Võng Du Thiên Hạ - Chương 31: Chôn giết 2 vạn người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Võng Du Thiên Hạ


Chương 31: Chôn giết 2 vạn người


Đêm đến , Đại Sơn Thành mở tiệc rượu , làm trong thành đám người , nơi nơi đều là thét to sung sướng , uống rượu thanh âm , tiếng trầm trồ khen ngợi thanh …. Tóm lại , trong thành trì náo nhiệt vô cùng .

Mà lúc này , Hoàng Thiên dẫn theo đại quân đi tới Đại Sơn Thành cửa thành , bởi vì trong thành tổ chức tiệc rượu nguyên nhân , trên tường thành chỉ còn có vài tên lính đang tuần tra . Hoàng Thiên liếc mắt nhìn bên người Hoàng Trung , người kia lập tức hiểu ý , phất tay ra hiệu phía sau vài tên lính , sau đó chính mình cũng lấy ra cung tên nhắm chuẩn một người trên thành , tức khắc người kia ngã xuống , bên cạnh đồng bọn chưa kịp hiểu ra sao lại có vài mũi tên nữa phóng tới , rất nhanh toàn bộ đều đi gặp diêm vương .

Ở ngay khi trên thành người ngã xuống , Triệu Võ cùng Hoàng Tự đã dẫn theo người mang theo ba chiếc công thành thang tiến lên , vô thanh vô tức mà trèo lên tường thành .

Rất nhanh sau đó cổng thành mở ra , Hoàng Thiên lập tức dẫn theo quân đội im ắng mà tiến vào toà thành bên trong . Vào thành , Hoàng Trung , Hoàng Tự , Triệu Võ mỗi người dẫn theo một đội quân tản ra , chiếm lĩnh toàn bộ địa điểm trọng yếu trong thành . Trong thành người hiện tại tất cả đều uống rượu , ăn thịt , toàn bộ say đến mê mê hồ hồ , trên mặt đất nơi nơi đều là ngã trái ngã phải . Cơ hồ không có mấy người có thể đứng lên . Cho dù có, cũng là hai mắt mông lung , đi đường ngả nghiêng trái phải . Bình thường vài xe rượu làm sao đủ để đám người say lợi hại như vậy , nhưng đây là rượu đã tẩm thuốc , mà thuốc này đâu , đến voi cũng còn ngã gục , tự dưng không cần phải nói người bình thường . Thêm nữa Đại Sơn Thành thành chủ cũng không keo kiệt , chỉ giữ lại một xe rượu còn toàn bộ phân phát cho đám lính . Kết quả thành ra trong thành gần 2 vạn chiến đấu nhân viên mỗi người một ngụm , cộng thêm ăn phải lương thực tẩm thuốc , cả đám đều hôn mê đi .

Hoàng Thiên quân đội sớm đã chuẩn bị đầy đủ dây thừng , nhanh chóng đem toàn bộ thành trì chiến đấu người đều trói lại . Bao gồm cả thành chủ …

Khi Hoàng Thiên đi đến thành phủ chủ thời điểm , trong sảnh nơi nơi đều là bình rượu cùng thức ăn , bị trói lại thành chủ còn đang không ngừng mà nói :

– Uống … uống …. hôm nay cao hứng .

Hoàng Thiên nhìn hắn như thế , cũng nói :

– Đúng vậy , ta cũng thật cao hứng nha . Cho ngươi thêm một chén .

Nói xong cầm lấy bên cạnh bình rượu , không chút do dự toàn bộ đổ xuống mặt hắn .

Hoàng Thiên cao hứng là thật không phải giả , vốn dĩ cho rằng tấn công Đại Sơn Thành phải tốn phí rất nhiều tinh lực , kết quả…… Hiện tại , không lãng phí một binh một tốt liền thành công giải quyết Đại Sơn Thành . Phía sau hắn đám binh lính cũng cũng thật cao hứng .

YY một chút , sau đó Hoàng Thiên hạ lệnh đám người bắt đầu kiểm kê các loại tài nguyên cùng trang bị , tạm giam tù binh …

Mà hắn mang theo mấy cái hộ vệ đi hướng thành chủ bảo khố , thành trì kho hàng hắn cũng không mấy quan tâm , dù sao trong kho hàng chắc chắn cũng không có lương thực . Thành Chủ bảo khố , Hoàng Thiên vừa phá cửa vào bên trong , bên trong đồ vật thật là làm người mở rộng tầm mắt , Đại Sơn Thành muốn so với Lang Nha Thành giàu có hơn nhiều .

Riêng tiền tài cùng vàng bạc chất thành một ngọn đồi nhỏ , ngoài ra còn có vài chục cái rương , khi hắn toàn bộ mở ra , phát hiện bên trong toàn bộ là châu báu cùng tranh chữ , giá trị phỏng chừng cũng không thấp . Không chút do dự toàn bộ thu lấy , Hoàng Thiên đưa mắt về phía sâu bên trong . Dựa theo kinh nghiệm của hắn , bên trong chắc chắn sẽ có những thứ tốt hơn nữa . Nhưng làm hắn thất vọng là , bên trong ngoại trừ một chút bình thường bản vẽ , một khối Hoàng cấp kiến thôn lệnh , ngoài ra không có gì khác .

Có chút buồn bực Hoàng Thiên đi ra khỏi Thành chủ bảo khố .

Thành phủ chủ phòng nghị sự , Hoàng Thiên vừa tới Hoàng Trung lập tức hành lễ .

– Chủ công .

– Ân . Tình hình kiểm kê thế nào .

Hoàng Thiên gật đầu một cái , sau đó ngồi xuống ghế , hỏi .

– Chủ công , trong thành dân cư đã toàn bộ tập kết ngoài cửa thành , nhưng các loại tài nguyên số lượng có chút lớn , đang trong quá trình kiểm kê . Hơn nữa phát sinh một vấn đề đó là tài nguyên số lượng quá lớn , chúng ta vận chuyển không nổi .

Hoàng Trung bẩm báo , đến chỗ vận chuyển công tác thì có chút buồn bực nói .

– Tập trung toàn bộ dân chúng ra ngoài thành là được , còn lại tài nguyên các thứ ta tự mình xử lý .

Hoàng Thiên gật gật đầu nói . Hoàng Trung cũng xác thực là khó làm , bên mình quân đội số lượng ít , hoàn toàn chỉ đủ kiểm soát , trông coi trong thành dân cư . Hơn nữa trong thành phương tiện vận chuyển cũng không đủ .

Hoàng Thiên đứng dậy đi về phía kho hàng , bắt đầu thu nhặt tài nguyên . Bình thường với những người khác có thể vì vận chuyển mà buồn bực , nhưng Hoàng Thiên hắn lại cũng không đau đầu về việc này . Ai bảo hắn có nhân giới đây .

Trời sáng thời điểm Hoàng Thiên từ trong kho hàng bước ra , tài nguyên số lượng lớn làm hắn vất vả một đêm mới xong xuôi . Không thể không nói Đại Sơn Thành ngoại trừ các loại bản vẽ quý hiếm không có ra , những thứ khác như tài nguyên , vũ khí trang bị lại rất nhiều , hắn hoàn toàn không thèm đếm mà thu hết vào bên trong nhẫn chứa vật . Ân , không có tài nguyên cũng chỉ có lương thực , ngoại trừ một số lương thực hôm qua hắn chuyển tới , còn lại trong thành lương thực đều chỉ còn lại vài ngàn đơn vị .

– Đinh ! Hệ thống nhắc nhở : Chức mừng ngươi thành công công phá Đại Sơn thành . Hệ thống khen thưởng danh vọng 5000 , công huân 1v . Xin hỏi người chơi lựa chọn chiếm lĩnh hay phá hủy ?

– Phá hủy .

Hoàng Thiên vẫn như lần trước tấn công Lang Nha Thành giống nhau , lựa chọn phá hủy .

Lúc hắn vừa bước chân ra khỏi toà thành , thành trì lập tức ầm ầm sụp đổ . Bên trong thành toàn bộ kiến trúc như tường thành , nhà dân … Đều đổ gục xuống , sau đó lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy biến mất .

– Chủ công .

– Chủ công .

– Chủ công

– ….

Hoàng Thiên vừa đi ra , Hoàng Trung đám người lập tức hành lễ .

Hoàng Thiên gật gật đầu , sau đó phất tay hạ lệnh về thôn .

– Chủ công , thuộc hạ có việc cần bẩm báo .

Lúc này Hoàng Trung đứng ra , nói .

Hoàng Thiên có chút nghi hoặc nhìn hắn .

– Chủ công , là như thế này , đám người kia rất hung hãn , bọn chúng vừa tỉnh dậy lập tức kêu la ầm ĩ , hơn nữa còn không ngừng phỉ báng chúng ta , còn đả thương chúng ta không ít người . Người như vậy đưa về chúng ta trấn có phải hay không rất nguy hiểm ?

– Còn có việc như vậy ?

Hoàng Thiên sắc mặt lập tức trầm xuống . Trong lòng hắn lúc đầu dự định đưa bọn họ về thôn , nhưng lúc này từ thái độ của chúng , xem ra không được .

Hoàng Thiên dưới sự dẫn đường của Hoàng Trung đám người , đi tới nơi phát sinh ầm ĩ . Vừa đưa mắt nhìn chính là thấy một đám người hai tay bị trói , đang không ngừng kêu gào , đồng thời chân cẳng cũng loạn đá . Số lượng vào khoảng 2 vạn người khoảng chừng .

Mà vây quanh bọn họ bốn phía binh sĩ đã có chút không kiên nhẫn , gươm ra khỏi vỏ , bất cứ lúc nào cũng có thể một đao chém giết .

– Lũ chuột nhắt , có gan tới giết chúng ta nha …

– Ha ha …

– Các tôn tử …

-….

– …

Hoàng Thiên vừa tới một đám binh lính lập tức cúi đầu chào hỏi . Triệu Võ khuôn mặt đỏ bừng từ trong đám binh lính đi ra , tức giận nói :

– Chủ công , nếu không để ta chém bọn họ vài cái , bọn chúng quá không coi ai ra gì rồi .

Bốn phía binh lính cũng gật gật đầu , xem ra bị đám người chọc tức không nhẹ . Nếu không phải bởi vì Hoàng Thiên hạ lệnh không được tùy tiện chém giết , chắc chắn Triệu Võ cùng đám binh lính đã sớm xông lên chém giết một trận .

Hoàng Thiên liếc nhìn tù binh đám người , mở miệng nói :

– Các ngươi ai là người cầm đầu ?

– Chính là gia gia ta .

Trong đám tù binh một tên nam tử cao lớn bước ra . Cao giọng nói :

– Tôn tử , có bản lĩnh thả ta ra chúng ta đơn đấu . Ta thắng ngươi thả chúng ta đi .

– Đúng vậy , có giỏi cùng thành chủ đơn đấu , mưu hèn kế bẩn đánh thuốc mê chúng ta , có gì là anh hùng hảo hán .

– Đúng vậy …

– ….

Tên nam tử kia vừa nói , xung quanh hắn đám tù binh cũng bắt đầu ồn ào lên .

Hoàng Thiên liếc mắt nhìn hắn , sau đó suy nghĩ một chút , nói :

– Các ngươi không phải muốn ta thả các ngươi ra sao ? Như vậy đi , chỉ cần các ngươi đào cho ta một chiếc hồ lớn , ta liền thả các ngươi ra . Đơn đấu gì gì đó miễn đi , tổn thương hoà khí .

Hoàng Thiên vừa nói xong cả đám tù nhân kinh ngạc nhìn hắn , không chỉ như vậy , bên mình binh sĩ cũng có chút ngơ ngác không hiểu ra sao .

– Thật ? Chỉ cần chúng ta đào xong một cái hồ nước , ngươi liền thả chúng ta .

Bên kia cầm đầu nam tử trầm giọng hỏi .

– Đúng vậy nha . Các ngươi cũng biết hiện tại hạn hán tình hình phát sinh , khắp nơi đều không có nước . Mà ta dự định ở chỗ này khai khẩn đồng ruộng , đợi một thời gian nữa hạn hán qua đi sẽ canh tác . Bây giờ quanh đây còn thiếu một cái hồ nước đây .

Hoàng Thiên vẻ mặt chân thành nói .

– Tại sao chúng ta phải tin ngươi ?

– Các ngươi có thể không tin , ta cũng không quan trọng . Hơn nữa các ngươi có quyền lựa chọn sao ?

Trong đám tù binh nam tử suy nghĩ một chút , sau đó nói :

– Được , ngươi muốn ở đâu đào .

– Ngay dưới chân các ngươi đi . Ta cảm thấy chỗ này hợp phong thủy , bốn phía phong cảnh không tồi .

Hoàng Thiên nói xong sai người mang tới một ít nông cụ từ trong thành lấy được , ném tới trước mặt bọn họ .

– Các ngươi có thể bắt đầu nha . Ân để ta xem , đào từ vị trí người kia đến trên này là được . Ân … Các ngươi nhanh tay một chút , như vậy ta cũng có thể sớm thả các ngươi ra .

Hoàng Thiên nói xong quay đầu rời đi , đào hồ quá trình chắc cũng phải vài giờ mới có thể hoàn thành .

Vừa vào lều nghỉ tạm do binh lính dựng tạm , phía sau hắn Triệu Võ đã đứng ra ôm quyền , hỏi :

– Chủ công , người thật sự dự định ở đây canh tác ? Vị trí này cách chúng ta trấn rất xa , hơn nữa đất đai cũng không có như chỗ chúng ta phì nhiêu .

Hoàng Thiên không nói gì mà chỉ cười cười lắc đầu . Rất lâu sau mới nói một câu :

– Không biết các ngươi có nghe qua câu Đồ một vì tội , Đồ vạn vì hùng .

Mà một mực im lặng Hoàng Trung lúc này như ngộ ra điều gì , thân hình hung hăng run rẩy một cái .

Bởi vì Hoàng Thiên nhắm mắt dưỡng thần , Hoàng Trung đám người liền rời khỏi lều .

Vừa ra khỏi lều Triệu Võ nhìn Hoàng Trung cùng Hoàng Tự , nói :

– Hoàng lão ngài nói , chủ công đây là muốn làm gì , dù có khai hoang thì cũng lên khai hoang bên cạnh trấn chúng ta chứ , chạy tới nơi này khai hoang cái gì .

Hoàng Trung liếc nhìn Hoàng Tự cùng Triệu Võ , sau đó lại nhìn về phía Hoàng Thiên lều vải , nói :

– Các ngươi đi theo ta .

Nói xong đi về một lều vải khác .

Bên trong lều vải , Hoàng Trung nhìn hai tên tuổi trẻ võ tướng , nói :

– Các ngươi cho rằng chủ công thật sự có ý định ở đây đào hồ chứa nước sau đó khai hoang ?

– Không lẽ chủ công còn có dụng ý khác ?

Hoàng Tự cùng Triệu Võ suy nghĩ trong chốc lát , đều không nghĩ ra gì .

– Đến các ngươi đều thấy nơi này không thích hợp , các ngươi nghĩ chủ công lại không nhìn ra ?

– Cha , người biết được điều gì rồi , mau nói ra nha .

– Đúng vậy Hoàng lão . Chúng ta ngu dốt không hiểu được , ngài cũng đừng vòng vo nữa .

Hoàng Tự cùng Triệu Thần hai người nhanh chóng dò hỏi .

Hoàng Trung nhìn hai người , từng chữ từng chữ một nói :

– Nếu ta đoán không lầm , đào hồ là thật , nhưng chứa nước khai hoang là giả . Cái gọi là hồ nước kia hoàn toàn chính là nơi chôn xác của đám người kia .

– Oanh ….

– Chuyện này …

Hoàng Trung vừa dứt lời , Hoàng Tự cùng Triệu Võ hai người hoảng sợ lui về phía sau một bước . Không tin vào tai mình . Cả lều vải lâm vào tĩnh mịch bên trong .

– Cha , người nói là chủ công định chôn giết đám người kia …

– Hơn hai vạn người , này cũng quá khủng bố đi .

Hoàng Tự cùng Triệu Võ hai người nuốt nước bọt , run sợ nói .

– Dù sao đây cũng chỉ là ta suy đoán , cũng không biết thật giả .

Ba giờ sau , Hoàng Thiên từ trong lều vải bước ra . Mà phía ngoài lều vải Hoàng Trung đám người đều đã đứng sẵn , thấy hắn vừa ra , đám người lập tức hành lễ .

– Chủ công . X3

– Hoàng Tự , ngươi dẫn người đưa dân cư trước tiên xuất phát về Hạo Thiên Trấn trước . Chúng ta rất nhanh sẽ đuổi theo .

Hoàng Thiên nhàn nhạt phân phó .

– Thuộc hạ tuân lệnh .

Hoàng Tự ôm quyền sau đó rời đi .

Hoàng Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời , lẩm bẩm :

– Hôm nay thời tiết đúng là rất đẹp đâu . Hoàng Trung , Triệu Võ , chúng ta đi xem một chút hồ lớn đào thế nào rồi nào .

Nói xong liền cất bước rời đi . Hoàng Trung cùng Triệu Võ nhanh chóng đi theo phía sau .

Đám người đào hồ lúc này tốc độ có thể nói không chậm . Ba giờ thời gian lúc này đã có sâu hơn đầu người độ sâu , về phần rộng rãi cũng có thể chứa được vài vạn người nhiều . Bởi vì mệt mỏi nguyên nhân , cả đám lúc này đã ngồi xuống đất nghỉ ngơi . Thấy Hoàng Thiên vừa tiến đến , cầm đầu nam tử lập tức đứng dậy , nói .

– Hồ chúng ta đã đào , ngươi có phải lên thả chúng ta .

Hoàng Thiên quan sát xung quanh một chút , thấy binh lính lúc này toàn bộ đã đứng xung quanh hồ , sau đó gật đầu , cười nói :

– Ân …. Các ngươi thấy nơi này thế nào , đẹp hay không ?

Nam tử cầm đầu không hiểu ra sao , còn tưởng hắn đánh giá cảnh sắc núi non xung quanh , gật đầu thật thà nói :

– Rất đẹp đâu , nếu không đẹp chúng ta cũng không chọn nơi này dựng thành .

– Ngu ngốc ….

Nghe hắn trả lời , đứng cạnh Hoàng Thiên Hoàng Trung lẩm bẩm .

– Nếu ngươi cũng thấy đẹp , như vậy an nghỉ ở nơi này đi .

Hoàng Thiên nói xong nhìn đám binh lính , lớn tiếng nói :

– Cho ta vùi đất , chôn sống bọn chúng .

Lời vừa nói ra không chỉ khiến đám tù binh ngây người , mà bên mình binh lính cũng ngây người . Nhưng rất nhanh có người hoàn hồn lại , bắt đầu vùi lấp đất đá . Mà bên dưới hồ đám tù binh toàn bộ hoảng sợ , bắt đầu nhao nhao lên .

– Các huynh đệ , bọn chúng định chôn sống chúng ta , các ngươi muốn sống trèo lên cho ta nha .

Nam tử cầm đầu hồi phục tinh thần lại , mở miệng hét lớn . Sau đó hắn không ngừng hướng về phía trên leo lên .

– Phập ….

Vừa leo được một chút , trước mặt ánh thương loé lên , nam tử cầm đầu hai tay ôm ngực chậm rãi ngã xuống dưới .

Hoàng Thiên thu hồi long thương , nhìn thấy dưới hố người người bắt đầu chồng lên nhau trèo lên , hắn hét lớn một tiếng :

– Trường thương đội , cho ta sát .

Hắn vừa dứt lời , đang ở một bên quan sát toàn bộ quá trình chôn lấp diễn ra trường thương đội lập tức xông tới . Bọn họ đứng ở miệng hố , tay cầm trường thương không ngừng đâm xuống hố , mỗi lần trường thương từ hố sâu nhấc lên lại kéo theo không ít máu tươi .

Không biết có phải lúc trước tích một bụng hoả nguyên nhân , mà Hạo Thiên quân binh lính đặc biệt ra sức . Đang vùi lấp binh lính không nói , chỉ riêng trường thương binh lúc này có người đã chọc đến mỏi tay , cả người bị máu tươi bao phủ nhưng trên miệng hắn vẫn không ngừng cười lớn . Có người còn hưng phấn chửi ầm lên .

– Tôn tử … Haha … Cho ngươi nói … Cho ngươi chửi ….

– Haha ….

– Lão tử đã sớm nhìn các ngươi khó chịu ….

– Haha …

Đứng ở một bên quan sát Hoàng Trung còn đỡ , còn lại Triệu Võ có chút không nỡ nhìn thảm cảnh . Lão tướng chinh chiến sa trường nhiều năm tâm cảnh không phải vừa mới trải qua vài trận chiến nhỏ võ tướng có thể có được .

Toàn bộ quá trình tiêu hao hơn một giờ đồng hồ , hơn một giờ này tiếng kêu la , cầu xin , mắng chửi … Không lúc nào ngừng lại . Hoàng Thiên từ đầu đến cuối đứng quan sát toàn bộ , mí mắt cũng không nháy một cái .

Nhìn ngồi bệt trên mặt đất thở hồng hộc các binh lính , hắn cũng không có nói gì , chỉ đứng như vậy nhìn họ . Thời gian từng phút từng giây trôi qua , dần dần có người chậm rãi đứng dậy , cầm lên binh khí lục tục xếp hàng . Nhìn về phía Hoàng Thiên ánh mắt mang theo chút sợ hãi , kinh sợ .

Hoàng Thiên nhìn trước mắt đám binh lính , cao giọng nói :

– Mới như vậy đã làm các ngươi đối với ta sợ hãi ? Vậy sau này có những trận khốc liệt hơn , máu tanh hơn , lúc đấy các ngươi sẽ như thế nào ? Trên chiến trường gặp địch nhân mạnh hơn , tàn ác hơn , các ngươi sẽ như thế nào ? Sợ hãi không dám chiến đấu , mặc cho người chém giết ?

Dừng một chút , Hoàng Thiên tiếp tục nói :

– Ngày hôm nay chôn giết 2vạn người . Ta nói cho các ngươi biết , đây mới chỉ là bắt đầu . Ta không ngại hai tay mình dính đầy máu tươi , ta không ngại người khác nhìn ta như thế nào , nói ta như thế nào . Ta chỉ cần bảo vệ được gia đình của ta , bảo vệ được gia viên của ta , bảo vệ được người dân của ta . Hôm nay qua đi , sẽ có người nói ta hung tàn , thị sát …. Nhưng ta nói cho các ngươi biết , Ta Hoàng Thiên chỉ cần gia viên được an toàn , bản thân dù để tiếng xấu muôn đời thì có làm sao .

Hoàng Thiên dứt lời , phía dưới đám binh lính lúc đầu trầm mặc , nhưng rất nhanh sau đó , có người cao giọng hét lên :

– Chủ công nói đúng . Vì bảo vệ gia viên , dù cho để tiếng xấu muôn đời thì có làm sao .

– Thêm ta một người . Haha

– Các ngươi ai sợ hãi thì về ôm bà nương đi thôi …

– Ha ha ….

– Haha …

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN