Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác
Quyển 14 - Chương 275: Ngoại truyện 17: Không phải kiếm tiền mà là bài bạc
Không khí bữa ăn tối trở nên căng thẳng, mặc dù thức ăn đầy trên bàn, cũng không thể nào che dấu được nỗi lo lắng của ba Dung, chỉ thấy ông muốn giơ tay lên gắp thức ăn, nhưng sau đó lại buông đũa xuống, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lăng Thiếu Nghị đang ngồi đối diện….
” A Nghị à, sao anh lại lỗ mãng như vậy, tại sao lại đồng ý trong vòng 3 ngày chứ, chúng ta đâu có nhiều tiền như vậy!”
“Ba!” Dung Thi Âm cũng để đũa xuống, cô có chút không vui nói: “A Nghị cũng là muốn tốt cho chúng ta, người ta cũng đã tìm tới cửa hàng, nếu như không đồng ý thì có thể làm gì chứ?”
“Em gái, em nói lời này chị nghe không lọt lỗ tai rồi, dù sao cũng là chuyện của gia đình họ Dung chúng ta, tại sao A Nghị muốn nhúng tay vào, còn nữa, người ta muốn mười triệu đài tệ, cả nhà chúng ta gom cũng không đủ số tiền này, chị nghĩ tên Lôi gì đó, chính là lừa đảo thôi!”
Dung Thi Tinh vốn rất giận Lăng Thiếu Nghị vì luôn có thái độ lạnh lùng với cô, giờ thấy em gái lại che chở anh ta, cô càng thêm giận.
“Không sai, cái tên Lôi tiên sinh đó chính là lừa đảo, mười triệu đài tệ, Ba thấy gã muốn tiền bạc đến điên rồi!” Ba Dung giận đến nỗi vỗ bàn thật to nói.
“Ai da, tôi nói lão già này, ông không thể để bọn nhỏ ăn hết bữa cơm rồi hãy nói sao? Tinh Tinh cũng là vì chuyện này mà đặc biệt từ công ty chạy về!” Mẹ Dung nhẹ nhàng an ủi.
“Giờ lửa cháy đến nơi rồi, còn ăn cơm gì nữa, bị người ngoài lừa đảo không nói, trong nhà còn có một kẻ chuyên môn để người ta lừa nữa!” Ba Dung tức giận cực kỳ hét lên.
“Ba, sao người có thể nói như vậy được?” Dung Thi Âm càng thêm tức giận nói, lời ba nói không phải là đang ám chỉ A Nghị sao?
Lúc này, Lăng Thiếu Nghị cũng để đũa xuống, trên khuôn mặt anh tuấn không thấy chút tức giận nào, anh lạnh nhạt nói: “Bác Dung, giá cả mà Lôi Tu Hành nói là hoàn toàn phù hợp với giá đất quy định, về điểm này nhất định không thể nói hắn lừa đảo, còn nữa, xét về thân phận, hắn cũng không đến mức muốn đoạt tiền của một cửa hàng bánh ngọt nhỏ!”
“Làm sao lại không thể, hắn không phải là thủ lĩnh của đám côn đồ kia sao, lừa gạt bịp bợm là chuyện bọn chúng hay làm, không thu những thứ phí này lấy gì nuôi sống bọn chúng?” Ba Dung hừ lạnh, lớn tiếng phản bác.
Lăng Thiếu Nghị nhếch môi cười, anh hỏi ngược lại: “Vậy bác có biết lai lịch của ‘tên côn đồ’ kia không?”
“Tên côn đồ chính là tên côn đồ rồi, còn có thể có lai lịch gì, nhưng mà chỉ đúng là bọn đầu đường trẻ trâu và hung hãn thôi!” Ba Dung không đồng ý nói.
“Không, bác sai rồi!” Vẻ mặt Lăng Thiếu Nghị từ cười cười trở nên nghiêm túc và lạnh lùng, anh nói từng câu từng chữ: “Đám người kia không phải là trẻ trâu và hung hãn bình thường đâu, bọn họ là người của Mafia!”
Câu nói của Lăng Thiếu Nghị thiếu chút nữa làm kinh hãi mọi người trong phòng, căn phòng đột nhiên yên lặng như tờ.
Sau một lúc lâu, Dung Thi Tinh không kềm chế được, cố giấu ánh mắt sợ hãi nói: “A Nghị, Mafia có phải chính là….tổ chức sát thủ rất lợi hại không?”
“Không sai!” Lăng Thiếu Nghị bình thản đáp.
Một bầu không khí quái dị lập tức bao trùm cả phòng.
“Sao lại có thể như thế nhỉ? A Nghị, nếu như bọn họ là người của Mafia, vậy tên họ Lôi đó, hắn là …” Ba Dung hình như cũng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.
“Lôi Tu Hành là con nuôi của thế lực Chavez, phụ trách trông coi Đài Loan, cũng có khả năng là người thừa kế gia tộc này!” Lăng Thiếu Nghị hời hợt tiết lộ sự am hiểu sâu sắc đối với nội tình Mafia.
A…
Tất cả mọi người yên lặng, đồng thời, bọn họ cảm giác được nỗi bất an từ một mối nguy hiểm nào đó đang rình rập.
“A Nghị, làm sao anh biết những điều này vậy?” Dung Thi Âm nhìn sườn mặt anh tuấn của Lăng Thiếu Nghị, nhẹ giọng nghi ngờ hỏi.
Lăng Thiếu Nghị bình thản trả lời: “Anh cũng chỉ rất tình cờ mới biết được những chuyện này thôi!”
“Vậy chúng ta không thể nào đắc tội với bọn họ sao?” Ba Dung cẩn thận từng li từng tí hỏi Lăng Thiếu Nghị.
Lăng Thiếu Nghị thầm cười khổ, xem ra chính mình nhất định phải cùng người của Lãnh Thiên Dục gặp nhau lần nữa! Anh nhìn ba Dung, ánh mắt tuấn nhã thoáng qua vẻ phức tạp:
“Cũng không hẳn vậy, chỉ cần chúng ta có thể đúng hạn chuẩn bị xong tiền là có thể dàn xếp ổn thỏa được rồi!”
“Nhưng số tiền này …..”
“Mọi người không cần lo lắng, cháu sẽ nghĩ biện pháp xoay sở!” Lăng Thiếu Nghị trực tiếp cắt lời ba Dung.
Mười triệu đài tệ, đối với anh mà nói, cho dù là trong người không có đồng nào cũng sẽ có năng lực kiếm đủ trong vòng ba ngày.
“A Nghị, anh làm sao có được mười triệu đài tệ đây, anh có bạn bè ở Đài Loan sao?” Dung Thi Âm lo âu hỏi.
Lăng Thiếu Nghị nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Anh không phải đi vay tiền, mà là…đánh cuộc!”
“Đánh cuộc?” Cả nhà xôn xao hẳn lên!
“Cháu đánh cuộc như thế nào? Đánh cuộc với ai?” Mẹ Dung khó hiểu nhìn Lăng Thiếu Nghị hỏi. Bà biết người trẻ tuổi này nhất định không đơn giản, nhưng bạo dạn như thế bà cũng không nghĩ ra được.
“Bởi vì thời gian không đủ để đi Las Vegas, cháu chỉ có thể đi Macao, trong vòng ba ngày,cháu nhất định sẽ cầm trở về mười triệu!” Trong giọng nói nhàn nhạt có một sự tự tin chắc chắn.
“Không được!” Ba Dung cùng Dung Thi Âm cùng cất giọng nói.
Mà mẹ Dung cùng Dung Thi Tinh đã sớm sợ ngây người…Người đàn ông này là kẻ điên sao? Sao lại có thể hy vọng đi Macao bài bạc thắng tới mười triệu đài tệ? Điều này sao có thể?
“A Nghị, cái nơi bài bạc ấy chúng ta không nên đi, quá nguy hiểm!” Đôi tay nhỏ bé của Dung Thi Âm lôi kéo vạt áo của anh thật chặt, dường như sợ rằng anh sẽ biến mất ngay lập tức.
“Đúng rồi, đúng rồi, A Nghị, vẫn là đừng nên tới những chỗ đó, cậu có thể tìm bạn bè để mượn mà!” Ba Dung liền vội vàng nói. Đi Macao bài bạc thật là biết giỡn chơi? Ngộ nhỡ anh ta chạy mất thì làm thế nào đây?
Các loại tâm tình cùng nghi ngờ đều không qua được mắt Lăng Thiếu Nghị, khuôn mặt khôi ngô điềm tĩnh không biến sắc, anh trả lời: “Mọi người yên tâm đi, nếu cháu đồng ý giao tiền trong ba ngày, cháu nhất định sẽ giữ lời hứa!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!