Vốn Là Nhân Duyên (Full) - Phần 1: Công Việc Mới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3151


Vốn Là Nhân Duyên (Full)


Phần 1: Công Việc Mới


Khu đô thị Vạn Kim Phúc, phía tây nam thành phố A.
Vân San đặt một tấm bản đồ trong giỏ xe, lòng vòng suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được cổng lớn của khu biệt thự mà vị khách hàng VIP kia sinh sống.
Thật ra thì ngoài cái địa chỉ cùng với bản hợp đồng có chữ ký của bên khách hàng, đến cả họ tên của người đã đồng ý thuê mình là gì, Vân San cũng không hề biết. Lúc cô thắc mắc chuyện này, bên trung tâm giới thiệu việc làm cũng chỉ trả lời một câu “đối phương là khách hàng VIP cấp đặc biệt, mọi thông tin cần phải bảo mật tuyệt đối”.
Khi đó, do mợ giục gắt gao chuyện nộp phí sinh hoạt hàng tháng quá cho nên cô đành nhắm mắt làm liều, đặt bút ký roẹt một cái vào bản hợp đồng. Thế là hôm nay đương nhiên phải đạp xe đến đây để nhận việc thôi.
Đang mải mê nghĩ đến đó thì bỗng phía trước mặt xuất hiện mấy người bảo vệ chặn xe cô lại, một bác bảo vệ nhiều tuổi chậm rãi đi tới, lên tiếng hỏi
“Cô tìm ai?”
“Chú ơi, cháu đến đây nhận việc làm thêm ạ?”
“Làm thêm gì? Nhà nào?”
“Nhà số 12 ạ”
Nghe Vân San nói đến căn nhà số 12, mấy người bảo vệ đều đồng loạt kinh ngạc nhìn Vân San một lượt, nhìn đi nhìn lại một hồi, sau đó mới hỏi tiếp
“Có giấy giới thiệu không?”
“Giấy…giấy gì ạ?”
“Không có à? Không có thì đi về, khu này người ngoài không vào được”
Vân San bị đuổi đi như vậy, liền đơ người ra mất một lúc, vài phút sau mới nhớ ra trong túi còn có bản hơp đồng đã được bên kia ký sẵn, cô liền luống cuống rút ra, đưa tới trước mặt mấy người bảo vệ, run run trả lời
“Chú à, cháu không có giấy, nhưng cháu có cái này, chú xem xem có được không? Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của cháu, chú giúp cháu đi”.
Người bảo vệ già nhất cầm lên xem một lượt, sau đó nhìn thấy mục bên A chỉ có một chữ ký, không có họ tên, nhưng chữ ký này rất đặc biệt, chỉ cần nhìn một lần cũng có thể nhận ra, nó giống hệt chữ ký của Trịnh Thiên Vỹ trên bản hợp đồng với tiểu khu khi mới đến ở tại đây.
Mà Trịnh Thiên Vỹ là ai, cả thành phố A này chỉ e là ai ai cũng biết chứ không riêng gì mình ông. Cho nên người bảo vệ đọc xong liền trả lại bản hợp đồng cho Vân San, sau đó vẫy vẫy tay với mấy người kia mở cổng cho cô vào.
Vân San đạp xe qua chiếc cổng nguy nga của tiểu khu, xuyên qua con đường rộng lớn hai bên trồng bạt ngàn những cây lộc vừng đầy hoa đỏ chói. Nhà ở đây không phải là nhà, mà là những căn biệt thự cao cấp mới đúng. Cao cấp đến mức không thể cao cấp hơn, mà hoành tráng nhất có lẽ là hai căn biệt thự sát nhau, một đen một trắng mang số 12 và 14.
Căn biệt thự số 12 rất rộng, tổng thể được trang trí theo phong cách của hoàng gia, xung quanh trồng đầy những loài hoa không rõ tên tuổi. Vân San đứng ngẩn ngơ trước cổng một hồi, sau chừng gần mười phút mới dám bấm chuông.
Nửa phút sau, một người phụ nữ nhiều tuổi từ trong nhà mở cửa bước ra, Vân San chưa kịp nói gì thì người phụ nữ đó đã lên tiếng trước
“Người giúp việc theo giờ mới đến đó phải không?”
“Dạ phải ạ”
“Vào đi, vào đi. Tôi xem ảnh của cô trên hồ sơ rồi”.
***
Ở bên ngoài, căn biệt thự này đã hoành tráng cỡ nào, bên trong còn xa hoa gấp vạn lần hơn nữa. Sau khi nói chuyện với người phụ nữ kia xong, cô mới biết bác gái ấy là thím Hiên, là người làm của căn nhà này, nhưng hiện tại thím ấy cũng đã nhiều tuổi, cần thêm người để làm vài việc lặt vặt trong nhà. Ngoài ra, mọi thông tin về chủ của căn biệt thự này, cô cũng không biết gì thêm.
Vân San làm việc ở đây suốt hơn bốn tháng, mỗi ngày đều làm đủ hai ca, ca đầu tiên từ 11 giờ trưa đến 13 giờ chiều, ca thứ hai từ 17 giờ chiều cho đến 19 giờ đêm, không dám nghỉ lấy một ngày. Vậy mà ròng rã hơn 120 ngày, cô vẫn chưa một lần được gặp mặt vị chủ nhân trong truyền thuyết của căn biệt thự kia.
Cứ như thế cho đến một hôm, người đàn ông ấy về sớm hơn thường lệ.
Bình thường thím Hiên cứ sáu giờ tối đã nghỉ rồi, cho nên căn biệt thự chỉ còn một mình Vân San dọn dẹp, nấu nướng đồ ăn để sẵn trên bàn cho người kia về ăn mà thôi.
Hôm đó, mới gần bảy giờ tối, tiếng xe của Trịnh Thiên Vỹ đã về đến cổng. Vài giây sau, cánh cửa tự động của căn biệt thự được mở ra, chiếc Porsche màu đỏ chói từ từ tiến vào rồi lặng lẽ tắt máy.
Vì lần đầu tiên được gặp vị “khách hàng VIP cấp đặc biệt” cho nên trong lòng Vân San không khỏi có chút hồi hộp, lòng bàn tay đang cầm muôi đột nhiên chảy ra rất nhiều mồ hôi. Cô vốn tưởng rằng: những người có tiền, những người có khả năng sinh sống ở một nơi xa xỉ thế này chắc hẳn phải là những người đã nhiều tuổi, có thể là mấy ông đầu hói bụng phệ, hoặc là mấy bác trai trung niên, hai mắt đeo cặp kính dày cộp.
Thế nhưng khi người đàn ông ấy bước vào, Vân San mới biết những gì cô tưởng tượng hoàn toàn khác xa vời thực tế.
Trịnh Thiên Vỹ cao khoảng một mét tám mươi hai, thân hình cao lớn thẳng tắp, anh ta mặc một bộ vest màu xám tro rất lịch lãm với số đo ba vòng chuẩn đàn ông đích thực, khuôn mặt của anh ta cùng lắm chỉ khoảng chừng gần ba mươi tuổi mà thôi. Tuyệt đối không phải là mấy ông già hói đầu bụng phệ như Vân San tưởng tượng.
Cô ngẩn ra đánh giá Trịnh Thiên Vỹ một hồi, sau cùng khi người phía đối diện lên tiếng trước, cô mới giật mình bừng tỉnh:
“Cô là người mới à?”
Người mới? Đã làm được hơn 4 tháng thì có gọi là mới không nhỉ?
“Dạ, cháu mới đến làm được hơn 4 tháng ạ”
Trịnh Thiên Vỹ cười cười: “Cháu gì? Gọi tôi là anh thôi. Trông tôi già thế cơ à?”
“Dạ không phải. Chú….à…anh không già lắm ạ”
Nghe thấy vậy, Trịnh Thiên Vỹ càng cười lớn, nụ cười của anh ta đặc biệt ấm áp, khiến cho Vân San cảm thấy không khí ngượng ngùng ban nãy đột nhiên tan biến: “Tôi mới gần ba mươi thôi, còn em?”
“Dạ, hai mươi hai”
“Thế thì gọi anh là đúng rồi. Tôi tên là Vỹ”
“Vâng. Cháu…à…em tên là San”
Trịnh Thiên Vỹ nheo mắt suy nghĩ một lát, sau đó hỏi lại “San hả? Tên nghe lạ quá”.
Vân San cố gắng nở ra một nụ cười, cười lại với Trịnh Thiên Vỹ, trả lời một câu “Vâng”
“Cơm em nấu đấy à?”
“Vâng”
“Tôi ăn rất vừa miệng đấy. Được rồi, hôm nay em về sớm một chút đi”.
“Vâng, cảm ơn anh”.
Vân San dắt xe ra khỏi căn biệt thự, trong đầu vẫn mải mê nghĩ về người đàn ông tên Vỹ ấy. Anh ta vừa trẻ tuổi, vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền, lại vừa đặc biệt dịu dàng, chắc hẳn chưa vợ nhỉ?
Nghĩ đến đó, cô lắc đầu nguầy nguậy, tự nhủ thầm trong bụng “Vân San mày nghĩ gì vậy, điên rồi, điên rồi”.
Bất giác, tầm mắt của cô chợt dừng lại ở căn nhà số 14. Suốt hơn bốn tháng nay, vị chủ nhân VIP của VIP của số nhà 12 cô rút cục cũng đã gặp rồi. Nhưng chủ nhân của căn nhà số 14 thì chưa, chưa một lần nhìn thấy.
Căn biệt thự tối màu số 14 nằm im lìm phía bên phải biệt thự của Trịnh Thiên Vỹ, từ trong sảnh ra đến ngoài sân đều rất sạch sẽ. Sạch đến nỗi ngay cả một chiếc lá rụng xuống cũng không hề có, vườn của biệt thự cũng chỉ trồng duy nhất một hàng cây cọ cảnh. Nghe thím Hiên nói, hàng ngày vẫn có người làm đến quét dọn ở căn biệt thự này, sáng sớm quét dọn một lần, tối muộn quét dọn lần nữa, vị chủ nhân của biệt thự số 14 có lẽ là rất ưa sạch sẽ.
Vân San đạp xe ra về, đến lúc ra đến cổng tiểu khu Vạn Kim Phúc tình cờ gặp một chiếc xe hơi sang trọng màu đen bóng đi ngược chiều. Vân San đi ra, còn chiếc xe kia tiến vào.
Cuộc chạm mặt đầu tiên của hai người chỉ lướt qua nhau nhẹ nhàng như thế đấy!!!

Yêu thích: 5 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN