Vợ yêu xinh đẹp của tổng tài bá đạo
Chương 19
_” Sở Thiên Hạo năm nay anh đã 27tuổi, anh ko định lấy vợ sao. Người ta ai cũng có cháu bế,còn tôi đến giờ con dâu cũng chẳng thấy đâu. Anh có biết hôm qua tôi đi dự tiệc, thấy tôi nhà họ Chu bế cháu trai đến khoe tôi, tôi nhìn đã thích. mà anh đến giờ vẫn chưa mang ai về cho tôi xem mặt. Sao số tôi lại khổ vậy chứ” bài ca này anh đã nghe quen mỗi khi mẹ gọi điện đến, suốt ngày mẹ anh chỉ kêu ầm ĩ lên muốn bế cháu làm anh thấy nhức đầu, anh nói:
_”mẹ để ý đến nhà người ta làm gì, nhà người ta là nhà người ta, nhà mình là nhà mình mẹ ko lên đi so sánh. Con chưa muốn lấy vợ mẹ đừng bắt con đi xem mặt, trước sau gì mẹ cũng có cháu bế nhưng ko phải bây giờ ” trong đầu anh lại xuất hiện hình ảnh của cô, ánh mắt chứa nụ cười mà anh ko hay biết.
Nghe con trai nói vậy bà Mục Từ Dương nói tiếp:
_”Chưa đến lúc, sao lúc nào anh cũng nói vậy. Có phải anh muốn tôi chết đi thì anh mới lấy vợ ko. Người ta thì con đàn cháu đống, tôi đây giờ có 1mình. Chồng thì đi làm suốt ngày, có con trai cũng như ko, 1tháng mới về nhà nhìn mẹ nó 1lần. Tôi ko cần biết, trong năm nay anh phải mang con dâu về cho tôi. Còn anh, anh muốn làm gì cũng được tôi ko quan tâm” nói rồi bà cúp máy luôn.
Tính của mẹ mình Thiên Hạo cũng phải giơ tay chịu thua, mẹ anh tính tình trẻ con là do cha anh chiều nhiều lên bà muốn gì được lấy. Thấy người ta khoe cháu là bà suốt ngày theo sau anh ầm ĩ, coa lúc bà đến công ty quậy anh ko làm được việc phải dỗ dành bà. Trên đời này chỉ có lúc ở cạnh mẹ là anh phải bỏ lớp mặt lạnh lùng đi.
_______………________
Cuộc sống của Ngọc Nhi dần dần cũng thành thói quen, sáng đi học tối đi làm. Cô muốn kiếm thật nhiều tiền để được đi du học với ước mơ trở thành nhà thiết kế, cô được thừa hưởng tất cả của mẹ. Khuôn mặt giống mẹ ko những thế cô còn có giọng hát hay và thích thiết kế quần áo như mẹ mình. Khi Mẹ cô còn sống, mẹ cũng muốn trở thành nhà thiết kế quần áo nhưng nhà nghèo mẹ cô ko thực hiện được và cô, cô muốn cho mẹ ở trên trời thấy rằng cô sẽ làm được điều ấy để mẹ được tự hào vì cô. Cô ko thể để mẹ thất vọng được, nghĩ như vậy cô càng tích cực vừa học vừa làm.
Trời bắt đầu giao mùa, trời bắt đầu có mưa. Mấy hôm trời, thời tiết rất xấu làm cô dính mưa bị cảm lạnh. Dù vậy cô vẫn cố đi học rồi đi làm, 3ngày bị cảm chẳng những ko đỡ mà còn nặng hơn. Hôm nay trời mưa lớn, hết giờ học cô phải ở lại trực nhật. Ra về thì đã nỡ chuyến xe buýt, đành đi bộ đến chỗ làm. Đi được 1đoạn bỗng đầu óc cô ong ong rồi thấy trước mặt bỗng tối sầm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!