Vong Ám
Phần 21
“Em ơi! Chị bỏ quên đồ, em mở cửa cho chị vô lấy cái!”
“Dạ!”
Khoan đã, khoan…
Tôi chợt dừng lại vài giây, nãy nghe tiếng nổ máy chị đi, bây giờ sao quay lại lại không nghe, tôi lùi lại mấy bước, tôi ngồi lại trên ghế, co chân lên ghế, mắt vẫn không rời cánh cửa, tự nhiên óc ác nổi lên, thằng An nó mở mắt ra, nó quay qua nhìn tôi, miệng nó mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt nó lại lạnh ngắt, nó cứ cười rồi nhìn tôi, lúc ấy tôi lại hoảng hơn, nó ngồi một chỗ, hai chân lài dưới đất, nhũn ra trông như tàn tật, tôi lại bấn hơn, tôi quay ra cửa, tôi nhìn dưới cánh cửa, dưới đó có hổng một khoảng, nhưng nếu có người, chắc chắn sẽ thấy chân, nhưng lúc ấy lại không thấy chân, tôi biết chắc chắn không phải là chị chủ quán, bây giờ tôi chắc chắn rồi, tôi ngồi im trên ghế, ngoài kia im lặng quá, nhưng chốc chốc lại nghe thấy tiếng gõ cạch cạch, tôi vẫn liếc ra nhìn, cũng may đèn vẫn sáng, chứ không thì cũng không biết làm sao, liếc qua cửa rồi lại liếc qua thằng An, nó ngồi đó mà tay chân xụi lơ, mắt nó trợn lên, miệng sùi bọt mép, tôi hốt hoảng chạy lại thì cái cửa đập mạnh cái rầm, giật mình tôi chạy lại, lấy tay chặn cửa, cảm giác cái đùng cái như sắp bung cả cửa ra, tôi ôm cả cái chồng ghế lại chất chặn ngay cửa, còn cẩn thận gài cửa lại, đang lúi húi gài, mồ hôi nhễ nhại, tự nhiên có bàn tay thò vô, nắm lấy cổ tôi bóp, bóp như muốn đâm cả móng tay vào cổ họng tôi, tôi ứ ớ trong miệng, kêu thằng An lại giúp, thế mà nó vẫn không xê dịch, bộ nó định bỏ mặc tôi chết hay sao, tôi gạt tay nó ra, bật dậy làm đổ cái lư hương ra, lật cái ào vào tay nó, kêu cái xèo, nó rụt tay lại rồi hét lên cái inh tai
Tôi bò lại phía sau, tôi sờ cổ mình, xem cổ họng có đứt ra chưa, tôi thở phào nhẹ nhõm vì còn may, tôi nghe thằng An nó cười khúc khích, tôi hơi dựng tóc gáy, tôi quay lại, nó ngồi tựa vô ghế, mắt nó toàn tròng trắng, tôi kêu nó mà mồm tôi méo mó
“An, An ơi!”
“Hì hì hì!”
Đó là tất cả âm thanh phát ra từ miệng nó, tay chân nó giống như không có xương vậy, cứ quờ quanh như bún thiêu, tôi nhích lại gần hơn, tôi quỳ xuống lắc lắc cái tay nó, tôi mếu, tôi khóc
“An ơi, mày làm sao vậy An?”
“Mày không sợ tao à?”
Nó nói, tôi ôm lấy nó, nó lại nói
“Mày không sợ tao à?”
“An mày làm sao, mày quên chúng ta đến đây là vì cái gì à? Chúng ta đến đây là tìm lấy cách giải quyết vấn đề, chúng ta sẽ trở lại ngày tháng của trước kia, chúng ta sẽ lại sống một cuộc sống bình thường, An ơi mày tỉnh đi, ngày mai nữa thôi, mày chờ tao!”
Tôi nói ra từ tận đáy lòng, tôi xem nó như anh em ruột, từ khi xảy ra chuyện đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ bỏ nó ở lại, thật lòng mà nói, tôi sợ, đúng, tôi rất sợ, nhưng cái tôi vẫn hay sợ nhất, ác mộng thật sự của tôi là thằng An nó rời khỏi cuộc sống của tôi, tôi chỉ muốn nó được trở về ngày xưa, chỉ muốn như vậy thôi
Tôi vỗ mặt nó, mắt nó vẫn trợn tròn, nó vẫn cười khì khì, tôi lại xoa mặt nó, nói chuyện cho nó nghe, tôi sợ lắm, bây giờ không ai giúp được chúng tôi cả, mà tôi là một con người bình thường, không biết gì về tâm linh hay thế giới vô hình, tôi quỳ xuống khấn, bây giờ chỉ muốn nương tựa vào lòng thành tâm này, tôi khấn, nếu chúng tôi qua được đêm nay, ngày mai hứa sẽ tạ lễ, hứa sẽ làm việc thiện sau này, hứa sẽ không phá phách nói năng lung tung nữa
Tôi quỳ xuống khấn, nó phía sau vẫn cười, tôi biết ai nhập vào nó, tôi quay qua nó quỳ, dập đầu mấy cái, tôi chà chà bàn tay vào nhau, mồm mỏ nó chảy bọt ra, nó nghiến răng nó nói
“Cái lũ trẻ phá phách chúng bây, chúng mày dám làm thì chúng mày sợ cái gì? Chúng mày có chết cũng đáng!”
Giọng ồ ồ phát ra, như giọng của một ông già, tôi quỳ mà tôi lạy
“Con lạy bác!”
“Thôi mày khỏi lạy, tao chỉ là một lão già tật nguyền thôi, chúng tao chết rồi, cõi hư vô thôi, làm gì được chúng mày mà chúng mày sợ!”
“Bác, bác giúp chúng cháu với, chúng cháu đội ơn bác!”
“Giúp gì? Thấy thằng này hợp nên tao nhập vào, nói vài ba câu, tao chả giúp được gì!”
“Bác giúp cháu qua đêm nay thôi, bác muốn làm gì cũng được, bác sai cái gì con cũng làm, bác nói đi!”
“Tao nói rồi! Tao chả giúp được gì! Nhưng nếu mày muốn sống, mày đẩy thằng này ra đường, mày nằm trong đây, là mày sống, nói cho mày nghe cũng không sao, mà tao nói cho mày chuẩn bị tâm lý, thằng này giờ nó yếu lắm rồi, có đứa nó theo, vài hôm nữa thôi là nó chết, mày mặc xác nó đi! Nếu mày không muốn bị liên lụy! ”
“Con không làm như vậy đâu, nó là bạn của con, nó chết thì con phải làm sao, con lên đây là để tìm người cứu nó, con không để nó chết được! ”
“Mày ngoan cố quá, tao coi cái số thằng này thấy nó yểu lắm, mày cố không nổi đâu, nó không có ông bà độ, lại họa đang ập xuống đầu, bây giờ có cách nó đi tu, mà chùa nào mà chứa nó, mày chuẩn bị tiền đi mua hòm đi!”
“Không! Cháu phải cứu nó!”
“Vậy tùy mày, mày lấy tàn nhang kia, rải khắp nhà!”
Tôi lật đật chạy khắp nhà rải, rải khắp nhà, tôi hì hục quay lại, cảm ơn rối rít
“Mà tao nói, mày cầu tối nay không mưa đi, mưa thì coi như xong!”
Tôi quay qua cửa sổ, ngó ra coi trời làm sao, trời đen kình kịnh, tôi chép miệng
“Trời này!”
Nhưng khi ngó xuống, bên cái đèn đường, có cái bóng đen đen, nằm bẹp xuống đường, tôi trợn mắt lên, ngó ra kĩ hơn, dụi mắt xem lại kĩ lại, tự nhiên lại mất tiêu, tôi quay lại, tôi nói
“Nãy con thấy có ai ngoài đường! ”
“Thằng ngu!”
Bác hét lên cái làm tôi giật mình, quay lại cái có nguyên mặt trắng toát trước mặt, tóc tai sụ xuống, miệng toạt ra, tôi hét lên cái rồi bật ngã lại phía sau, cái cửa sổ đóng cái ầm
Tôi té xuống đất cái đau điếng, rồi mắt mũi tôi tối sầm, tôi nghe giọng ai thì thầm bên tai
Tôi mở mắt ra, thằng An nó treo lủng lẳng trên cái cửa sổ, một tay tôi nắm chân nó lại, một tay tôi nắm xuống đất, cố níu lôi nó lại, tôi cố trường dài xuống đất, tôi đứng dậy, ôm người nó quật lại, nó mở mắt ra trao tráo, nó nói
“Duy!”
Nó té vô nhà, mặt mài nó lấm tấm mồ hôi, nó chùi mà nó thở hổn hển
“Duy ơi! Tao…!
Nó run run
“Tao thấy có đứa… Đứa con gái, mang bầu, đứng ngoài kia, nó…!”
Nó nói hấp hửng, nó nói như sắp đứt hơi
“Nó làm sao?”
Tôi cố hỏi lại, nó nắm lấy vai tôi
“Nó, nó đi lại đây, nói… Tao đi theo nó, Duy ơi! Nó mang bầu Duy ơi!”
“Mày có biết, có nhớ nó tên gì không? ”
“Tao không biết, nó mang bầu, nó đến tìm tao! Nó nói tao phải chịu trách nhiệm, đi theo nó! Tao muốn đi khỏi đây Duy ơi!”
“Bây giờ mình không đi được đâu An, mình không đi được!”
“Nhưng nó đứng ngoài kia!”
Rồi tôi nghe đùng đùng, ngoài kia sấm sét rạch ngang cái trời sáng chói, tôi thấy bên trong phòng chợt tối, bóng đèn nổ cái bom
Rồi ào ào, trời mưa, mưa rồi, mưa, mưa…, cái ầm phát nữa, trời rạch ngang một tia sáng, phòng bỗng chói lên ánh sáng, sau lưng thằng An có một mái tóc dài, dài thường thượt, tôi chỉ, tôi nói
“An…An…”
“Duy!”
Đó là tiếng cuối cùng thằng An thốt ra, sau đó nó phun máu vào mặt tôi! Nó chết ngay tại chỗ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!