Vong Ân - Chương 89: 89: Phiên Ngoại 20 Thiên Chương Hoa 20 Hoàn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Vong Ân


Chương 89: 89: Phiên Ngoại 20 Thiên Chương Hoa 20 Hoàn


Có thể là do trước khi đi ngủ đã đọc binh pháp, nên ban đêm Chương Hoa nằm mộng, hiếm hoi mà mơ thấy cảnh tượng liên quan đến chiến tranh.
Trịnh Hủ là thống soái, cách y tựa hồ rất gần, mặc một thân khải giáp, tay cầm trường kiếm, khuôn mặt lạnh lùng, anh khí bức người, nhưng lại đơn thân độc mã, lâm vào trong vòng vây đen nghìn nghịt một mảnh địch quân.
Chương Hoa trong mộng cảm thấy cực kỳ sốt ruột, một bên y nôn nóng muốn vào cung thay Trịnh Hủ chuyển viện binh, một bên lại muốn dùng pháo hiệu Trịnh Hủ từng để lại cho y cầu viện cho Trịnh Hủ, nhưng bất hạnh thay phát hiện chính mình cố gắng thế nào đều không thể nhúc nhích nổi, chỉ có thể trơ mắt chôn chân, tuyệt vọng đau đớn nhìn Trịnh Hủ đang bị thương không ngừng, cuối cùng giật mình tỉnh lại từ trong ác mộng hãi hùng, mồ hôi mướt trán vuốt xong thì chợt thấy Trịnh Hủ vừa mới còn cả người đầy máu, đang nằm sấp trên tường viện nhà y, hướng về phía y cong miệng cười.
Chương Hoa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rời giường khoác áo ngoài lên, đi vào trong viện, đứng ở dưới chân tường ngửa mặt lên đối diện Trịnh Hủ, y hỏi Trịnh Hủ: “Tiểu Trịnh đại nhân làm việc lại xảy ra việc ngoài ý liệu nào à, muốn đến phủ ta tránh một chút sao? ”
Trịnh Hủ nằm sấp ở đầu tường, khẽ khàng đặt ngón trỏ lên môi, làm thủ thế “suỵt”, thanh âm thực nhỏ, nói: “Đâu có, là sự tình đã làm xong rồi, ta đây là đến cùng Chương đại nhân nói lời đa tạ.


Không biết xuất phát từ nguyên nhân khó tả nào, Chương Hoa luôn cảm thấy, rằng Trịnh Hủ đây là đến để tặng rượu hạnh hoa cho y, vì vậy liền trả lời: “Lần kế tiếp ngươi muốn tới tìm ta uống rượu, không được phép trèo tường nữa, cẩn thận không khéo hôm nào bị ta nhìn lầm, coi như kẻ trộm, lôi xuống đánh một trận đấy.


Kinh hoảng khiếp đảm tồn dư trong mộng khi nãy, dần dần chậm rãi tản đi bớt, Chương Hoa toàn thân dâng tới một loại cảm giác thoải mái nhẹ nhàng, như thể trút được gánh nặng gì rất lớn lao vậy, y đầu môi đe dọa muốn đánh người, nhưng thực ra cũng chỉ là duỗi tay phe phẩy với Trịnh Hủ vài cái, làm cho người ta từ đầu tường nhà mình lật người đứng đàng hoàng thôi.
Nhưng thời điểm y mới đưa tay ra, còn chưa kịp chạm vào cơ thể Trịnh Hủ, Chương Hoa ấy mà liền nhận thấy được, có thứ gì đó lỏng lỏng rơi vào lòng bàn tay, y nghi hoặc đem tầm mắt từ khuôn mặt cứng rắn của Trịnh Hủ, rụt rụt chuyển đến phía lòng bàn tay bản thân, dưới ánh trăng mờ mờ chẳng sáng sủa mấy, trông thấy đỏ au một màu máu tanh.
Rất rất nhanh, chưa tới nửa khắc, từng giọt máu nhớt dính đã chảy ngợp ngụa cả toàn bộ bàn tay y, theo lòng bàn tay và mỗi kẽ ngón tay y lưu động nhiễu xuống dưới, tựa hồ như vòi nước mất van chặn, một giọt tiếp một giọt, nhỏ đầy trên mặt đất in bóng hai người.
Chương Hoa cả người đều cứng còng, tay bắt đầu phát run, sau đó nhìn thấy vị trí ngực trái của Trịnh Hủ đương nằm úp sấp ở đầu tường có một miệng vết thương rách toác, vết thương đó rất lớn, rất sâu, chất lỏng đỏ thẫm vẫn đang không ngừng ào ạt dòng từng dòng từ kẽ hở nơi đó trào tuôn ra.
Hồn vía vừa mới buông lỏng, lại một lần nữa giống dây đàn căng chặt, Chương Hoa nghe thấy giọng nói của chính bản thân chất theo vô số kinh hoảng táng đảm, run rẩy: “Trịnh Hủ, ngươi bị thương.


Trịnh Hủ không nhúc nhích, thanh âm cực kỳ nhỏ, phảng phất muốn biến mất, hắn nỗ lực thì thào “Ừ” một tiếng, lại gắng sức nói: “Ta có thể sắp chết rồi, nhưng ta thực nhớ ngươi quá, cho nên đến đây thăm ngươi.


Chương Hoa rất sợ Trịnh Hủ sẽ biến mất, y vội vàng kiễng chân, duỗi dài cánh tay, dùng hết mức có thể, vuốt ve lên gương mặt lạnh lẽo của Trịnh Hủ, y ẩn ẩn cảm giác được bản thân mình đang rơi nước mắt, bởi vì, Trịnh Hủ trong tầm nhìn của y đang dần dần trở nên mơ hồ.
Sau đó y càng cố nhón mũi giày thêm xíu nữa, y muốn mình có thể dán chặt Trịnh Hủ hơn, dù chỉ là một tấc nho nhỏ cũng tốt, y muốn cùng hắn hôn môi, nức nở cầu Trịnh Hủ không được phép nhắm mắt, không được phép chết.
Nhưng cũng rất nhanh, nháy mắt Chương Hoa ý thức được, lẽ ra bây giờ y nên nhanh chóng gọi lang trung chứ, chấm dứt ngay lập tức hành vi không thích hợp ấu trĩ của mình, xoay đầu lớn tiếng hô: “Quản gia! Quản gia! ”
—— Y đột nhiên từ trên giường ngồi phắt dậy, bị câu hét to do chính y phát tới đánh thức, thở hổn hển giây lát, phát hiện nguyên lại lại là một giấc mộng mà thôi.
Chương Hoa ngây người, thẩn thờ chớp chớp mi nhìn hết thảy trong phòng, bất an không dám xác định đây là hiện thực hay là một giấc mộng khác, đầu óc mịt mờ, hỗn độn đờ đẫn suốt hồi lâu, lẩy bẩy nhớ tới, giơ tay tự nhéo thịt mình một cái, đau, mới dám xác định lúc này chính là thật sự tỉnh, nhưng vẫn như cũ không cách nào đem nỗi sợ hãi khủng khiếp chưa định trong tâm thần phủi tan.
Chậm rãi chỉnh đốn cảm xúc, y nghiêng thân toan xuống giường, do hôm nay vừa mới dọn về phủ trạch, mọi thứ hãy chưa kịp sửa sang gì cả, trong đống hành lý quần áo ngổn ngang, moi tìm lấy ra khối mộc bài lông chim, tiện tay cầm chiếc khăn tay, bọc nó vào trong rồi nhét vào lòng.
Y cái gì cũng không đòi hỏi nhiều, nhưng là Trịnh Hủ chỉ một điểm nhỏ xíu thế thôi, cũng không thể đáp ứng được y.
 
Trên đường phi thường yên tĩnh, ngoại trừ tiếng canh phu gõ cheng vang đều nhịp nhịp, phần đường còn thừa trống rỗng chẳng hề mảy may một bóng người, có điều Chương Hoa không thấy có cái gì quá đáng sợ cả, y thất thần cứ thế tiến về phía trước, đến khi giật mình tỉnh táo thì ngoài ý muốn phát hiện mình vậy mà đã đi tới phụ cận tòa nhà, nơi Trịnh Hủ từng dẫn y đi kia.
Y kỳ thật cũng không phải cố ý tới đây, chỉ là do thuận đường mới vậy.
Chương Hoa sau khi ý thức được bản thân tự động tới chỗ nào, liền lập tức muốn quay trở về, bỗng đâu chợt nghe thấy âm thanh đánh nhau dồn dập.
Tiếng động cách y khoảng cách không xa không gần, loáng thoáng có luồng rung động binh khí giằng xéo va chạm mãnh liệt vào nhau, sự dồn dập đó thúc giục mạnh mẽ đại não Chương Hoa, y lập tức nghĩ ngay đến cơn ác mộng vừa nãy của mình, ngón tay bất giác siết chặt một mép góc áo, một bên vò mảnh vải đến nhàu nhĩ, một bên thần kinh căng cứng xoay chuyển mấy hồi, về phương diện lý trí, Chương Hoa minh bạch rằng chính mình nên rời khỏi ngay bây giờ, nhưng bước chân lại không thể nào khống chế được, đi về phía địa phương thanh âm vọng đến.
Thời điểm nháy mắt nhìn thấy Trịnh Hủ đằng xa, Chương Hoa tức khắc lại vắt mạnh phần thịt cánh tay mình một lần, muốn thông qua đau đớn xác nhận lần này là nhìn thấy Trịnh Hủ chân thật, chứ tuyệt đối không phải lần thứ ba mơ thấy hắn trong tối hôm nay.
Bất quá, cái kết luận không phải mộng này của Chương Hoa một lần nữa châm ngòi đốt cháy sự khẩn trương sâu thâm tâm y, bởi vì, y nhìn thấy toàn thân Trịnh Hủ, trên dưới lem luốc thực, thực nhiều huyết ô.
Chương Hoa ép bược tâm trí phủ nhận, nhưng dù thế nào đều chẳng có hiệu quả, lặp đi lặp lại, tố chất thần kinh cũng bắt đầu lung lay, nhiều lần ngắt véo lên cánh tay mình, lưu tới vô số dấu móng tay hình trăng non hoắm sâu trên bề da trắng nõn, bắt đầu yên lặng cầu nguyện toàn bộ khung cảnh này chỉ là một tầng giấc mộng khiến y kinh hồn bất định thôi.
Nhưng đau đớn trên cánh tay không ngừng truyền đến tàn khốc chứng tỏ cho y biết, đấy là thực, cùng lúc đó người cùng Trịnh Hủ triền đấu rốt cục ngã đập xuống nền đất, không thể đứng lên nữa, Trịnh Hủ một tay cầm kiếm rút về từ trong cơ thể người nọ, quay đầu nhìn thấy nơi bóng đêm nhàn nhạt, Chương Hoa đang đứng.
Có thể là do sắc trời đã có chút hửng sáng, Trịnh Hủ nhìn thấy Chương Hoa sắc mặt tầng tầng tái nhợt cùng hốc mắt đỏ bừng, Chương Hoa cũng đồng dạng nhìn thấy Trịnh Hủ một thân nhuộm đen máu tươi cùng quần áo rách nát.

Chương Hoa tay thì véo thịt mềm, thế nhưng, đau đớn lại từ ngực lan khắp toàn thân.
Mà Trịnh Hủ bên kia, giật mình tại chỗ trong chớp mắt, cả người đều choáng váng, rồi sau đó khó có thể tin được, hô Chương Hoa: “Tử Ảm? ”
Hắn muốn đi tới trước mặt Chương Hoa xác nhận, lại bởi vì Chương Hoa xuất hiện quá mức đột ngột, Trịnh Hủ không thể khống chế tốt cảm xúc nguyên bản, chân trái giẫm lên chân phải, cuồng tay cuồng cẳng, ở trên đất bằng, ngã một cái đập đau điếng.
Chương Hoa trơ mắt nhìn Trịnh Hủ, người một thân máu đương muốn vội vàng đi về phía y, sụp đổ.
Chương Hoa còn cách Trịnh Hủ một khoảng cách, giây phút khi thấy Trịnh Hủ khụy ngã, Chương Hoa lập tức cảm giác được ở cảnh trong mơ, lòng bàn tay y nhơ nhớp đầy máu đỏ, cảm giác ấy vừa tanh vừa nóng, nóng đến nỗi đốt cháy cả lồng ngực y, làm y quặn đau không dứt.
Y chủ động bước đến bên cạnh Trịnh Hủ, ôm Trịnh Hủ vào trong ngực mình, nhưng không thể thành công gọi tên Trịnh Hủ.
Trịnh Hủ cảm thấy thực mất hết sĩ diện, đồng thời lại lo lắng Chương Hoa nhìn thấy người bị hắn chém vết thương trải rộng tùm lum gân tay gân chân thì bị cắt sạch, triệt triệt để để biến thành phế nhân, mà e ngại, hắn tính toán nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên lội kéo Chương Hoa rời đi, lại bị Chương Hoa đè lại, hơn nữa còn nghe thấy Chương Hoa yêu cầu hắn: “Ngươi đừng cử động.


Trịnh Hủ lâm vào trạng huống có chút mờ mịt, dù vậy, Chương Hoa đang chủ động ôm hắn, cho nên vẫn khôn ranh lựa chọn thành thật, nghe lời không nhúc nhích, dựa cái đầu bù xù bẩn thỉu vào bả vai thơm mềm của Chương Hoa, thanh âm giống trộn lẫn cát, khàn khàn: “Sao ngươi lại tới đây rồi? ”
 
Trịnh Hủ còn đang phỗng như vịt, ngoan ngoãn tự động từ trong ngực mò ra thanh pháo hiệu, lại ngoan ngoãn theo Chương Hoa nói gì nghe nấy giao nó cho y, đến khi nhìn thấy Chương Hoa lưu loát đem pháo hoa bắn nổ tung, đốm sáng lấp lánh rực rỡ đầy trời, hắn mới sực phát giác được không đúng chỗ nào: “Không phải, chờ một chút, vì sao phải gọi người đến hả? ”
“Ta bận canh giữ bên cạnh ngươi rồi, đâu có biện pháp đi tìm lang trung.” Chương Hoa nhanh chóng nhìn thoáng qua người nọ nằm đằng xa không biết có phải đã trở thành thi thể hay không, lại nói, “Ta không biết tình cảnh như vậy nên xử lý giúp ngươi thế nào.


Trịnh Hủ mơ hồ ý thức được hiểu lầm của Chương Hoa xuất phát từ điểm nào rồi, nhưng chưa kịp giải thích, đã liền cảm giác được hình như có chất lỏng ấm áp rơi xuống trán hắn, Trịnh Hủ nghe thấy Chương Hoa đối với hắn nói: “Trịnh Hủ, ngươi đừng chết.


Lúc này, Trịnh Hủ mới thấu triệt minh bạch, hắn giơ tay vuốt ve gương mặt Chương Hoa, nỉ non “Ngươi đừng khóc a”, lại từ bỏ che lấp sự thật mất mặt của mình, hướng Chương Hoa nho nhỏ phân bua: “Ta chỉ là té ngã một cái thôi mà, không có bị thương, càng sẽ không chết.


Bất quá Chương Hoa tràn ngập vẻ không tin tưởng hắn, đều vì trong mộng Trịnh Hủ đã “chết” những hai lần, Chương Hoa cực kỳ sợ hãi âu là điều dễ hiểu.
Trịnh Hủ đành phải dùng thêm một ít khí lực, từ trong ngực Chương Hoa chui ra, hắn kéo tay Chương Hoa từ cổ, vai của mình sờ đến vị trí thắt lưng, nhưng không đi xuống nữa, thì thà thì thầm, hạ giọng trêu ghẹo: “Ngươi chạm chạm qua đi, ta nơi nào cũng không bị thương, ngươi có muốn kiểm tra chỗ khác không? ”
Chẳng biết Chương Hoa có tin hay chưa, y không ừ hử gì, tuy nhiên Trịnh Hủ cảm giác rõ mồn một, rằng Chương Hoa cực kỳ lo lắng cho hắn, cũng phi thường sợ hãi kinh hoàng, thất khiếu linh lung liền nổi chút mưu kế nhỏ, được một tấc tiến một thước, rướn cổ sang đòi hôn môi Chương Hoa.
Tiếc thay chỉ có thể hôn đến cánh môi Chương Hoa thôi, không thể thành công thâm nhập sâu hơn, nguyên nhân là hắn nghe thấy tiếng bước chân ì xèo đang dần áp sát chỗ bọn họ.
Đạo pháo tín hiệu Chương Hoa vừa tự tay phóng lên nhận được hồi đáp, ở xa xa nhân thủ chờ tiếp ứng, toàn bộ đều lũ lượt chạy tới hiện trường, nhìn thấy một Chương Hoa thừa ra cũng không có kẻ nào nhiều chuyện lắm lời, cả đám chỉ lụi cụi bận rộn chúc đầu, tay chân lanh lẹ thu thập những tên đào phạm đang chết ngất và mấy vết máu vương vãi lung tung, duy độc vị đứng bên cạnh Trịnh Hủ, ngạc nhiên ba ba hỏi: “Như thế nào thống lĩnh phu nhân cũng ở đây? ”
Bởi vì Chương Hoa chưa đáp ứng đề nghị của hắn, Trịnh Hủ không khỏi có chút xấu hổ, dùng dằng gọi một câu “Tam ca”, ý bảo đối phương đừng nên gọi tầm bậy tầm bạ, song song đó, trong lòng đối với việc không thể hôn Chương Hoa, cảm thấy thập phần rầu thối ruột.
Chương Hoa thực chậm chạp phản ứng lại, ý thức được Trịnh Hủ không phải thật sự trọng thương, liền trở nên lặng thinh, chẳng muốn tiếp chuyện xã giao nữa.
Nhưng có thể là do cái khí thế Trịnh Hủ chỉ huy cấp dưới thanh lý hiện trường và các công đoạn tiếp theo rất có phong phạm, Chương Hoa bị ảnh hưởng theo, nể tình cũng không có tiếp tục dằn vặt tức giận “Trịnh thống lĩnh”, y cùng Trịnh Hủ đi về hướng gian nhà kia của hắn, để Trịnh Hủ thay quần áo, thời điểm khi Trịnh Hủ bâng quơ hỏi y “có phải ngươi lo lắng cho ta hay không”, y vậy mà thẳng thắn thừa nhận “Có.


Trịnh Hủ cảm xúc tột cùng kinh hỉ, lặp đi lặp lại giải thích cho Chương Hoa tận ba lần rằng mấy ngày nay hắn phi thường bận rộn mới không thể đi tìm Chương Hoa, vừa líu lo vừa lục lọi tủ đồ muốn tìm một bộ y phục tươm tất sạch sẽ, hắn muốn đưa Chương Hoa trở về đổi quan phục cho buổi thượng triều.
Tuy Trịnh Hủ nói chính mình không sứt không mẻ, kỳ thật bả vai vẫn lãnh một ít vết thương với vết bầm tím rất nhỏ.

Chương Hoa nhìn chằm chằm những vết thương kia trong thoáng chốc, nghiêm túc cẩn thận cân nhắc kỹ xem nên dùng thuốc trị thương loại nào, nhưng thật là không nghĩ tới, kết quả y lại đối Trịnh Hủ nói: “Ngươi bị tụ máu bầm rồi, chờ ta thượng triều xong sẽ giúp ngươi bôi thuốc.


Trịnh Hủ lập tức chớp thời cơ, nhanh nhảu trả lời “Được thôi”, Chương Hoa mở lời: “Trịnh Hủ, ta và ngươi cứ thử xem.

Y nói rất hờ hững, như thể y không hề cảm thấy câu từ y nhả khỏi miệng tuyệt vời ghê gớm biết bao, nhưng ngay sau đó liền hỏi: “Ngươi dự định thử trong bao lâu?” Làm như đương sự muốn thử chính là Trịnh Hủ vậy.
Động tác mặc quần áo của Trịnh Hủ đông cứng, ngơ ngác xoay đầu lăng lăng nhìn Chương Hoa, bất quá cũng không tốn thời gian quá dài, đỉnh cái biểu tình ngốc nghếch, hoàn toàn tương phản với vẻ tàn nhẫn vừa nãy, rời rạc đáp: “Thật lâu đi.


Nhận thấy đáp án của mình hình như ngu si quá, Trịnh Hủ lại cuống cuồng khắc phục sửa sai: “Ta sống bao nhiêu lâu liền thử bấy nhiêu lâu.


Chương Hoa chăm chú ngắm Trịnh Hủ, trạng thái không khỏe vì trằn trọc suốt đêm có vẻ đã tốt không ít, cong môi cười một chút, đuối mắt cùng khóe miệng đều vểnh lên một độ cung dịu dàng, thực chậm thực chậm nói: “Cũng có khả năng là ta sẽ thay lòng đổi dạ đấy.


Cơ mặt của Trịnh Hủ nghe thế chớp nhoáng biến đổi, trở nên cực kỳ bực bội, nhào tới đem Chương Hoa đè ở trên giường, hung tợn đe dọa: “Vậy ta liền giết hắn.


Chương Hoa không nói gì, Trịnh Hủ thuận theo tự nhiên, nhẹ nhàng hạ thân thể ấn xuống sát người y, mong đợi bù đắp nụ hôn sâu lúc nãy chưa hoàn thành được, thỏa thuê cảm nhận sự mềm mại và ngọt ngào nơi chót lưỡi Chương Hoa.
Không may, trời không chiều lòng người, hôm nay Chương Hoa còn bận đi thượng triều, canh giờ cũng không còn sớm, Trịnh Hủ chỉ có thể hậm hực dời khỏi người Chương Hoa, dồn nén xách cái lều trại nhỏ, càm ràm mà đi thay y phục, tự kỷ nói: “Bất quá con người ngươi, ai ngươi cũng đều không tin, chắc chắn sẽ không thích người khác đâu, chỉ có thể cùng ta đánh liều thử một lần.


Hắn thật không kỳ vọng Chương Hoa có thể đáp lại hắn, nhưng giờ phút này Chương Hoa đại khái là bị hôn đến thất thần rồi, hoặc là bởi vì nguyên nhân nào đó, ngoài dự kiến của Trịnh Hủ, lẳng lặng đáp: “Ừm.


—— [Chương Hoa Thiên kết thúc].

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN