Với em, anh mãi là bé con-[BTS-Fanfic]
10. Hành động kì lạ.
-Lát mấy anh đi tập tiện thể cho em đi cùng với nhé?-nó hỏi.
-Không phải hôm nay em được nghỉ à?-Jin ngạc nhiên hỏi.
-À thì, tại rảnh quá ở nhà cũng chẳng biết làm gì. Cho em đi cùng nữa nha! Nha!-nó bày ra bộ mặt đáng yêu cute “chết người”, đáng tiếc là mọi người đều chỉ nhìn ra một màu: GIAN!!
-Có gì mờ ám không đây?-Jimin hỏi, thậm chí cậu chàng này còn trưng cặp mắt ti hí nheo nheo ấy mà hoài nghi nhìn nó.
-Mờ ám gì đâu, em chỉ muốn tới xem các anh tập nhảy thôi mà!-Ansa bất lực bĩu môi, có kẻ cũng thấy tội lỗi đôi chút, nhưng sau đó nhất quyết ai nấy đều nhìn nó kiểu đó, cả chị Rei nữa.
-Chỉ đơn giản vậy thôi?-Jungkook hỏi lại, đúng là từ nãy đến giờ chỉ có con người này là nghiêm túc lắng nghe nó thôi đấy.
-Dạ!-Ansa gật đầu cái rụp, miệng tự nhiên cũng nở một nụ cười khả ái. Cậu khó hiểu, thái độ nghe lời này là sao đây?
–
Mặc dù cho comeback vẫn còn khá xa, thậm chí bài hát chủ đề vẫn chưa được chọn nhưng Bangtan luôn phải trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Vì vậy nên hôm nay dù có là chủ nhật thì mọi người vẫn phải tới phòng tập ôn bài cũng như “giãn gân giãn cốt” một chút. Nhưng có chút khác là Ansa, staff mới của nhóm cũng theo họ đi làm, trong bộ dạng của một người được nghỉ mà không thích nghỉ 🙂
BTS đã bắt đầu dợt lại Boy in luv. Dù không phải fan nhưng vì dạo này hay phải xem đi xem lại MV của nhóm nên thành ra Ansa đã bất đắc dĩ thuộc làu luôn. Nó thậm chí còn có thể hát theo nữa, chỉ trừ vài khúc rap dài hơi của Suga thôi.
-Nhảy cho đàng hoàng vào, Ansa đang nhìn cậu đó TaeTae!-Jimin cười khẩy V, nghe vậy V ngước lên thì thấy nó đang nhìn về phía này, lại còn giơ nắm đấm bảo anh cố lên nữa chứ. Đáng eo quá…
-Cậu lo cho hyung đi thì hơn!-V hất mặt về phía Jin đầy tự tin. Phát hiện bị chọc quê nên nhân danh ông anh quốc dân, Jin liền chạy tới đá mấy phát vào mông hai bạn nhỏ. Này thì sĩ với chả diện @@!
Ansa cười, cũng chả hiểu tại sao mình lại cười. Vì bọn họ nhìn ngốc ngốc cứ quanh quẩn bên nhau không biết chán thế kia nên buồn cười chăng? Có lẽ, tuy làm việc cùng BTS chưa lâu nhưng nó có thể cảm nhận được thế nào gọi là một tập thể gần gũi và quan tâm lẫn nhau. Dù nhìn bề ngoài chưa hẳn vậy (toàn đánh nhau không mà biểu…) nhưng cái không khí sôi nổi ấy thật khiến nó muốn một lần được hòa mình vào.
Nhớ lại việc Arin nhờ, Ansa nhanh nhảu lôi điện thoại ra chộp vài tấm thật đẹp, lâu lâu còn cố tình focus vào anh chàng bias của nhỏ nữa. Hm, ai bảo Ansa lại có con bạn là ARMY cơ chứ?
***
Tiếng nhạc của Not Today vẫn rền vang khắp căn phòng, cho tới khi…
-Tối rồi cơ à! – nhìn ra ô cửa kính, RM lúc ấy mới vô tình nhận ra, à thì họ đã ở đây nửa ngày rồi nhỉ, thật ra cũng…như mọi khi thôi mà?
-Aaaaa!-V thốt lên.
-Sao đó?-Hobi đi được vài bước liền ngẩng lên hỏi, tay vẫn bấm điện thoại.
-Chúng ta quên mất Ansa rồi, em ấy ngồi đó nãy giờ kìa!
Lúc này mọi người mới giật mình nhìn về phía hàng ghế chờ. Hồi trưa có nhờ Ansa đi mua đồ ăn trưa cho nhóm, cứ tưởng nó ở đây một hồi chán quá bỏ về rồi ai dè vẫn còn ngồi đó, cũng 8h rồi chứ ít gì.
-Haizz, chịu luôn, cái con bé này!-Jin thở dài-Chúng ta qua đó xem sao!
-Được!!!
–
-Ansa, Ansa! Em ngủ đấy à?-Jin lay vai nó, thật không hiểu được khi phòng tập mở nhạc xập xình suốt buổi mà nó vẫn có thể ngủ ngon gọi không nghe như vậy.
-Hửm? Mọi người tập xong rồi à?-nghe tiếng Jin, Ansa liền mơ màng tỉnh giấc. Lúc nhận ra mọi người đang vây xung quanh mình thì bầu trời ngoài cửa sổ cũng đã nhuốm màu u tối rồi, Ansa mới biết mình đã ngủ thiếp đi một lúc. Dụi đôi mắt sưng ấy, nó đáp lại bằng chất giọng khàn.
-Về thôi, tối rồi đó cả nhà!-RM nói.
–
Seoul tuy chỉ mới 8h tối nhưng vẫn lạnh cực. Trên con đường men theo công viên, bảy chàng trai cao lớn cùng cô staff mới quen đang rảo bước. Ai nấy đều vừa đói vừa lạnh, đều muốn bay ngay về nhà để chén cơm tối. Nhưng có người đã khiến ước mơ nhỏ bé của họ trở nên xa vời, còn ai ngoài nàng quản lí xinh đẹp ấy – Kim Rei!!
Chả là tối nay Rei phải tăng ca để giải quyết nốt mớ tài liệu dang dở, đối với típ người cầu toàn như chị ấy, mọi thứ phải đâu ra đó ngay khi vừa bắt tay vào. Với cả Rei lười khuân hồ sơ về nhà lắm, vì nhiều khi sơ hở một chút là mấy ông tướng hội maknae sẽ làm rối tung mọi thứ lên nhờ mấy cái trò đùa nhảm nhí huyền thoại.
Thế nên bây giờ cả đám đành kéo nhau đi ăn tiệm chứ còn cách nào khác đâu.
-Tối nay ăn gì đây mọi người? Gà rán không? – V gợi ý. ‘Còn phải có coca aa~’
-Gà rán nữa, món khác ê!!!-cả đám phản đối.
-Chớ ăn gì giờ? Ansa, em muốn ăn món gì?-Jungkook bí ý tưởng liền quay lại hỏi nó -Ansa!- Jungkook gọi lần nữa.
-A dạ, sao anh?-Ansa đang mãi vừa xoa vừa thổi hai bàn tay lạnh cóng nên không để ý mọi người bàn chuyện gì. Mà cũng tại nó chủ quan, sáng ra đường thấy trời nắng tốt nên còn chả thèm mang găng tay nón len gì sất, trên người chỉ khoác độc cái áo len cổ cao mỏng bên ngoài áo thun và quần jeans, bảo sao lại không lạnh?
-Trời đất, em ăn mặc kiểu gì đây, bộ không sợ cảm lạnh à?-Kook mắng, cậu lại còn bày vẻ mặt nhăn nhó ra nữa. Thái độ lo lắng của cậu khiến nó thấy khó hiểu quá chừng.
-Em…-Ansa ấp úng chả biết nói gì, chẳng lẽ bây giờ lại bảo “Xin lỗi, lần sau em không dám làm vậy nữa”? Không, thế thì con nít quá.
-Mang cái này vào!-nói rồi, Kook cởi cái nón len đang đội ra cẩn thận mang vào cho Ansa, không những thế cậu còn tháo luôn khăn choàng cổ đưa cho nó, bản thân giờ chỉ trùm vội nón áo khoác lên che đi chiếc cổ trắng trẻo của mình.
Mở to mắt nhìn người con trai trước mặt, Ansa cạn lời. Jungkook rốt cuộc đang làm gì vậy, mấy thứ giữ ấm này đưa cho nó hết thì anh về kiểu gì, lạnh cóng thế cơ mà. Không được, vì một staff như nó mà cậu bị cảm thì nó sẽ cảm thấy áy náy lắm. Dù gì Bangtan cũng là ‘cần câu cơm’, cần câu bị cảm rồi thì người câu cũng nhịn đói. Không được…
-Cứ mang đi…Em nhỏ hơn, phải nghe lời có biết không?-Kook nhéo má Ansa, đôi má ấy đang đỏ au lên vì lạnh nhưng không phải nhờ thế mà trông nó càng đáng yêu hơn sao? -Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Đi thôi!-thấy nó cứ thu lu đó không đi tiếp, Kookie thở dài bước tới nắm luôn lấy tay nó kéo đi cho kịp với mọi người.
“Thịch!”, Ansa như con búp bê ngốc, bị người ta cầm chặt như thế lại không biết phản kháng kiểu gì, chỉ có thể lầm lũi đi sát phía sau, đầu cũng cúi gầm nhìn mặt đường, ngốc ơi là ngốc. Nhưng mấy ai biết lúc đó hai má của Ansa đã đỏ lựng hết cả rồi, tuyệt nhiên không phải vì lạnh…
Cả đám cứ thế đi mãi cho tới khi đặt chân tới trước một chiếc xe tải Tokbokki di động đậu ngay cạnh cửa hàng tiện lợi ngay dưới ktx…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!