Vong Ám
Phần 25
Cộp cộp cộp
Tiếng gõ cửa, tôi và cô ta trợn mắt nhìn nhau
Cô ấy hiểu ý tôi, cả hai đặt tay lên miệng, lát sau lại cộp cộp cộp
Mẹ tôi lên tiếng
“Duy! Nãy phòng con có âm thanh gì mà vang lớn quá vậy con?”
“Dạ rơi đồ ạ!”
“Con chưa ngủ à?”
“Dạ con học bài, mẹ cứ ngủ đi, con chuẩn bị ngủ đây!”
“Vậy con ngủ đi, mai đi học sớm!”
Tôi nghe bước chân mẹ đi ra ngoài, từ từ không nghe thấy nữa, tôi mới nhẹ nhõm mà thở ra, tôi nhìn cô ta, tôi nhún vai, rồi cả hai lại giật mình khi báo thức lại kêu, tôi nhanh như chớp nhào lại tắt cái bụp, tôi vuốt ngực cái rồi thở ra, cô ta liếc qua tôi, nhướng nhướng chân mài, tôi hiểu ý, chả hiểu làm sao, cứ nhìn nhau là hiểu ý nhau, mặc dù mới gặp đây, tôi mở cửa ngó ra, ngoắc tay ra hiệu, cả hai rón rén đi ra khỏi phòng, và êm ấm an toàn ra khỏi nhà, tôi mang theo điện thoại để rọi đèn, lỡ ra chỗ gọi hồn có tối quá, cũng biết được mà rọi
Cả hai đi trên đường, vắng tanh, chắc chắn rồi vì bây giờ là ba giờ đêm, chả ai ra đường vào giờ này cả, tôi kéo cô ta lại gần, bảo
“Lại gần đây, đừng đi xa quá!”
Chúng tôi đi đi, lát cô ta quay qua hỏi
“Anh đói không?”
“Không! ”
Tự nhiên bụng tôi kêu cái ọp làm quê quá, tôi xoa bụng rồi cả hai cùng cười, tôi bảo
“Đói!”
Cô ấy cười, một nụ cười thoải mái
“Đói thì cứ nói là đói! Điều tự nhiên mà, sao phải ngại!”
Quả thật, hình như tôi sống theo nề nếp của những người thượng lưu quen rồi, thói mắc cỡ sĩ diện, nó cũng hơn người ta, tôi bảo
“Ước gì giờ này có mì ly ăn!”
“Mì ly là ước ghê thế?”
“Mì ly đối với tôi có lẽ là hơn sơn hào hải vị đó, ba mẹ tôi không cho tôi ăn!”
“Vậy à, nuôi kĩ gớm! Lát tôi dẫn đi ăn, anh trả tiền! ”
“Khôn vậy?”
“Ây tôi có tiền đâu mà!”
“Hihi!”
Cô ta cười hihi, trông bản mặt cũng khá là buồn cười, tôi bảo.
“Hồi ấy đi học ba mẹ không hay cho tiền ăn vặt, chỉ cho tiền dư đi xe buýt, không cho ăn cái gì bên ngoài, bảo không an toàn, cứ mỗi lần thèm là lại nhịn, quần áo hiệu này, giày dép hiệu này, túi lại trống không, chả có một xu!”
“Vậy…!”
Cô ấy nhìn tôi thắc mắc
“Mỗi lần thèm cái gì đó lại kêu thằng An mua, nó có tiền, cả hai hay trốn đi ăn vặt, mỗi lần mẹ phát hiện lại đánh cho bầm giập, còn bảo nôn ra!”
Tôi nhớ đến tháng ngày kia, thật khủng khiếp, tôi nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy ra, cứ mỗi lần nhớ tới thằng An tôi lại chảy nước mắt, đau đớn bao nhiêu, từ nhỏ tới lớn quấn quýt bên nhau, bây giờ nhắc lại, nó chỉ là người quá cố, đã qua một kiếp người, tôi đau như cắt
Tôi thấy cô ấy đi trước, cô ấy quay lại kéo tôi đi, cô ấy bảo
“Bây giờ ba mẹ đã cho tiền rồi, anh sẽ được ăn cái anh thích, nếu không có ai đi cùng, có tôi!”
Cô ấy nắm tôi kéo đi, lát sau chúng tôi đi ngang cái công viên, lúc trước tôi bảo, cái công viên xây lên trên nền của một xí nghiệp, do nó cháy nên người ta rời đi, đập bỏ rồi xây công viên, mà cái công viên này vắng, ban ngày cũng ít ai ra, tôi nhìn mấy xích đu mà sợ sợ, tôi nắm tay cô ấy chặt hơn, quả thật cô ấy hiểu tôi, cô ấy biết tôi sợ, liền nắm tay tôi chặt hơn, quay lại nhìn tôi với ánh mắt không sao đâu, gật đầu rồi chúng tôi từ từ đi qua, đi ngang cái xích đu rồi mới nhẹ nhõm, đi được mấy bước thì chúng tôi đi chậm lại, nghe thấy âm thanh cọt kẹt nhẹ nhàng, tôi nhìn cô ấy, cô ấy nhìn tôi, cả hai dừng lại ngay lúc đó, cọt kẹt vang lên rất nhẹ nhàng, tôi biết cái xích đu phía sau đang đánh võng qua lại, một cách rất nhẹ nhàng, nó như bị gỉ sét qua thời gian, âm thanh vang lên cũng thật cũ kĩ, cọt kẹt rồi cót két, tôi chớp mắt, cô ấy nhìn tôi, tôi biết cô ấy muốn tôi im lặng, tôi không thể quay lại phía sau, dù có là cái gì nhưng quay lại chắc chắn là không, tôi không muốn nhìn cái gì cả, không muốn thấy cái gì cả
Tự nhiên có cái cục đá văng lại chỗ tôi, tôi hơi giật mình, cô ấy trợn mắt lên hung dữ quát
“Đừng có phá!”
Rồi tiếng cót két nó im đi, tôi hơi run, hơi sợ hãi nhưng chưa đến mức hét lên
Rồi cái xích đu ấy lại đung đưa, lát gió nổi lên ào ào, lạnh buốt, hồi ấy mọi người có đồn ở đây có ma rồi, hay dọa trẻ em và đồn nhau, nhưng hồi đó ít khi nào tôi tin, tại hồi đó chưa biết gì, chưa thấy bao giờ nên chưa tin, sợ thì cũng sợ, mà tin thì không tin, bây giờ hầu như chuyện về thế giới vô hình, tôi tin trăm phần trăm, tôi nhìn cô ấy, ánh mắt kia có chút sợ hãi, nhưng vẫn gồng lên cho bình tĩnh, nhìn thật đáng thương, tôi chỉ muốn thay cô ấy mà gồng, tôi nắm tay cô ấy rồi mạnh dạn quay lại phía sau, tôi thấy, thấy bằng cặp mắt của mình, một đứa trẻ con, đầu tóc bù xù, trông khá nhỏ, tầm sáu tuổi, cô ấy thấy tôi quay lại mới giật mình, chắc cô ấy nghĩ tôi không dám quay lại, nên cô ấy bất ngờ chăng, tôi nhìn nó rất kĩ, nó mặc bộ đồ cũ, chân trần, ngồi trên xích đu không chạm được tới đất, nó nhìn tôi trao tráo, mắt tròn xoe, mà nhìn vô hồn, tôi quay lại với cô ấy, cô ấy nấp vào lưng tôi, tôi quay lại đứa trẻ rồi bảo
“Em đừng dọa cô ấy!”
Nó mỉm cười với tôi, tôi thề nụ cười đó nó lạnh và ám ảnh kinh khủng, nó lạnh lẽo và dị, tôi thấy mà bủn rủn tay chân, tôi sợ lắm, nhưng vẫn nghĩ đến có người phía sau mình, mình phải mạnh mẽ, tôi lại nói
“Em muốn gì? Đừng dọa anh! Anh không sợ!”
“Mày không sợ thật à?”
Nó nói chuyện, miệng nó bé nhỏ, mà nó cười kiểu gì trông nó rợn lắm, nó nói giọng ồ ồ , tôi nghe mà gai óc nó nổi lên chằng chịt, từ xa xa bay lại vô số giấy tờ vàng mã, tôi thấy nó cứ bay xoay xoay quanh chúng tôi, tôi nhìn nó rồi bảo
“Anh chỉ đi ngang, không có ý gì! Em đừng làm như vậy?”
“Tụi mày đi ngang giờ này, là ý gì?”
“Là sao? Giờ này thì sao?”
Nó trợn mắt lên, nó gào
“Giờ này là giờ của quỷ!”
Giọng ồ ồ như của đàn ông, không phải là giọng của trẻ con
Lúc này cô ấy hét lên rồi khóc thất thanh, tôi thấy mà giật mình, cô ấy chắc phải sợ lắm rồi, tôi ôm chằm lấy cô ấy, bây giờ tôi chả biết phải làm sao, tôi lấp bấp
“Chúng ta không liên quan! ”
Rồi nó im lặng, nó chỉ nhìn tôi, từ từ nó bước xuống, nó đi vào sâu bên trong, nơi ánh đèn đường không chiếu tới, tôi nhìn theo, lát sau lâu thật lâu, gió đã yên ắng, tôi quay qua ôm mặt cô ấy xem, lau nước mắt cho rồi hỏi han
“Không sao chứ? Không sao phải không? ”
Cô ấy cố gật đầu, nói là nói vậy, chứ không sao làm sao được, sợ đến hét cả lên, tôi đặt tay lên đầu cô ấy, vỗ mấy cái nhẹ
“Không sao rồi!”
Rồi cô ấy ôm tôi, mặc kệ thôi, dù sao cô ấy cũng đang sợ, ôm cái cũng làm sao, miễn là cô ấy thoải mái, đỡ sợ, rồi sau đó, cô ấy nói
“Chúng ta đi thôi!”
“Ừ đi được nữa không? Anh thấy em sợ, hay là về nhà!”
Cô ấy buông tôi ra
“Chúng ta chưa gọi hồn! Làm sao mà về?”
Tôi nhìn cô ấy, mặt mũi đã xanh xao như vậy rồi, còn gọi cái gì nữa, tôi bảo thôi về, hôm khác thì lại gọi
Tôi bế cô ấy lên, mắt đã sưng cả rồi, hồi ấy thấy mạnh mẽ lắm, hóa ra cũng là con gái, yếu đuối như cánh hoa, tôi bế lên rồi cô ấy bảo
“Muốn ăn mì ly!”
“Mai ăn!”
“Cách đây có siêu thị 24 giờ!”
“Vẫn muốn ăn à?”
“Ừ!”
Tôi nghe theo, chúng tôi đi vào siêu thị, mua mì ly và ăn tại đó, cô ấy ăn xong thì vô lựa ít đồ, tôi lo nên đi theo chừng, cô ấy mua nến, mua kẹo, bánh, và cả bia, tôi cầm trên tay thắc mắc
“Mua làm gì? ”
“Chúng ta quay lại chỗ khi nãy, gọi hồn, tôi tin nơi đó là nơi thích hợp! Tôi thấy vong lúc nãy thích hợp!”
“Cô điên rồi! “
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!