Vong Đế - 2. Hàn Gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Vong Đế


2. Hàn Gia


Bóng tối bao phủ,trên bầu trời không lấy một ngôi sao chỉ là trăng rất tròn và sáng . Rừng núi bốn bề âm u hàn khí lạnh lẽo từng tiếng gầm rú bốn phương tám hướng liên tục vọng lại .
Một khung cảnh hết sức ghê rợn.

Trong không khí chết chóc này một thiếu niên ăn vận rách rưới ,trên khoé miệng mang theo vết huyết sắc tay bám vào thân cây gắng gượng bò dạy. Mặt hắn tái nhợt hiển nhiên thụ thương không nhẹ .
Thiếu niên này không ai khác chính là Hàn Thiếu Tuyệt bây giờ hắn đã có thể cử động,khó khăn ngồi dậy yếu ớt nói:
“Cái thân xác này càng lúc càng cảm thấy yếu nhược ,vậy để ta kiểm tra xem rốt cuộc là tại sao?” Không chút chậm trễ Hàn thiếu tuyệt lặp tức dò xét một lược ,đừng quên kiếp trước hắn là thần y nói về thân thể nhân loại không ai giỏi bằng hắn.

Càng dò xét sắc mặt hắn càng ngưng trọng cuối cùng kết luận:
” Kinh mạch đứt đoạn , đan điền thì vỡ nát không thể tụ khí ,không thể tu đạo đã đành mà một thời gian sau sẽ trở thành tàn phế ,hơn nữa tuổi thọ còn không đến một năm”.Nếu không phải được hắn xuyên vào sợ rằng
bây giờ đã thành một cái xác không hồn

kinh mặt đứt đoạn, hẳn là tác phẩm do cao thủ thần bí để lại ,còn về đan điền chắc là vị thiếu gia trong gia tộc ban cho.

” Nhưng không sao, đối với thần y như ta chút chuyện này cũng không xử lý được, sau này sao dám nhận là thần y, nhưng cần chút thảo dược a.” Đến nước này hắn cũng không quên tự sướng vài câu
“Thôi về trước đã, ta cảm thấy chỗ này không an toàn lắm.” Hàn thiếu tuyệt đem chuyện thảo dược ném ra sau gáy không tiếp tục suy nghĩ nữa, theo hướng thành thị đi.

Hàn gia tại thanh ngưu trấn được coi là một đại gia tộc ,nhắc đến hàn gia ngàn dặm quanh đây không ai không biết . Tộc trưởng hàn gia hiện giờ đã có tu vi ” Thiên Nhân Cảnh” đặt ở thanh ngưu trấn này cũng là nhân vật đỉnh tiêm.

Trong màn đêm hàn thiếu tuyệt một thân đơn độc bước chân nặng trĩu như mang gông cùn.
Đi được một lúc, cước bộ khẽ ngừng trước mắt hắn là một khu biệt viện rộng lớn ,hàng chục toà nhà san sát nhau tạo thành một hàn gia đồ sộ, trên cửa một tấm biển lớn đề bốn chữ lớn màu kim sắc như rồng bay phượng múa
‘ Hàn Thị Gia Tộc ‘ trong rất bắt mắt
” Không tồi” nhìn toà biệt viện Hàn thiếu tuyệt không khỏi khen một tiếng
Tuy nói thế nhưng thật ra hắn rất kinh hãi ,hoàng cung của tần vương cùng lắm chỉ như thế này , chỉ một gia tộc lại lớn bằng hoàng cung rốt cuộc là đạo lý gì?
Hàn thiếu tuyệt bước tới một bước đưa tay chuẩn bị đẩy cửa,nhưng chưa kịp đẩy ” két” một tiếng cửa lớn hé mở ,một mỹ phụ khoảng 35,36 tuổi ,gương mặt lo lắng cước bộ có chút nóng vội ,mỹ phụ này vừa bước ra cửa liền trông thấy hàn thiếu thì nét lộ lắng biến mất ,thở phào nhẹ nhỏm nhìn hắn ân cần hỏi: ” thiếu tuyệt mấy ngày này con đi đâu vậy làm mẫu thân lo chết được?”

Mỹ phụ này không ai khác chính là mẫu thân của hắn tên là liễu phi,nhìn gương mặt vui mừng rạng ngời này ,hàn thiếu tuyệt không thể nói rằng” con ngươi bị người ta đánh chết ,thân xác này hiện giờ không phải của hắn” ,kiếp trước hắn là cô nhi từ nhỏ không được hưởng thụ tình mẫu tử ,hàn thiếu tuyệt thầm nghĩ đây chính là bù đắp mà ông trời ban cho hắn ,vậy từ nay về sau người này sẽ là mẫu thân của hắn.

Liễu phi nhìn hắn y phục rách rưới trên miệng còn mang theo vết máu nhàn nhạt, mặc dù đã được hàn thiếu tuyệt chùi đi ,nhưng vẫn không giấu được ánh mắt của mỹ phụ ,liễu phi tròng mắt ngấn lệ, bà biết từ sau khi hắn trở thành phế vật thường bị người khác đánh,mắng chửi,khinh bỉ .bà biết chứ, bà biết tất cả, nhưng bà vẫn làm như không hay biết ,trước mặt hắn bà luôn tỏ ra mạnh mẽ .
Phụ thân của hàn thiếu tuyệt đã mất ,nếu liễu phi cũng gục gã thì ai chăm sóc con trai bà.
Hàn thiếu tuyệt tiến lên chùi đi giọt nước mắt trên khoé mắt liễu phi mỉm cười ấm áp nhẹ nhàng nói:” mẫu thân ta không sao”
Nghe được lời an ủi của hàn thiếu tuyệt ăn ủi, liễu phi cảm thấy trong vài ngày mất tích, nhi tử của bà đã trưởng thành hơn rất nhiều.
” À đúng rồi gia gia rất lo cho ngươi mau vào nhà đi” gia gia ở đây chính là ông nội của hắn cũng là người đứng đầu chi thứ. Nói xong hắn cùng với liễu phi liên tục đi qua mấy dãy hành lang đến một đình viện thấp bé

Bên trong đình viện thấp bé một căn nhà rách nát , nếu so sánh với những toà nhà phía trước tuyệt đối không chút cân xứng.

Có chút do dự sau đó bước vào,đập vào mắt hắn đầu tiên chính là căn nhà rách nát này lại có rất nhiều tộc nhân ,đủ thấy tình cảnh thảm hại như thế nào ,toàn bộ những người ở đây đều là chi thứ . Lúc hàn thiếu tuyệt phong quan vô hạn những người này cũng được sống sung túc ,nhưng khi hắn thành phế vật thì chẳng khác nào nô tài.

Trông thấy hắn mỗi người có một cảm xúc riêng ,vui mừng có ,buồn bã có , uất ức có,đồng cảm cũng có. Nhưng không ai có lấy một tia tức giận .
Mọi người ở đây điều biết nhờ có hàn thiếu tuyệt bọn họ mới có được một thời khắc vinh quang để nở mày nở mặt , mặc dù thời gian không được lâu, nhưng cũng đủ để chi thứ như bọn họ ghi nhớ suốt đời. Hơn nữa chuyện này người đau khổ nhất không ai ngoài hàn thiếu tuyệt , từ một thiên tài người người kính ngưỡng ,đùng một cái trở thành phế vật .

” Thiếu tuyệt mấy hôm nay ngươi đi đâu vậy,những người ở đây rất lo lắng cho ngươi” Vừa lên tiếng là một lão giả khoảng sáu, bảy mươi tuổi gương mặt già nua , vị lão giả này chính là gia gia của hắn cũng là người đứng đầu chi thứ tên là Hàn phong có tu vi trúc cơ đại viên mãn .

Hàn thiếu tuyệt nhìn lão giã gương mặt già nua châm rãi trả lời: ” chỉ là chút chuyện riêng , xin lỗi đã làm cho mọi người lo lắng”
Hắn không nói thật đơn giản vì không muốn những người ở đây lo lắng ,huống hồ nói ra cũng không giúp được gì chỉ khiến họ thêm giận giữ uất ức trong lòng.
                                                              
Thôi , chắc ngươi đói rồi ,liễu phi mang thức ăn lên cho thiếu tuyệt” Hàn phong nói với trung niên mỹ phụ
“Vâng” nhẹ một tiếng ,một lúc sau trong tay mỹ phụ xuất hiện ba chiếc màn thầu đặt trước mặt hắn.                                                      
Ba chiếc màn thầu này, nếu ở trong kiếp trước chắc chắc bị hắn một cước đạp văng,nhưng lúc này hắn biết những tộc nhân ở đây đã để đại phần cho hắn ,bình thường mỗi bữa chỉ có 1-2 cái màn thầu mà thôi.
Cầm chiếc bánh bao trong tay trong lòng hắn dâng lên một cỗ ấm áp . Hắn ăn rất ngon lành so với sơn hào hải vị kiếp trước còn ngon hơn, chắc tại lúc này hắn đang đói, nên ăn gì cũng thấy ngon.
Sau khi ăn xong, hàn thiếu tuyệt lập tức chạy ra hậu sơn phía sau hàn gia ,nơi này trước kia chính là nơi tu luyện của hắn cũng là dược viên của hàn gia .hiện giờ điều cần làm chính là trừ đi mối hoạ trong người, nếu không đừng nói là trở lại còn đường tu chân giả ,thậm chí mạng còn không giữ được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN