Võng Du Thiên Hạ - Chương 12: Khe núi mai phục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Võng Du Thiên Hạ


Chương 12: Khe núi mai phục


Trời vừa sáng, gần 400 người đứng ở cửa thôn chờ xuất phát. Hoàng Thiên vì an toàn lên để lại Hoàng Vũ Điệp cùng gần 200 binh lính thủ thôn. Còn lại Hoàng Trung, Hoàng Tự, Triệu Võ toàn bộ xuất động. Hiện tại giặc cỏ doanh địa nhân số khoảng 8000 người, một ngày không giết, sớm muộn sẽ công thôn.

Hai giờ sau, trong một khe núi gần 5000 giặc cỏ đi theo thủ lĩnh mới như thường ngày tuần tra.  ( thủ lĩnh cũ bị giết vài ngày sau sẽ tự động bầu ra thủ lĩnh mới)

Giặc cỏ hành quân không thể được như quân đội chính quy, người người chen chúc đi vào khe núi. Bọn họ trang bị ngoại trừ vũ khí còn lại cũng không ra sao, người mặc giáp da, người áo vải, người để mình trần. 5000 giặc cỏ chậm rãi đi vào khe núi, bỗng nhiên hai bên sườn núi cây cối không ngừng lay động, Ầm ầm thanh âm vang lên. Sau đó vô số cục đá lớn từ hai bên sườn núi lăn xuống, bịt kín phía trước và phía sau. Đám giặc cỏ hoảng hốt không hiểu ra sao thì những tiếng xé gió ” vù vù ” vang lên. Hai bên sườn núi vô số mũi tên xé gió bay tới, dày đặc như mưa.

Giặc cỏ đại loạn, tiếng kêu thảm thiết không dứt, thậm chí không ít người chết do bị đồng đội dẫm đạp.

– Tản ra, mau tản ra, phá vây, chuẩn bị phá vây.

Thủ lĩnh điên cuồng gào thét, nhanh chóng xuống ngựa lao lên bên trên sườn núi, ánh mắt hắn đỏ đậm, mặt lộ vẻ dữ tợn, trên người sát khí không ngừng phát ra, có vẻ cực kỳ khủng bố.

– Sát

Giặc cỏ thủ lĩnh giờ phút này lửa giận tận trời, địa bàn của mình núi rừng, có người dám phục kích bọn họ, điên cuồng hét lên một tiếng, nhắc tới trong tay vũ khí, điên cuồng lao lên sườn núi. Hắn không phải ngu ngốc, lúc này đương nhiên biết, hiện giờ không có đường lui, chỉ có xông lên trên mới có khả năng sống sót, nếu không sớm muộn cũng bị mũi tên bắn chết.

Thấy giặc cỏ nổi điên giống nhau đánh tới, Hoàng Thiên nhìn lão tướng Hoàng Trung gật đầu. Hoàng Trung lập tức bỏ cung tiễn cầm lấy thương, lao ra nghênh tiếp giặc cỏ thủ lĩnh.

Giặc cỏ thủ lĩnh mặc dù là võ tướng, nhưng đối với Thần cấp Hoàng Trung tới nói, hắn chiêu thức không hề có kết nối, toàn thân sơ hở chồng chất, ở Hoàng Trung trong mắt, hoàn toàn là người chết một cái, Thiết Thương quét ngang, kim quang chợt lóe, giặc cỏ thủ lĩnh liền bay về phía lên trung, nháy mắt rơi xuống trên mặt đất.

– Chết hay hàng.

Hoàng Trung tay cầm thương, một cổ kinh thiên uy áp hướng giặc cỏ thủ lĩnh lao đi.

– Hừ, tử chiến đến cùng.

Tuy nói kia cổ uy áp làm giặc cỏ thủ lĩnh huyết khí quay cuồng, nhưng hắn trong lòng cũng có ngạo khí.

– Chết.

Thấy giặc cỏ thủ lĩnh ý chí kiên định, vừa thấy liền biết, chính là bất khuất loại người, Hoàng Trung sát khí càng tăng lên, trong lòng thầm nghĩ, nếu không thể vì chủ công làm việc vậy chỉ có chết.

Lập loè kim quang hóa thành thật lớn thương ảnh, mãnh liệt oanh hướng giặc cỏ thủ lĩnh, trong nháy mắt liền đem hắn bao phủ.

Kim quang tan đi, giặc cỏ thủ lĩnh như trước ngồi trên đất, nhưng lại mãnh liệt ho khan, ngũ quan thất khiếu toàn tràn ra máu, khuôn mặt vặn vẹo, bộ dáng cực kỳ khủng bố. Hắn muốn nói gì đó nhưng không kịp, cả người chậm rãi ngã xuống đất, chết.

– Thủ lĩnh đã chết. Các ngươi còn không mau đầu hàng.

Hoàng Trung sử dụng nội lực hét lớn.

Tức khắc toàn bộ giặc cỏ binh lính nhìn về phía Hoàng Trung, khi thấy thủ lĩnh bị giết, giặc cỏ binh lính lập tức xuất hiện phân hoá, đa số người đầy mặt do dự, đứng ở tại chỗ, không biết làm thế nào, số ít trung thành binh lính hai mắt đỏ ngầu, nắm chặt vũ khí, điên cuồng lao lên trên sườn núi hướng Hạo Thiên thôn binh lính, trong miệng rống giận.

– Vì thủ lĩnh báo thù.

Nhưng mà bởi vì địa hình, bọn họ loại này hành vi không thể nghi ngờ chịu chết, còn chưa tới nửa sườn núi, nháy mắt liền bị mũi tên bắn chết.

Còn lại đám binh lính còn đang do dự, thấy một đám người xông lên trong nháy mắt ngã xuống , càng thêm sợ hãi, mặt xám như tro tàn.

– Đầu hàng không giết…

– Đầu hàng không giết….

Thấy đám giặc cỏ mặc dù sợ hãi vẫn không đầu hàng, Hoàng Thiên hạ lệnh binh lính cùng nhau hét lên.

– Đừng giết ta, ta đầu hàng.

Rốt cuộc, một người chịu không nổi nữa đi ra khỏi đám người, vứt bỏ vũ khí, quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói.

Đinh, đinh, đinh

Vô số vứt bỏ vũ khí thanh âm vang lên, có người đầu thì có người sau, vô số giặc cỏ vứt bỏ trong tay vũ khí, quỳ rạp xuống đất, trong miệng lẩm bẩm nói.

– Ta đầu hàng, ta đầu hàng.

Nhìn hơn 3000 tên giặc cỏ đầu hàng quỳ trên đất, Hoàng Thiên chậm rãi đi xuống vách núi, thu lấy toàn bộ vũ khí, nói:

– Hoàng Tự, Ngươi cùng 200 Hạo Thiên quân áp giải chúng về Hạo Thiên thôn, dọc đường bất cứ tên nào biểu hiện dị thường lập tức giết. Còn lại mọi người theo ta tấn công giặc cỏ doanh địa.

– Thuộc hạ lĩnh mệnh.

Hoàng Thiên dẫn theo Hoàng Trung cùng 200 tên binh lính còn lại nhanh chóng hướng về phía giặc cỏ doanh địa lao đi.

Giặc cỏ doanh địa, Hoang Thiên nhìn bên người Hoàng Trung, Triệu Võ nói:

– Dùng cung tiễn xử lý giặc cỏ trên trạm canh gác trước, sau đó chờ đối phương tập hợp lại thủ doanh, lập tức công kích đối phương cung tiễn thủ.…

– Tuân lệnh, chủ công.

Hai người lên tiếng đáp.

Hoàng Trung cùng Triệu Võ cầm cung nhắm chuẩn trạm canh gác tháp hai người xạ kích.

Trong phút chốc ” A ” thanh âm thảm thiết vang lên, trên trạm canh gác cung tiễn thủ che ngực ngã xuống, một người trên ngựccắm một mũi tên, tên còn lại bị mũi tên cắm xuyên cổ họng. Triệu Võ dù là cao cấp võ tướng, nhưng bởi vì khoảng cách khá xa vì vậy không thể một mũi tên xuyên cổ như Hoàng Trung.

Tiếng người kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ doanh địa.

– Địch tập! Mau!…… Đi lấy vũ khí……

Toàn bộ doanh địa bắt đầu ồn ào lên. Vài phút sau cửa doanh địa mở ra, vô số giặc cỏ lũ lượt cầm vũ khí lao ra ngoài cửa trại. Thế nhưng bọn họ vừa chạy ra được hơn chục mét, một loạt mũi tên từ trên trời rơi xuống, xuyên thủng thân thể của bọn họ. Bởi vì không có người chỉ huy, giặc cỏ binh lính liên tục xông lên lại ngã xuống lại xông lên, cuối cùng hơn một nửa bị mũi tên xuyên chết mới bắt đầu sợ hãi đầu hàng.

Thấy giặc cỏ đầu hàng, Hoàng Thiện hạ lệnh Hoàng Trung, Triệu Võ đi lên tiếp thu, còn bản thân mình thì xông vào bên trong Doanh địa, nhanh chóng tìm kiếm kho hàng. Đánh giặc cỏ để binh lính luyện tập thực chiến, để bảo vệ an toàn lãnh địa, đồng thời còn là vì cướp đoạt tài nguyên. Sau vài lần bội thu, Hoàng Thiên hắn nhận ra được tấn công sơn tặc, giặc cỏ…. Đều thu hoạch được số lượng lớn tài nguyên, tiền tài, so với tự mình trồng trọt, thu thập, còn muốn nhanh hơn vài lần.

Nhanh chóng tìm được vị trí kho hàng, thấy cửa khoá, Hoàng Thiên lấy ra Long Thương sau đó một thương xuyên mở sơn trại kho hàng cửa lớn. Nhìn thấy bên trong đồ vật hắn không khỏi mở to miệng, bởi vì kho hàng bên trong chất đầy lương thực, tài nguyên, vũ khí… hơn nữa trừ bỏ những thứ này còn có mấy cái rương lớn. Hoàng Thiên nhanh chóng mở ra toàn bộ rương, đôi mắt hắn càng thêm toả sáng, thân thể hưng phấn mà phát run. Không kịp chờ đợi hắn đem toàn bộ các thứ nhét hết vào nhẫn chứa đồ. Rất lâu sau hắn mới hoàn thành quá trình càn quét. Thân là võ tướng hắn lúc này đã mệt lả, so với đánh trận còn mệt hơn.

– Đinh! Ngươi thành công chiếm lĩnh Trung cấp giặc cỏ doanh địa. Khen thưởng danh vọng 5000 công huân 5000. Xin hỏi ngươi muốn hay không phá hủy?

– Phá hủy.

– Đinh! Ngươi lựa chọn phá hủy trung cấp giặc cỏ doanh địa, thu hoạch được lương thực 3000, gỗ 5000, quặng sắt 1000.

Hoàng Thiên lựa chọn phá hủy. Hắn cũng không nghĩ tới muốn lưu lại. Lấy Hạo Thiên quân thực lực còn chưa dám dựa vào Trung cấp doanh địa làm nơi luyện binh. Mà nếu không phá hủy trung cấp doanh địa vài ngày sau sẽ đổi mới ra một loạt giặc cỏ. Hắn cũng không dám chắc lần sau có thể dễ dàng công phá. Phải biết mỗi thủ lĩnh doanh địa đều có trí tuệ riêng, không dễ dàng như vậy đánh thắng. Lần tới thủ lĩnh nếu là một tên mưu sĩ, lúc đó Hoàng Thiên khóc cũng không có chỗ khóc.

Đơn giản thu thập một chút, Hoàng Thiên dẫn theo Hoàng Trung đám người về Hạo Thiên thôn.

Đêm đã khuya, Hạo Thiên thôn vẫn đèn đuốc sáng trưng, cửa thôn vô số người xếp thành hàng đi vào. Bên trong thôn, vô số người đang vui vẻ cười nói làm việc. Bọn họ đang xây dựng thêm số lượng lớn nhà ở, kho hàng…  Hạo Thiên thôn quảng trường lớn, số lượng lớn thanh niên trai tráng đang vận chuyển tài nguyên vào kho hàng. Triệu Thần khuôn mặt tươi cười kiểm kê vật tư số lượng, hắn cảm giác chính mình bị hạnh phúc vây quanh, Hạo Thiên thôn mặc dù chỉ là sơ cấp thôn xóm, nhưng đã không thua kém gì trung cấp trấn.

Riêng về tài nguyên chỉ sợ Sơ cấp Thành trì cũng không nhiều bằng Hạo Thiên thôn.Kiểm kê xong một lượt, Triệu Thần tìm tới Hoàng Thiên bẩm báo:

– Chủ công, Trải qua thống kê, lần này đạt được lương thực 150v đơn vị, gỗ 200v đơn vị, vật liệu đá 100v, quặng sắt số lượng lớn nhất gần 200v đơn vị. Ngoài ra còn có số lượng lớn quý giá tài nguyên, lần này cộng đạt được tù binh hơn 6000 người , sơ cấp vũ khí đao hơn 1v, sơ cấp áo giáp 2000 bộ, Kiến Thôn Lệnh. Còn có một số loại bản vẽ như Đao, kiếm, cung…. Ngoài ra còn có Cao cấp xưởng đóng tàu, bến tàu cùng bản vẽ Cao cấp chiến thuyền. Về phần tiền tài có 100v đồng vàng hơn.

Vốn dĩ Hoàng Thiên biết nhất định sẽ có rất lớn thu hoạch, nhưng lại không nghĩ rằng thu hoạch lớn như vậy. Kiểm kê qua đi, hắn mới phát hiện lần này còn có cả Kiến thôn lệnh, Cao cấp bản vẽ…

– Chủ công, có một chuyện cần người giải quyết.

Thấy Hoàng Thiên muốn đi, Triệu Thần vội vàng mở miệng gọi lại.

– Ân. Triệu lão cứ nói.

Hoàng Thiên dừng lại bước chân, sửng sốt nhìn Triệu Thần nói. Bình thường mọi việc Triệu Thần đều toàn bộ lo liệu tốt, không cần hắn phải động tay chân nhiều. Lần này không biết có chuyện gì mà Triệu Thần yêu cầu mình giải quyết.

– Là như vậy, chủ công. Chúng ta hiện tại sơ cấp vũ khí cùng áo giáp có quá nhiều ( đồng thau). Vũ khí hơn 2v, áo giáp gần 1v. Mà những thứ này thôn trang chúng ta hoàn toàn không sử dụng, cứ tích trữ lại như vậy không phải là biện pháp.

Triệu Thần ánh mắt u oán nhìn Hoàng Thiên nói. Vũ khí cấp thấp không phù hợp trang bị cho Hạo Thiên quân sử dụng. Phải biết Hạo Thiên quân được Thiên Tà trang bị toàn bộ đều là màu bạc ( trung cấp) trang bị. Không sử dụng được, cũng không thể vất bỏ, giữ lại thì tốn diện tích nhà kho, Triệu Thần thật sự không có cách nào. ( Nhiều lần hắn thỉnh cầu Hoàng Thiên thăng cấp thôn trang lấy thêm diện tích, nhưng không được phê chuẩn.) Nhưng hắn không biết Hoàng Thiên chậm chạp không chịu thăng cấp là bởi vì một khi thăng cấp chắc chắn sẽ có quái vật tấn công thôn. Xung quanh Hạo Thiên thôn lại nhiều quái vật như vậy….

– Triệu lão yên tâm, ta sẽ nhanh chóng giải quyết việc này.

Hoàng Thiên không chịu nổi ánh mắt của Triệu Thần, bỏ lại một câu sau đó vội vàng xoay người rời đi.

Dọc đường, hắn cũng bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết. Không thể dùng cũng không thể vứt, vậy đem bán a. Hoàng Thiên cười to hai tiếng, sau đó đi vào thị trường.

Hạo Thiên thôn thị trường đã được xây dựng thành cao cấp, có thể giao dịch phạm vi toàn bộ Tam quốc.( Một lần tấn công doanh địa lấy được bản vẽ). Bình thường cao cấp thị trường cần lãnh địa lên tới tiểu thành mới có thể xây dựng, nhưng nếu như có bản vẽ….

Vì để thử nghiệm, Hoàng Thiên trước tiên bỏ vài trăm thanh vũ khí mấy cái vũ khí, vũ khí thuộc tính có tốt có xấu, nhưng đều là sơ cấp ( đồng thau). Giá cả thấp hơn bình thường một chút rồi chờ đợi kết quả.

– Báo cáo, trên thị trường có số lượng lớn vũ khí bán ra. 

Hoàng Thiên mới vừa đem vũ khí đặt lên thị trường không quá hai phút, ở bên ngoài luyện cấp Hiên Viên liền thu được thuộc hạ báo cáo. Hắn nhanh chóng lên thị trường xem một chút.

– Di, thế nhưng có nhiều như vậy sơ cấp vũ khí.

Hiên Viên kinh ngạc bật thốt lên. BOSS rơi xuống vũ khí tuyệt đối là cực phẩm, chỉ có một ít thế lực lớn người cầm đầu có, thành viên tinh anh trên cơ bản có thể trang bị bình thường sơ cấp vũ khí. Bình thường thành viên thậm chí còn không đủ trang bị, phần lớn đều mang tân thủ trang bị ( không phẩm chất). Thiên Hạ tỷ lệ rơi đồ cực thấp ( Trừ a main), hơn nữa Triều đình quản lý việc buôn bán vũ khí cực gắt gao. Trên thị trường toàn bộ vũ khí đều là Triều đình bán ra, số lượng ít, giá cả lại khá đắt đỏ. Không nghĩ tới lần này lại có số lượng lớn vũ khí bán ra, hơn nữa giá cả thấp hơn bình thường một chút. Gần ba trăm thanh vũ khí, giá cả là 30 đồng vàng. Hiên Viên đang suy nghĩ có lên mua hay không, hắn đồng vàng cũng không nhiều lắm, 30 đồng vàng có thể là hắn 1/4 tài sản. Nhưng trang bị lại ảnh hưởng trực tiếp đến khả năng phát triển của lãnh địa, cắn răng một cái, Hiên Viên định mua thì đột nhiên toàn bộ vũ khí biến mất.

– Đáng chết.

Chú ý tới thị trường không phải chỉ có một người, đa số thế lực lớn toàn bộ đều có người ngày đêm quan sát thị trường. Số lượng lớn vũ khí bán ra bọn họ cũng ngay lập tức nhận được tin tức, bởi vì thị trường là người nào nhanh tay thì được, lên cũng không xuất hiện tình trạng lấy lớn hiếp nhỏ. Toàn bộ chỉ dựa vào tài lực cùng tốc độ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN