Vong Ám
Phần 6: Chuyến xe buýt
Chuyến xe buýt
Bác tài đập tay vô vô lăng hét lên
“Thằng kia!”
“Dạ!”
Tôi giật mình rồi ngó vào bác tài kêu
“Bác đợi cháu tý!”
Tôi chạy theo chị lúc nãy tôi hỏi chị
“Chị ơi! Sao chị biết có người theo em ạ?”
Chị mặt mũi xanh mét, cố đi nhanh hơn tránh mặt tôi, tôi cố đi theo hỏi chị, chị sợ lắm hay sao mà đi nhanh nhanh, tôi biết chị cố tình né tôi, tôi đứng lại rồi nói với theo
“Chị… Chị cho em biết làm sao để thấy nó được không ạ?”
Chị quay lại, mắt chị nhìn ra đằng sau tôi, tôi cảm thấy chị đang rất sợ, tôi biết, nó đi theo tôi từ nhà bác tài xế taxi về, tôi chỉ muốn nhìn thấy nó, nói chuyện với nó, mong sẽ giải quyết được vấn đề chúng tôi gặp phải, chị quay đi, không nói với tôi câu nào, tôi buồn bã quay lại xe, tôi biết chị không thể nói cho tôi nghe được, tôi biết nếu chị liên quan tới chúng tôi, chị sẽ gặp xui xẻo, giống chúng tôi vậy
Tôi lên xe rồi móc điện thoại ra, đã hơn tám giờ sáng, bác tài càu nhàu vì tôi mà trễ mấy phút của bác, tôi xin lỗi bác rồi quay lại chỗ ngồi, mấy người trong xe tự nhiên đứng dậy rồi một mạch đi xuống xe hết
Tôi quay qua nhìn, họ đi một hàng, xuống xe họ đứng bên đường, tôi thấy họ nhìn lên xe, ánh mắt có chút gì đó kì lạ, tôi ngồi lại vị trí cũ, xe buýt trống chỗ nhưng tôi vẫn thích ngồi ở chỗ cuối cùng, đám bạn tôi chia ra hai đứa gái ngồi một bên, thằng An nằm dài ngang hai cái ghế, chắc nó mệt, nó ngủ, tôi lại thấy bực mình, định hỏi nó xem có chuyện gì xảy ra, chứ thấp thỏm thế này tôi sắp yếu tim mà chết rồi, thấy mấy đứa bạn ngủ hết, tôi mệt quá cũng dựa vào ghế ngủ một lát, tôi nghe đều đều bên tai có tiếng hát ru, ru êm êm tai, tiếng bóp kèn bên tai, tiếng ồn của đường xá, mơ màng nhưng tôi vẫn cảm giác được xe đã vào thành phố rồi, trên xe chắc có thêm người lên, tôi nghĩ là có một bà mẹ bỉm ngồi cạnh, tiếng ru rất ngọt, rất êm, tôi mỉm cười, cảm giác nó ấm áp hơn, không còn thấy sợ nữa, tôi nhớ mẹ, nhớ ngày nhỏ khi đi ngủ mẹ cũng hay ru thế này, tôi mở mắt ra nhìn, thấy kế bên có một chị khá trẻ, chị nhìn tôi cười, tay chị bế một đứa trẻ, tay vỗ về cho nó ngủ, tôi mỉm cười nhìn chị, nhưng khi nhìn rõ hơn tôi mới nhận ra là chị gái lúc nãy, đứa trẻ con trên tay chị cũng là đứa trẻ lúc nãy, tôi nhận ra cái giỏ đồ này, tôi đã bê xuống xe phụ chị, tôi ngồi dậy dụi mắt hỏi
“Ủa? Chị lên xe lại rồi hả?”
Chị gật đầu, tôi ngáp cái rồi gãi đầu, tôi cười ngượng với chị, chị lại mỉm cười nhìn tôi, chị không nói gì cả, tôi giơ ray ra định sờ em bé, nhưng tự nhiên nó khóc, chị lại dỗ, nó ré lên rồi nấc lên mấy cái rồi trào trong mồm ra đầy máu, chị vỗ tay vào ngực nó, tôi giật mình
“Chị ơi, sao mà ra máu quá vậy chị?”
“Chị…!”
Chị ngước mắt lên nhìn tôi, chị nói
“Chị chết rồi em! Hai mẹ con chị chết rồi! Em làm ơn làm phước quay lại vớt chị với con chị lên báo cho chồng chị với!”
Tôi hốt hoảng, chị nắm tay tôi mà tay chị lạnh ngắt, tôi run run khi thấy chị khóc ra máu, mặt chị tái mét xanh xao, chị nấc lên mấy cái, tôi hét lên rồi choàng tỉnh, tôi lau mồ hôi rồi quay qua quay lại, tôi xem xem có ai ở cạnh không, tôi thấy lũ bạn vẫn ngủ, tôi thở phào, chẳng hiểu sao lại nằm mơ thấy như vậy, tôi cảm nhận tay tôi vẫn còn lạnh, giống như vương vấn hơi lạnh từ trong mơ vậy, mới cách hơn 15 phút mà đã thấy bậy bạ, dạo này làm sao mà toàn gặp chuyện kinh dị như vầy, tôi ngồi ngay ngắn không dám ngủ nữa, sợ lại mơ lung tung, tôi nhìn lũ bạn ngủ, chúng nó ngủ ngon lành, trên xe vẫn chưa có ai lên ngoài bốn chúng tôi và bác tài xế, tôi nhìn ra ngoài, mọi thứ vẫn như cũ, cây và cây, bên đường không có nhà, không có người qua lại, cảnh vật khá im lặng tôi nhìn quanh xe, các đồ nắm treo ở trên đung đưa qua lại vì không có ai cầm, tôi nhìn nó đung đưa có nhịp điệu theo từng nhịp khi xe nhanh xe chậm, nhưng lại có một cái nắm đứng yên, thay vì đung đưa như những cái nắm khác, nó yên như có ai nắm lấy nó vậy, và vị trí của nó là ngay chỗ thằng An nằm, tôi nhìn kĩ cái nắm đó, nó yên và im, tôi chăm chú đến độ một vệt nắng chiếu qua cũng làm tôi giật mình, tôi đập tay vào trán và chửi bản thân, tôi điên rồi, tự mình nhát mình, tôi thật sự là điên rồi
Bỗng điện thoại tôi rung, tôi giở ra thì thấy một tin nhắn lạ, tôi mở ra xem, số điện thoại lạ, kèm dòng tin
“Em làm ơn làm phước vớt hai mẹ con chị lên báo cho chồng chị với!”
Tôi giật mình ném cái điện thoại cái bốp xuống sàn, thằng An nó ngồi dậy, hai đứa kia cũng dậy, tụi nó dụi mắt hỏi tôi, tôi co người lại rồi nhớ đến giấc mơ ấy, tôi quay lại nhìn, tụi bạn lại gần lay tôi, hỏi tôi nhiều lắm, nhưng lỗ tai tôi lại lùng bùng không nghe được, tụi nó lo lắng rồi nhặt điện thoại lên, tụi nó đọc rồi quay qua tôi nói
“Mấy cái tin rác đi dọa người ta thôi, không phải sợ đâu!”
Tôi hít sâu một hơi rồi nhớ tới chị, lúc chị xuống xe, tôi vẫn thấy ánh mắt của chị ánh lên tia sợ hãi, đáng lẽ tôi không nên đuổi theo, không biết có phải giấc mơ ấy là thật không, tôi bật dậy cầm cái điện thoại rồi kêu bác tài dừng xe, đám bạn tôi ngăn tôi lại
“Duy, mày sao vậy?”
“Duy… Mày làm sao? Mày đi đâu?”
“Duy…!”
Tụi nó gọi tôi, tụi nó ngăn tôi, tôi lại không ngăn được bản thân mình, tôi phải tìm hiểu cho rõ, giấc mơ kia là sao, tôi sẽ quay lại tìm chị, tôi muốn xác minh xem chị có ổn hay không
“Tụi mày về đi! Tao quay lại có chút việc! Tao sẽ về sau! Yên tâm đi!”
Tôi xuống xe, tụi nó ngẩn mặt ra nhìn theo tôi, may mắn tôi gặp một cái xe nhỏ, chở rơm nên tôi quá giang đi, tôi nóng ruột đến độ ngồi mà không yên, tôi nhìn xung quanh, cứ có ao hồ là tôi nhìn kĩ, nhìn như muốn tìm chị ấy, mà thật sự tôi muốn tôi sẽ tìm thấy chị, chẳng hiểu sao hai người xa lạ nhưng tôi lại thấy nhói ở tim khi nghe chị đã chết, chưa đầy 15 phút sau khi chị xuống xe, đi được một quảng xa, tôi thấy có cánh đồng cỏ trống, tôi ngó ra, tôi kêu bác chạy xe chậm tý, tôi nhìn ra, tự nhiên tôi lạnh gáy, tôi thấy có cái giỏ màu hồng nằm lăn lóc ngoài đồng, tôi hét lên
“Bác ơi, ngoài đồng có cái gì kia?”
Tôi chỉ ra, bác dừng xe ngó ra, bác nheo mắt
“Cái giỏ đồ hay gì?”
“Dạ… Bác ra với con không? ”
“Ra làm gì? ”
Tôi trợn mắt lên, tôi thấy có cái gì nổi lềnh phềnh trên mặt nước, tôi hét
“Bác ơi, hình như có người! ”
Bác đứng lên rồi ngó ra, bác la
“Hình như có người, để tao báo cảnh sát! ”
Bác gọi điện cho cảnh sát, tôi muốn chạy ra nhưng lại không dám, bác nhìn tôi rồi nói
“Mày tin mắt dữ vậy mày? Xa vậy cũng thấy!”
Tôi cầm điện thoại run run, tôi chấp tay cầu nguyện rằng không phải là chị, tôi chờ hơn 10 phút thì cảnh sát tới, họ báo cho gia đình nạn nhân, thật sự tôi không tin đó là chị, đứa trẻ trên tay chị chết ngay trong tay chị, tôi không thể tin mới gặp đây mà bây giờ chị đã không còn, tôi nhìn điện thoại định mở tin nhắn lên xem, tôi lục đục tìm, mà tìm mãi không thấy, tôi nhìn ra họ bê xác chị lên, cả con của chị, tôi nhìn từ xa mà sợ hãi, có phải do tôi mà chị thành ra như này không?
Tôi ngồi đó rất lâu, cảnh sát mời tôi về hợp tác điều tra, tôi chỉ nói vô tình thấy, có bác tài xế làm chứng nên họ không giữ tôi lại, tôi thất thần quay ra về, lang thang trên con đường lạ, tôi không thấy chiếc xe nào để về, lội bộ được một quảng khá xa, tôi lại nhớ đến cô gái trong quán nhậu hôm ấy, cô ấy nói với tôi, có người theo bạn tôi, bảo đừng lại gần ai, nếu không muốn hại người ta xui theo, tôi chùi nước mắt ngồi ngay xuống dưới đường, tôi vẫn nhớ người ta hay nói, người sắp chết sẽ có thể nhìn thấy ma quỷ, có lẽ lúc xuống xe chị ấy mới thấy con quỷ đi theo chúng tôi
Tôi nhòe mắt lau qua, nước mắt giàn ra, tôi thấy điện thoại rung, tôi giơ lên thấy số lạ ngập ngừng hồi mới bắt máy, bên kia có tiếng nói nhỏ vang lên
“Cảm ơn em nhé!”
Rồi tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, tôi nghe rõ mồn một, giọng phụ nữ nhỏ nhẹ, tôi bịt miệng mà nấc lên
“Chị ơi!”
Tôi nhận ra giọng nói này của chị, tôi gọi mà chị không trả lời, tôi thấy điện thoại đã mất cuộc gọi, tôi gọi lại nhưng số đã mất, tôi nhìn qua bên kia đường, có chiếc xe taxi vẫy tay với tôi, tài xế ló đầu ra ngoắc tôi
“Ê… Đi không em?”
Tôi ngước mặt lên rồi gật đầu, có mỗi cái xe này nên thôi đi luôn, tôi đi qua, mở cửa xe vô ngồi, kêu anh ấy chở tôi về nhà, tôi nhìn ra phía sau, tôi ngồi bật dậy thấy chị đứng sau xe trên tay ôm em bé, chị vẫy tay với tôi, xe lăn bánh đi, chị mỉm cười rồi chào tôi, tôi giơ tay ra chào chị, chị quay đi, tay cầm cái giỏ đồ rồi đi mất, bóng chị tan đi trong không khí
Tôi giơ điện thoại lên, có một số lạ khác gọi đến, tôi bắt máy, giọng bác tài xế vang lên làm tôi mừng húm
“Alo, mày đấy à? Mày dán số điện thoại ngay cửa của tao à?”
“Bác, bác ơi! Dạ cháu dán cho bác gọi lại cho cháu, cháu muốn bác giúp bạn cháu với! Nó đi theo chúng cháu lên xe buýt luôn đó bác!”
“Mày nghe tao, không là đêm nay thằng bạn mày nó nguy!’
“Dạ!”
Tôi dạ chắt nịt, bác trầm ngâm rồi nói
“Mày đợi tao ở nhà, cho tao địa chỉ, tao qua ngay, như vậy tiện hơn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!