Vợ yêu xinh đẹp của tổng tài bá đạo - Chương 45
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
192


Vợ yêu xinh đẹp của tổng tài bá đạo


Chương 45


Phòng làm việc của Sở Thiên Hạo nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà. Lãnh Phong và Ngọc Nhi cùng sải bước về phía văn phòng nhưng chưa đến nơi đã bị 1người phụ nữ chặn lại.

Mộc Diệp vừa được lễ tân thông báo cô đã được trợ lý Lãnh đưa lên, vậy lên cô đã đứng đây từ trước. Vừa nhìn thấy Ngọc Nhi cô đã thấy chán ghét, cô đứng trước mặt Ngọc Nhi ko khách khí nói:

_”cô là ai vậy, là gì của tổng giám đốc mà đến đây” Mộc Diệp tuy sợ hãi Lãnh Phong nhưng trước mặt Ngọc Nhi, là người phụ nữ chưa rõ quan hệ với tổng giám đốc sao cô có thể cho qua chứ.

Ngọc Nhi thấy trong tập đoàn này sao toàn người phụ nữ khó hiểu đến vậy. Muốn gặp giám đốc của họ còn khó hơn cả lên trời nữa. Cô thấy khó chịu khi ở đây đành quay sang đưa hộp giữ nhiệt cho Lãnh Phong rồi nói:

_”tự nhiên tôi thấy ko khỏe trong người, anh cầm vào cho Thiên Hạo bảo ăn hết rồi làm tiếp” cô nói xong ko để Lãnh Phong nói cô đã đi vào thang máy đóng cửa lại ấn xuống tầng 1.

Mộc Diệp thì hả hê khi đuổi được cô đi nhưng chưa kịp cười thì đã nghe giọng nói lạnh lùng vang lên:

_”cô chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi là vừa, mắt chó ko nhìn thấy chủ sao. Người vừa cô nhìn thấy mà cũng dám nói chuyện bằng giọng khinh người như vậy à” nói xong anh gõ cửa vào trong phòng tổng giám đốc.

Mộc Diệp còn chưa định thần được chuyện gì xảy ra, vừa quay đầu lại thì thấy Sở Thiên Hạo chạy ra ngoài.

Sở Thiên Hạo đang làm việc lại thấy Lãnh Phong đưa hộp giữ nhiệt cho mình. anh ngẩng đầu khó hiểu nhìn lãnh phong, lại nghe cậu ta nói hộp giữ nhiệt này là của Ngọc Nhi gửi. Anh hỏi cô ấy đâu lại nghe lãnh phong nói do 2người phụ nữ kia làm cô thấy khó chịu lên đã đi về, ko nghĩ nhiều anh liền lao ra khỏi văn phòng.

Ngọc Nhi xuống tầng 1lại bắt gặp ánh mắt cô lễ tân khi nãy nhìn mình bằng ánh mắt chế nhạo,cô cũng ko nói gì ra khỏi tập đoàn sở thị. Vừa gọi taxi, mở cửa chui vào nhưng chưa kịp vào cánh tay đã bị ai đó giữ lại, quay lại thì thấy khuôn mặt ko thể quen hơn. Thiên Hạo kéo cô ra khỏi xe rồi đóng cửa lại, ko nói 1lời liền kéo cô vào trong công ty. Ngọc Nhi giãy giụa khỏi cánh tay anh nhưng anh nắm chặt cô ko bỏ ra được,cô khó hiểu hỏi:

_”anh sao vậy, tự nhiên kéo tay tôi làm gì?”

Thiên Hạo quay lại nhìn cô nói:

_” đến rồi ko mang vào lại gửi người khác mang vào là sao. Ko phải em muốn mang cơm đến cho tôi sao, giờ vào ăn cùng tôi.”

Ngọc Nhi thấy anh nói vậy cũng ko nói nữa, cô cũng thấy đói bụng rồi. Thiên Hạo vẫn cầm tay cô đi vào thang máy trong ánh mắt hiếu kỳ của nhân viên trong công ty. Thấy tổng giám đốc vào thang máy mọi người mới bàn luận xôn xao, có người ko tin còn tự nhéo tay mình xem có phải mơ ko. Giám đốc nổi tiếng ko gần nữ giới mà bây giờ còn cầm tay người phụ nữ kia. Chỉ có 1người đứng như trời trồng là cô lễ tân vừa nãy, cô thầm nghĩ ko xong rồi, nếu người phụ nữ vừa rồi bị cô khinh bỉ kia mà lại là phụ nữ của tổng giám đốc vậy cô làm sao với công việc của mình đây.

Thiên Hạo cùng Ngọc Nhi bước vào phòng làm việc của anh. Ngọc Nhi bỏ đồ ăn ra, đưa cho anh 1chiếc bát và đôi đũa cô cũng lấy cho mình rồi ăn cơm. Thiên Hạo tưởng cô ăn rồi mới mang cho mình, hóa ra cô cũng chưa ăn lại còn chuẩn bị cho mình nhiều đồ ăn chứ, trong lòng anh tự nhiên thấy ấm áp lạ thường.

Ngọc Nhi vừa ăn cô vừa nói:

_”tôi thấy gặp anh còn khó hơn cả lên trời nữa, anh đúng là được mọi người dấu kĩ như bưng, đặc biệt là những người phụ nữ. Lần sau tôi sẽ ko đến đây nữa”

Thiên Hạo nhíu mày nói:

_”lần sau em đến cứ việc vào thang máy lên thẳng đây, ko cần hỏi ai hết và sau ngày hôm nay sẽ ko ai dám ngăn cản em nữa” bây giờ ko ai là ko biết cô được anh dắt lên đây, ai dám ngăn cản cô thì người đó đúng là mắt chó đui mù ko sợ chết.

Ngọc Nhi ko nói gì thêm. Ăn xong cô dọn dẹp định đi về lại nghe Thiên Hạo nói:

_” ở lại đi, em nằm kia nghỉ ngơi 1chút. Tí tôi sẽ dẫn em đi tham quan. Ko phải em muốn đi tham quan sao, mất công đến rồi sao lại về chứ”

Nghe anh nói cũng đúng, thấy Hoàng Oanh nói đồ đạc ở đây đắt lắm ko phải ai cũng mua được mà lại toàn đồ đẹp. Nghĩ vậy cô nằm trên ghế lấy tờ báo lên xem, được 1lúc mắt cô ngắm lại rồi ngủ mất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN