Với em, anh mãi là bé con-[BTS-Fanfic]
47. Hẹn hò bí mật.
–
Ansa không biết bản thân có sai không khi nói ra những lời hôm qua, có lẽ không vì người ta nói để bản thân dễ chịu thì vẫn nên làm những điều trái tim mình mong muốn, chỉ là..chính Jeon JungKook làm nó có suy nghĩ lủng củng này.
.
“Move move!” – ở hiện trường quay hình của Inkigayo, các staff tất bật chạy đi chạy lại, điên cuồng la hét, điên cuồng chuẩn bị. Nếu không phải đã quá quen với cường độ này chắc Ansa sẽ phát điên mất.
“Em nói xem hôm nay anh có đẹp trai không?”
Hỏi đi hỏi lại đúng một câu từ nãy giờ, người con trai đó cười toe đứng cạnh Ansa. Hm, nếu bây giờ nó không bận tối mày tối mặt với đống quần áo hỏng chắc đã đá cho cậu vài phát..tên này, có cần vui vẻ khi thấy người ta khốn khổ thế không?
“Anh đẹp, anh lúc nào cũng đẹp!” – nó thở dài không thèm ngước lên, thế mà người nào đó nghe thấy vẫn rất vui, còn truyền động lực cho hai hyung trong maknae line khiến họ hí hửng chạy sang.
“Còn anh, anh trông thế nào Ansa?” – chỉ vào mái tóc mullet kiểu cọ của mình, Taehyung mong chờ lời nhận xét hay ho của nó.
“Never better!” – Ansa búng ngón tay, phì cười nói.
“Ansa, nói hwaiting với anh đi?” – lần này là Jimin.
“Dạ hwaiting@@!” – nó không biết mình có ổn lắm không nữa.
–
Buổi ghi hình kết thúc trầy trật với vài lần NG (Not good) phải quay lại, kể ra cũng vì sự cố RM gây ra. Vì quá tập trung nhảy mà RM đã vô tình giật áo của Jungkook khiến hàng cúc bấm bị bật bung ra, sự việc này tuy đem lại hiệu ứng bùng nổ hơn mong đợi vì fan rất thích thú nhưng vì chất lượng chương trình nên đạo diễn bắt phải cả nhóm quay lại..và quay lại.
Đến lần thứ n..vẫn fail lỗi y chang.
“Anh không cố ý đâu mà!! Thực sự là vì cái áo mà…” – RM nói đầy thống khổ. Mà anh nói đúng còn gì, chiếc áo với hàng khuy bấm của Jungkook tuy quyến rũ thật nhưng cũng nguy hiểm vô cùng. Và người thiết kế ra chúng là ai, còn ai khác ngoài Min Ansa?
“Thôi đi, anh còn muốn giật ra hết luôn rồi còn gì?” – Kook cười méo mó.
“Anh làm em ấy không tập trung được luôn đó!” – Jimin xem lại camera đồng thời than vãn ông anh leader, làm ổng xụ mặt thấy thương ghê chưa.
“Là lỗi của em, để em sửa lại ngay!” – Ansa nói, giọng nghiêm túc xen lẫn chút buồn buồn, biết mọi người chỉ nói đùa nhau cho vui thôi nhưng nó vẫn cho rằng đó là lỗi nghiêm trọng. Thế mới bảo trọng trách lần này không dễ mang chút nào.
“Lỗi lầm gì chứ, em không có lỗi..đừng buồn!” – Kook nói, cậu đưa tay nâng má Ansa lên xoa xoa an ủi, cùng lúc quay lại cầu cứu RM.
“Ờ đúng rồi, là lỗi của mỗi anh thôi, em đứng cắn rứt nha Ansa!” – RM ngập ngừng nói. Biết anh an ủi mình nhưng Ansa cũng quay lại cười mỉm với anh.
“Mọi người chuẩn bị nha, chúng ta sẽ quay lại lần hai!” – tiếng đạo diễn nói vọng qua loa phòng nghỉ.
“Anh yên tâm, em đã khâu lại kĩ giúp anh rồi!” – Ansa nói với Jungkook sau khi loay hoay đơm lại chỗ hỏng.
“Vẫn nên cầu thần linh đi!” – đi qua vỗ vai Kook, Hoseok lắc đầu cười khổ.
Và quả thật!
“Lại nữa á?” – trở vào phòng nghỉ sau khi kết thúc lần quay hình thứ ba, Taehyung tháo tai nghe, nhìn leader thở dài.
“Hết nói nổi Kim Namjoon!” – Jin nhướn bờ vai Thái Bình Dương của mình.
“…” – Jeon Jungkook, want to say something?
“Em thề đã nhẹ tay lắm rồi đó!” – RM nhăn nhó phân trần, Ansa lại may may vá vá. Chán đời…
–
Trở lại chuyện chính, lí do Ansa quan ngại về JungKook thêm nữa đó là kể từ sau ngày hôm đó cậu dường như khác lạ thế nào ấy, nói rõ hơn là trong ánh mắt..có rất nhiều mong đợi kì lạ. Vì khá lâu từ sau khi debut chàng maknae mới lại có cảm giác yêu đương, thế nên việc cậu muốn phô trương cũng không quá khó hiểu, chỉ là..đến thế là cùng.
“Ansa xem này, anh vừa mua nó đó!” – giơ chiếc strap gấu Brownie xinh xinh đính kèm chiếc chuông bé màu hồng, Kook hí hửng đưa Ansa. Vì biết sở thích của nó là những thứ bé bé đáng yêu nên cậu đã không chần chừ mà mua ngay. Không ngoài mong đợi, Ansa thích lắm, nó vui sướng treo ngay chiếc strap vào khóa kéo của chiếc cặp nhỏ hay mang tới cty.
Nhưng giá như chuyện chỉ đơn giản tới đó…
Ngay hôm sau, đang cùng mọi người ăn sáng ở phòng tập thì Ansa nghe thấy tiếng kêu leng keng rất quen phát ra từ ngoài cửa. Một chốc, chàng maknae của nhóm cũng đi vào, trên vai cậu “vô tình” mang theo cái balo chẳng mấy khi xuất hiện, đã thế trên balo còn treo toòng teng cái strap hộp sữa chuối bằng bông đáng yêu nữa, và nó cũng gắn kèm cái chuông bé nhưng màu vàng. Mọi người với sự “đáng yêu hóa” của Jungkookie đều không nhận ra nhưng Ansa thì khác, nó nhìn cái người đang cười toe, còn đưa dấu V với mình kia bằng ánh mắt lườm lườm.
Thế là từ hôm đó trở đi mọi người cũng dần quen với thứ âm thanh leng keng của hai đứa nhỏ nhà này…
Cho tới một hôm, thật sự đỉnh điểm…
Nhân dịp mười ngày yêu nhau, Kook đã dành ra nửa tiếng trước khi ngủ để chơi game như mọi khi mà lượn lờ khắp các shop đồ online để kiếm quà cho bạn gái. Vì rất thích dùng đồ đôi với nó nên Kook đã đặt một cặp áo hoodie màu xám rất đáng yêu, còn có dòng chữ “Do you love me?” trước ngực áo nữa. Ngày nhận được tất nhiên Ansa rất vui, còn hãnh diện mặc nó đi xem phim cùng Arin và chụp vài bức ảnh up lên Insta. Chuyện sẽ chỉ tới đây nếu trong clip hậu trường buổi tập nhảy, Jeon JungKook không mặc một chiếc áo tương tự..từ kiểu dáng cho đến màu sắc, nhãn hiệu,…
Ansa phát hoảng, nó không nghĩ cậu lại mua đồ đôi với nó, còn làm nó bất ngờ nữa chứ. Nhưng thay vì vui, Ansa lại tỏ ra rất khó chịu. Gặp riêng Kook, nó cau mày hỏi tại sao cậu lại làm như vậy, cậu có nghĩ tới hậu quả trước khi làm điều đó không? Vì cậu cũng biết insta của Ansa dù không phải hot nhưng cũng rất nhiều người nhận ra nó là staff của Bighit, còn là người thân cận với Bangtan, thế nên chỉ cần một vài hành động nhỏ cũng có thể sẽ khiến cậu gặp rắc rối. Nhưng dường như Kook không đặt nặng vấn đề đó, cậu thậm chí còn xem đó là niềm hãnh diện, cậu ngay lúc này dù biết không nên nhưng trong thâm tâm vẫn có suy nghĩ muốn lén lút bật mí một chút gì đó cho thế giới biết chuyện giữa cậu và Ansa.
“Sau này anh đừng làm như vậy nữa Kookie!” – gặp riêng Kook ngoài hành lang, Ansa rón rén cứ như ăn trộm.
“Làm vậy là làm gì?”
Cậu đáp lại, cái vẻ hớn hở đó càng làm nó không thể nói thẳng ra, vì điều đó sẽ làm tổn thương người yêu nó.
“Sau này, với những món quà..anh hãy bàn trước với em nếu có ý định mua nó, không phải em chê nhưng..em cảm thấy..không nên!” – những lời này nó đã phải trăn trở mấy ngày nay mới dám nói cho cậu nghe.
“Em sợ mọi người sẽ nhận ra chuyện của chúng ta đúng không?” – Kook cười, cứ làm như chuyện đó rất hay ho không bằng.
“Còn không phải sao? Chuyện chúng ta quen nhau mọi người không biết…” – có thể sẽ bị ngăn cản, hoặc thậm chí…
“Đừng lo…” – đưa tay vuốt tóc Ansa, Kook dịu dàng cười – “Anh biết em sợ liên lụy anh, anh biết chuyện yêu đương của idol là con dao hai lưỡi…” – vì biết nên cậu cũng rất cẩn trọng, tuy cách suy nghĩ có chút..đơn giản – “Nhưng anh cũng biết chừng mực mà, hãy tin anh!”
Dạo này cứ khi nhìn vào ánh mắt ấy nó lại thấy yên bình, một loại cảm giác rất lạ, trước đây chưa từng có. Nó cũng thích chứ, cảm giác được nắm tay người yêu đi dạo đó đây, được thưởng thức cảm giác yêu đương bằng những cái hẹn, được ăn cùng một li kem hay chơi trò vòng quay ngựa gỗ. Trước đây nó từng tưởng tượng ra chúng, chỉ là..mọi thứ đến quá vội vàng, mà nó thì sợ hãi khi chưa kịp thích ứng. Nó biết Kook rất mong chờ mối tình này, nó biết cậu yêu nó thế nào, tình cảm chất chứa của cậu, nhưng hiện tại…
Không sao, chỉ cần Kook có thể đợi, Ansa không tin tương lai không thể.
“Vâng!” – mỉm cười, Ansa ôm lấy bàn tay gầy đặt trên má mình – “Nhưng..nếu nói không thể có thứ gì “đôi” được cũng không hẳn…”
Ngó nghiêng đông tây, Ansa vẫy tay bảo Kook cúi thấp xuống, trước khi để cậu nhận ra nó còn bảo cậu hãy nhắm mắt kĩ càng vào, vì đây..sẽ là món quà bất ngờ.
Cảm giác lành lạnh ở cổ làm Kook mở mắt, ngạc nhiên nhìn thứ Ansa vừa đeo vào cho mình: là một sợi dây chuyền bạc được lồng chiếc nhẫn nhỏ xinh. Nhìn sang thấy Ansa cũng có một chiếc tương tự vậy vắt ngang xương quai xanh, gương mặt cậu rạng rỡ hơn hẳn.
“Thế này mới gọi là “đồ đôi” bí mật!” – nụ cười ngượng ngùng của Ansa, cả ánh mắt lấp lánh khi ấy chắc chắn sẽ là thứ Kook ghi nhớ..mãi mãi.
“Ừ!”
Gãi đầu, có hai kẻ “to xác” cứ vậy im lặng nhìn nhau cười ngây…
***
Mưa, Seoul lại mưa. Tiết trời cứ ẩm ương thế này thì đừng nói là năm mới sắp đến, một ngày mới mọi người còn chán ghét chả buồn chào đón ấy chứ.
Ngồi trên chiếc đệm bông đặt ở bậu cửa sổ, Jisoo co người ôm lấy chú mèo cưng của mình. Vuốt nhẹ tấm lông mềm mượt của chú, ánh mắt chị từ nãy đến giờ vẫn luôn xa xăm.
“Cũng sắp rồi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!