Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động


Chương 12


Sau bữa cơm chiều, Tống Duẫn Hành vào thư phòng làm việc, ký xong vài hợp đồng, lại tới cuộc họp qua video dài đằng đẵng.

Lúc công việc hết bận rộn thì đã thời gian đã trôi qua không ít. Tống Duẫn Hành day mi tâm, chờ cô vợ nhỏ tới hỏi bài, ánh mắt lơ đãng nhìn sang phía chiếc túi chứa đầy các loại đồ ăn vặt. Anh mím môi, nét mặt có chút khó khăn.

Từ nhỏ thân thể anh đã kém dễ mắc nhiều bệnh, được nhà họ Tống chăm sóc rất cẩn thận, chưa bao giờ được phép chạm vào những thứ đồ ăn bỏ đi, lại càng ít khi ăn cay. Cho nên đối với Y Y, Tống Duẫn Hành cũng ra lệnh rõ ràng không cho phép con bé ăn linh tinh.

Khi nhìn thấy chiếc túi chứa đầy que cay bên trong, lông mày anh hơi cau lại, đôi môi căng ra, cuối cùng cũng lấy một gói que cay từ trong túi ra.

Đây chính là thứ tiểu Khương Tri mua cho anh, nhớ lại dáng vẻ cô lúc đưa đồ ăn vặt cho anh, con ngươi trong suốt sáng ngời. Tống Duẫn Hành quyết tâm, xé miệng túi ra, nhanh chóng nhét một miếng que cay vào trong miệng, đôi mắt dài nhắm chặt, nhanh chóng nhai.

Cảm giác ban đầu có chút ngấy, sau đó một cảm giác cay xông thẳng lên khoang mũi. Tống Duẫn Hành nhíu mày nhai hai cái, đầu lưỡi bị cay đến mức đau rát. Đây là thứ đồ ma quỷ gì không biết. Vì không muốn mình nôn ra nên anh vội vàng nuốt xuống, thở phào nhẹ nhõm, thậm chí trên trán và chóp mũi đã có mồ hôi từ từ chảy thành dòng.

Trong miệng cảm giác như bị lửa đốt, môi cũng bỏng rát tê rần. Tống Duẫn Hành liếm môi, gương mặt tuấn tú hơi nhăn nhó, cụp mắt xuống nhìn giấy gói trong tay mình, đập vào mắt là bốn chữ to đùng: “QUE CAY MA QUỶ”.

Tống Duẫn Hành yên lặng, theo bản năng sờ sờ môi, có chút sưng, linh cảm không ổn, anh nhanh chân đi vào phòng vệ sinh. Vừa nhìn vào gương, quả nhiên, đôi môi đường nét đẹp đẽ, độ dày vừa phải của anh lúc này đã sưng thành hai miếng lạp xưởng, còn nhiễm một màu đỏ kinh dị.

Tống Duẫn Hành nâng cằm lên, nhìn quanh một chút, có vẻ giống bộ dạng bị dị ứng.

Vì lý do an toàn anh không ăn que cay nữa, nhìn một túi đồ ăn vặt to đùng, không ăn thì quá đáng tiếc. Anh do dự một chút, cầm lên một hộp thạch hoa quả, ngọt ngọt ướt ướt, không phải thứ đồ mà chú già hay ăn.

Di chứng đồ ăn vặt, bụng của chú già nào đó bắt đầu quặn lên. Nửa đêm canh ba đi ra khỏi phòng vệ sinh, bước chân của Tống Duẫn Hành như đi trên mây, khuôn mặt trắng bệch. Anh có chút nghi ngờ đi tới xem lại bao bì của những loại đồ ăn kia, lúc liếc tới dòng ngày sản xuất, gương mặt tuấn tú cứng đờ.

Ôi, hạn sử dụng đều đã hết rồi.

Vì muốn tận tay đưa cho anh, không biết nha đầu Khương Tri đã cất trữ những thứ này bao lâu rồi. Tống Duẫn Hành vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười đỡ trán, trong đáy mắt có ý cười nhàn nhạt.

Hôm sau là thứ bảy, Tống lão gia ngày nào cũng sẽ dậy sớm tập thể dục buổi sáng, Y Y vẫn đang ngủ nướng, Khương Tri vẫn chưa quen giường nên lúc này đã thức dậy chuẩn bị đi xuống lầu. Bỗng nhìn thấy Tống Duẫn Hành với dáng vẻ mệt mỏi cúi đầu, bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Khương Tri dừng lại, muốn chào hỏi anh. Người đứng ở phía xa đang cụp mắt suy nghĩ gì đó, dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh uể oải ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa, dài thâm trầm nhìn về phía này, dáng vẻ mệt mỏi, dưới quầng mắt có một màu xanh nhàn nhạt, dường như không được nghỉ ngơi tốt.

Nhìn thấy Khương Tri, Tống Duẫn Hành cong môi, sau đó đi tới.

Tối hôm qua ăn một hộp thạch quá hạn, không ngờ là uy lực lại mạnh đến thế, anh gần như chạy qua chạy lại phòng vệ sinh cả đêm.

Người trước mặt tới gần, Khương Tri mới nhìn rõ vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh, cô ngẩng đầu dò hỏi: “Tống đại ca, anh ngủ không ngon sao?”

Nghe thấy giọng nói mềm mại dịu dàng của cô, Tống Duẫn Hành cúi đầu nhìn cô đầy thâm ý, ngón tay trắng nõn thon dài đưa lên sờ sờ mũi, ừ một tiếng.

Khương Tri cau mày, nhỏ giọng thúc giục: “Vậy anh mau đi nghỉ ngơi đi, bây giờ vẫn còn sớm.”

Tống Duẫn Hành hơi nheo mắt, giọng hơi trêu chọc: “Vậy em đi cùng anh?”

(Sói đuôi to tới, cứu mạng =))))))))

Khương Tri chớp mắt, đôi môi hồng hào hơi mím lại, cũng nhanh chóng trấn tĩnh. Nghe Tống Duẫn Hành trêu chọc nhiều, cô cũng có chút bách độc bất xâm* rồi.

(Bách độc bất xâm: trăm loại độc không thể xâm nhập được, ý nói đã miễn nhiễm với những hành động cợt nhả của chú Tống rồi.)

Tống Duẫn Hành vẫn muốn trêu cô, gương mặt tuấn tú nheo mắt cười. Cô gái nhỏ trước mặt lại bình tĩnh nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc, anh không kìm được nhíu mày, hôm nay cô vợ nhỏ lại không đỏ mặt.

Cuối cùng, Tống Duẫn Hành cười chịu thua, đầu ngón tay lành lạnh chạm nhẹ một cái lên chóp mũi cô: “Đi thôi, đi ăn sáng cùng với em.”

Lại là một sự đụng chạm như chuồn chuồn đạp nước, Khương Tri ngạc nhiên một chút, người bên cạnh đã theo thói quen ôm lấy vai xoay người cô về hướng khác, sau đó nhanh chóng thu tay về.

Tống Duẫn Hành đi trước, Khương Tri chậm chạp theo sát anh xuống dưới lầu.

Vừa rồi chạm vào vai cô, Tống Duẫn Hành mới nhận ra khung xương của cô thật nhỏ, cả người gầy gò chẳng có bao nhiêu thịt.

Sáng sớm thứ hai, Khương Tri vừa vào phòng học đã nhận ra bạn bè xung quanh quăng ánh mắt khác thường về phía mình, có đánh giá, có suy đoán.

Tự động bỏ qua những ánh mắt không rõ ý tứ kia, Khương Tri không bận tâm, trở lại chỗ ngồi. Bạn cùng bàn Chu Dĩnh lập tức ghé sát lại, tròn mắt nhìn cô chăm chú từ đầu đến chân một lần, sau đó quan tâm dò hỏi: “Cậu không bị thương chứ?”

Khương Tri ngạc nhiên, “Không mà.”

Chu Dĩnh nghe cô nói không sao liền thở phào nhẹ nhõm, đắn đo một lát mới nói với cô: “Thứ sáu có phải cậu kéo hội đi đánh nhau không? Vì Trần Khải Chính?”

Khương Tri nghe mà ngơ ngác, nghi hoặc cau mày, không ngờ chuyện hôm thứ sáu đã truyền đi với tốc độ nhanh như vậy, ngay cả bạn cùng bàn cũng biết. Cô dừng một chút, vẫn chưa hiểu: “Trần Khải Chính?”

Sao lại liên quan tới cậu ta?

Chu Dĩnh trừng mắt, con ngươi lóe lên ánh sáng bát quái: “Cậu đánh nhau vì cậu ta, sao lại không biết tên cậu ta?”

Vụ đánh nhau hôm thứ sáu đó gây ra động tĩnh không nhỏ, ngay cả xe cảnh sát cũng tới rồi, hiện tại rất nhiều người ở trường Nhất Trung đều biết, thỉnh thoảng lại có người gọi Khương Tri, vì hotboy mà đánh nhau.

Khương Tri nhíu hàng lông mày thanh tú, ý thức được tính chất nghiêm trọng của lời đồn, cô nghiêm mặt giải thích: “Tớ không quen cậu ta.”

Chu Dĩnh một tay chống cằm, nhìn chằm chằm vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa mơ hồ của Khương Tri, từ từ mới tin là cô nói thật, liền cười hì hì nói: “Trần Khải Chính đẹp trai hơn nữa nhà lại giàu có, nữ sinh thích cậu ta nhiều vô kể.”

Bảo sao cậu ta lại chân đạp hai thuyền, dù sao với những gì sẵn có, người thầm yêu Trần Khải Chính không ít. Chu Dĩnh không hiểu nổi, Khương Tri vừa tới không lâu, sao lại dính dáng tới người kia.

Nghe Chu Dĩnh kể chuyện bát quái một hồi, vai chính của câu chuyện vì tình mà đánh nhau đương nhiên biến thành cô, Khương Tri không nói gì day day mi tâm, giải thích vài câu đơn giản.

Giờ Chu Dĩnh mới hiểu ra, cô gái trước mắt là bị vạ lây, nhưng mà việc này đã truyền ra bên ngoài thành bao nhiêu loại phiên bản, lúc này không biết đã diễn biến tới mức nào rồi.

Bảo sao bạn cùng lớp lại nhìn cô như vậy, Khương Tri bất đắc dĩ, cảm giác như mình phải cõng nồi*.

(Cõng nồi: ý nói phải chịu tiếng oan.)

Buổi chiều lúc học thể dục, trên sân thể thao rộng lớn là học sinh của cả hai lớp, thầy giáo giải thích sau đó cho học sinh tản ra tập luyện. Chu Dĩnh kéo Khương Tri tới xem các bạn cùng lớp chơi bóng rổ.

Một đám nam sinh cao gầy, rõ ràng đang là đầu xuân, thời tiết còn có chút lạnh, mấy bạn nam trên sân bóng rổ hừng hực khí thế, đều mặc áo ngắn tay và quần sooc trang phục bóng rổ. Khương Tri chăm chú xem một lúc, không kìm được kéo chặt quần áo trên người.

Xem một lát, Khương Tri muốn trở về lớp học, trận bóng rổ vừa bắt đầu không lâu, đúng là nhìn thấy rất nhiều bạn nam đùa nghịch. Chu Dĩnh ở bên cạnh nhìn chằm chằm không chớp mắt, nói ra một câu vô cùng phối hợp với vẻ mặt mê trai: “Đẹp trai quá.”

Chu Dĩnh kéo tay cô, hai mắt long lanh, chỉ vào một nam sinh đang mặc áo bóng rổ màu đen, nói với Khương Tri: “Cậu thấy không, người đang mặc trang phục bóng rổ, bạn nam dáng người rất cao đó.”

Nhìn theo ánh mắt cô ấy, Khương Tri chú ý tới nam sinh kia, vẻ ngoài ưa nhìn, đặc biệt nổi bật giữa cả đám nam sinh khác.

Không đợi Khương Tri mở miệng, Chu Dĩnh cười hì hì: “Cậu ta chính là Trần Khải Chính, có phải là rất đẹp trai không?”

Tuy rằng có chút khốn nạn.

Nghe vậy, Khương Tri trầm mặc, chính là đầu củ cải trong miệng Y Y, thủ phạm gây ra vụ đánh nhau hôm thứ sáu.

Cô không kìm được cau mày, nét mặt có chút không diễn tả nổi, “Chúng ta vẫn nên quay về thôi.”

Rất rõ ràng, cô chẳng hề có chút hứng thú nào.

Chu Dĩnh cười híp mắt lắc đầu, thuận tiện bát quái hỏi cô: “Cậu cảm thấy Tống đại ca của cậu đẹp hay là Trần Khải Chính đẹp?”

Nghe vậy, Khương Tri ngạc nhiên nhìn về phía cô ấy, đặc biệt là câu “Tống đại ca của cậu”, lời này ít nhiều gì cũng có chút mờ ám. Cô đỏ mặt, còn phải nói nữa sao…

Chu Dĩnh hiểu ý vỗ vỗ vai cô, dáng vẻ “Cậu không cần nói tớ cũng hiểu rõ”, chậm rãi nói: “Thật ra hai người này không thể đem ra so sánh được, so với chú Tống mà nói, Trần Khải Chính thua xa.”

Khương Tri: “……..”

Tiết thể dục kết thúc, Khương Tri và Chu Dĩnh cùng nhau quay về phòng học, trên đường mơ hồ nghe thấy có người gọi tên cô.

Khương Tri quay đầu lại, cách đó không xa có một nam sinh đang đứng, áo thể theo trên người đã ướt đẫm mồ hôi, dưới chân chàng trai là trái bóng rổ, trên tay là hai chai nước khoáng. Người gọi cô chính là Trần Khải Chính.

Khương Tri có chút khó chịu cau mày, sao cậu ta biết tên của cô, hai người chưa từng tiếp xúc bao giờ.

Trần Khải Chính đứng ở phía xa từ từ đi tới chỗ cô. Nét mặt của Chu Dĩnh ở bên cạnh có thể dùng từ kinh sợ để miêu tả, trong đầu nổi lên bão tố, không phải Khương Tri nói là hai người không quen biết sao? Tại sao Trần Khải Chính lại gọi cô ấy? Hai người quen biết từ bao giờ?

Sau những câu hỏi liên tiếp, Trần Khải Chính đã đi tới trước mặt hai người. Chàng trai vừa cao vừa gầy, càng tôn lên nét nhã nhặn thanh tú. Lúc này cụp mắt xuống, mồ hôi lấp lánh trên thái dương, phút chốc đã chảy theo gò má cậu ta rơi xuống.

Cậu ta tới gần, khí nóng trên người cũng truyền tới đây, Khương Tri theo bản năng lùi lại phía sau vài bước, kéo giãn khoảng cách với cậu ta.

Trần Khải Chính nhìn cô chằm chằm vài giây, cô gái dáng vẻ yên tĩnh lại ngoan hiền, nhìn thế nào cũng không thấy giống người đã đánh ngã anh em của cậu ta hôm thứ sáu vừa rồi.

Cậu ta cười cười không mấy bận tâm, đưa một chai nước khoáng chưa mở nắp trong tay cho cô, “Cậu chính là Khương Tri à?”

Giọng cậu ta mang theo ý tứ như thân quen, thái độ có chút kiêu ngạo, ánh mắt rơi trên khuôn mặt thanh tú không chút biến sắc của cô, nhìn kỹ một chút quả thật ngoại hình không tệ.

Khương Tri liếc mắt nhìn cậu ta một cái, mím môi không nói lời nào, càng không thèm để ý tới chai nước mà cậu ta đưa cho.

Chu Dĩnh trợn tròn mắt, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.

Không ngờ cô gái trước mặt lại không nhận đồ của mình, Trần Khải Chính cười cười thu tay về, xem như không thấy sự hờ hững của Khương Tri, một mình nói: “Tôi tên là Trần Khải Chính, ở ngay lớp bên cạnh, có thể làm quen một chút không?”

Người này khi nói chuyện mang theo vẻ bất cần, ánh mắt nhìn Khương Tri có cảm giác khá giống như đang nhìn con mồi. Khương Tri cau mày sâu hơn, không để ý đến câu nói tiếp theo của Trần Khải Chính, xoay người bỏ đi thẳng.

Chu Dĩnh nhìn Trần Khải Chính một chút, còn có chai nước khoáng này, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng đuổi theo sau Khương Tri.

Trần Khải Chính không vui hạ khóe môi, mấy tên bạn tốt đứng cách đó không xa xem cậu ta trêu chọc nữ sinh thấy tình hình có vẻ không ổn, túm tụm đi tới. Một cậu bạn có vóc người tầm trung mang theo khuôn mặt tràn ngập ý cười, khoát cánh tay lên vai cậu ta, nhìn bóng lưng của hai cô bé càng lúc càng xa, không kìm được trêu: “Cô nhóc kia không phải chính là em gái chân dài hôm thứ sáu sao?”

Giọng điệu của cậu ta có mấy phần trêu chọc, cũng là một trong số những người đứng xem trò vui hôm thứ sáu vừa rồi. Cô nhóc kia không biết ở đâu chui ra, một cước liền đá rạn một cái xương sườn của người anh em của cậu ta.

Trần Khải Chính khẽ cười coi thường, ném chai nước trong tay cho một người ở bên cạnh, giọng điệu không rõ ý tứ: “Có tin trong một tuần tao có thể bắt được cô nàng không?”

Mấy nam sinh phía sau ồn ào, “Nếu như mày có thể bắt được, anh đây sẽ bao mày trà sữa cả học kỳ này.”

Tác giả có lời muốn nói: Tên tình địch này thật sự không chịu nổi một đòn đâu, chờ tiểu Tri Tri chủ động K.O hắn!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN