Tân]: Nè lão đại, sao cậu không dùng tuyệt chiêu -.- Cứ auto như vậy sao?

[Bang][Vu San Phiến]: Sao im thế?

Cô đọc những dòng tin nhắn đến mà hoang mang, khẽ ngước nhìn lên chỗ của anh. Lãnh Bạch Ngôn vẫn im lặng mà tập trung lái xe

– Em cứ nói là em!

Cô gật đầu, rồi bàn tay nhanh nhẹn nhập trên bàn phím một dòng

[Bang][Bạch Long Quyền Vũ]: Em là… Dư Âm Phi! ^^

[Bang][Ám Lũy Nhi]: Phi Phi???

[Bang][Khả Hầu Huân]: Ồ. Đại tẩu??

[Bang][Thiên Hạ Đệ Nhất]: Bang chủ phu nhân online hộ bang chủ? Có gian tình

[Bang][Kiều Ái]: Theo em nghĩ thì…. Bây giờ nên tập trung ăn boss!!!

[Bang][Ám Lũy Nhi]: Chính xác!!

Cô chỉ mỉm cười, rồi đóng khung chat bang lại. Tập trung đánh người. Bang “Song Tiễn” kia bị diệt hoàn toàn, vật rơi cũng là do Ám Lũy Ngi nhận được. Chắc cay cú lắm nhỉ?

[TG][Thiên Thiên Kiều]: Top1 ỉ lực chiến cao ức hiếp người ta!!

[TG][Thiên Thiên Liễm]: Top1,2,3,4 hùa nhau cướp boss!!

[TG][Kiều Ái]: Là mấy cô cướp của tôi. Còn gọi theo mấy con chóa trong bang còn gì? Bây giờ lên đây gáy à?

[TG][Lũy Ám Nhi]: Vừa ăn cướp vừa la làng! Đúng là bọn có óc bã đậu!

[TG][Quán Lập Tân]: Hầy da, Top1 ức hiếp ai? Chỉ là tự mình bảo vệ thành viên bang thôi mà?

[TG][Ái Nữ]: Chậc chậc. Bọn Thiên Thiên kia lại cướp boss, bây giờ bị top1 đánh tan tành. Vừa lắm!!

[TG][Mặc quần đê ae]: Lúc trước còn cướp boss của tôi. Bây giờ thì chết đi! Haha

[TG][Mỹ nhân cacaa]: Top1 làm tốt lắm! Mà dạo này không thấy Dư Âm Phi online vậy Quyền Vũ caca?

[TG][Ám Lũy Nhi]: Haha! Mỹ nhân caca ơi! Hiện tại người đang online là Phi Phi nhà tôi đó!

[TG][Sắc Tiện]: Ồ ồ. Gian tình! Haha

[TG][Quán Lập Tân]: Gia tộc Thiên Thiên đâu rồi? Ra gáy tiếp đi chứ?

Cô chỉ đọc sơ đã thấy nhức đầu rồi. Nên cô quyết định không thèm để ý mà offline game ngay. Khi cô offline thì đã đến mái ấm rồi

– Em vào chào tạm biệt mẹ và Liêu Hiểu Nhiên đi. Sau đó anh đưa em đi kiểm tra

– Tại sao phải chào tạm biệt?

– Vì… Em ở nhà anh!

{……………………………………………………]

Hết hết hết chap 14:v

Ố là la ~~~

Ai muốn chơi game với ta hơm:3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN