Võng Du Thiên Hạ
Chương 31: Chôn giết 2 vạn người
Đêm đến , Đại Sơn Thành mở tiệc rượu , làm trong thành đám người , nơi nơi đều là thét to sung sướng , uống rượu thanh âm , tiếng trầm trồ khen ngợi thanh …. Tóm lại , trong thành trì náo nhiệt vô cùng .
Mà lúc này , Hoàng Thiên dẫn theo đại quân đi tới Đại Sơn Thành cửa thành , bởi vì trong thành tổ chức tiệc rượu nguyên nhân , trên tường thành chỉ còn có vài tên lính đang tuần tra . Hoàng Thiên liếc mắt nhìn bên người Hoàng Trung , người kia lập tức hiểu ý , phất tay ra hiệu phía sau vài tên lính , sau đó chính mình cũng lấy ra cung tên nhắm chuẩn một người trên thành , tức khắc người kia ngã xuống , bên cạnh đồng bọn chưa kịp hiểu ra sao lại có vài mũi tên nữa phóng tới , rất nhanh toàn bộ đều đi gặp diêm vương .
Ở ngay khi trên thành người ngã xuống , Triệu Võ cùng Hoàng Tự đã dẫn theo người mang theo ba chiếc công thành thang tiến lên , vô thanh vô tức mà trèo lên tường thành .
Rất nhanh sau đó cổng thành mở ra , Hoàng Thiên lập tức dẫn theo quân đội im ắng mà tiến vào toà thành bên trong . Vào thành , Hoàng Trung , Hoàng Tự , Triệu Võ mỗi người dẫn theo một đội quân tản ra , chiếm lĩnh toàn bộ địa điểm trọng yếu trong thành . Trong thành người hiện tại tất cả đều uống rượu , ăn thịt , toàn bộ say đến mê mê hồ hồ , trên mặt đất nơi nơi đều là ngã trái ngã phải . Cơ hồ không có mấy người có thể đứng lên . Cho dù có, cũng là hai mắt mông lung , đi đường ngả nghiêng trái phải . Bình thường vài xe rượu làm sao đủ để đám người say lợi hại như vậy , nhưng đây là rượu đã tẩm thuốc , mà thuốc này đâu , đến voi cũng còn ngã gục , tự dưng không cần phải nói người bình thường . Thêm nữa Đại Sơn Thành thành chủ cũng không keo kiệt , chỉ giữ lại một xe rượu còn toàn bộ phân phát cho đám lính . Kết quả thành ra trong thành gần 2 vạn chiến đấu nhân viên mỗi người một ngụm , cộng thêm ăn phải lương thực tẩm thuốc , cả đám đều hôn mê đi .
Hoàng Thiên quân đội sớm đã chuẩn bị đầy đủ dây thừng , nhanh chóng đem toàn bộ thành trì chiến đấu người đều trói lại . Bao gồm cả thành chủ …
Khi Hoàng Thiên đi đến thành phủ chủ thời điểm , trong sảnh nơi nơi đều là bình rượu cùng thức ăn , bị trói lại thành chủ còn đang không ngừng mà nói :
– Uống … uống …. hôm nay cao hứng .
Hoàng Thiên nhìn hắn như thế , cũng nói :
– Đúng vậy , ta cũng thật cao hứng nha . Cho ngươi thêm một chén .
Nói xong cầm lấy bên cạnh bình rượu , không chút do dự toàn bộ đổ xuống mặt hắn .
Hoàng Thiên cao hứng là thật không phải giả , vốn dĩ cho rằng tấn công Đại Sơn Thành phải tốn phí rất nhiều tinh lực , kết quả…… Hiện tại , không lãng phí một binh một tốt liền thành công giải quyết Đại Sơn Thành . Phía sau hắn đám binh lính cũng cũng thật cao hứng .
YY một chút , sau đó Hoàng Thiên hạ lệnh đám người bắt đầu kiểm kê các loại tài nguyên cùng trang bị , tạm giam tù binh …
Mà hắn mang theo mấy cái hộ vệ đi hướng thành chủ bảo khố , thành trì kho hàng hắn cũng không mấy quan tâm , dù sao trong kho hàng chắc chắn cũng không có lương thực . Thành Chủ bảo khố , Hoàng Thiên vừa phá cửa vào bên trong , bên trong đồ vật thật là làm người mở rộng tầm mắt , Đại Sơn Thành muốn so với Lang Nha Thành giàu có hơn nhiều .
Riêng tiền tài cùng vàng bạc chất thành một ngọn đồi nhỏ , ngoài ra còn có vài chục cái rương , khi hắn toàn bộ mở ra , phát hiện bên trong toàn bộ là châu báu cùng tranh chữ , giá trị phỏng chừng cũng không thấp . Không chút do dự toàn bộ thu lấy , Hoàng Thiên đưa mắt về phía sâu bên trong . Dựa theo kinh nghiệm của hắn , bên trong chắc chắn sẽ có những thứ tốt hơn nữa . Nhưng làm hắn thất vọng là , bên trong ngoại trừ một chút bình thường bản vẽ , một khối Hoàng cấp kiến thôn lệnh , ngoài ra không có gì khác .
Có chút buồn bực Hoàng Thiên đi ra khỏi Thành chủ bảo khố .
Thành phủ chủ phòng nghị sự , Hoàng Thiên vừa tới Hoàng Trung lập tức hành lễ .
– Chủ công .
– Ân . Tình hình kiểm kê thế nào .
Hoàng Thiên gật đầu một cái , sau đó ngồi xuống ghế , hỏi .
– Chủ công , trong thành dân cư đã toàn bộ tập kết ngoài cửa thành , nhưng các loại tài nguyên số lượng có chút lớn , đang trong quá trình kiểm kê . Hơn nữa phát sinh một vấn đề đó là tài nguyên số lượng quá lớn , chúng ta vận chuyển không nổi .
Hoàng Trung bẩm báo , đến chỗ vận chuyển công tác thì có chút buồn bực nói .
– Tập trung toàn bộ dân chúng ra ngoài thành là được , còn lại tài nguyên các thứ ta tự mình xử lý .
Hoàng Thiên gật gật đầu nói . Hoàng Trung cũng xác thực là khó làm , bên mình quân đội số lượng ít , hoàn toàn chỉ đủ kiểm soát , trông coi trong thành dân cư . Hơn nữa trong thành phương tiện vận chuyển cũng không đủ .
Hoàng Thiên đứng dậy đi về phía kho hàng , bắt đầu thu nhặt tài nguyên . Bình thường với những người khác có thể vì vận chuyển mà buồn bực , nhưng Hoàng Thiên hắn lại cũng không đau đầu về việc này . Ai bảo hắn có nhân giới đây .
Trời sáng thời điểm Hoàng Thiên từ trong kho hàng bước ra , tài nguyên số lượng lớn làm hắn vất vả một đêm mới xong xuôi . Không thể không nói Đại Sơn Thành ngoại trừ các loại bản vẽ quý hiếm không có ra , những thứ khác như tài nguyên , vũ khí trang bị lại rất nhiều , hắn hoàn toàn không thèm đếm mà thu hết vào bên trong nhẫn chứa vật . Ân , không có tài nguyên cũng chỉ có lương thực , ngoại trừ một số lương thực hôm qua hắn chuyển tới , còn lại trong thành lương thực đều chỉ còn lại vài ngàn đơn vị .
– Đinh ! Hệ thống nhắc nhở : Chức mừng ngươi thành công công phá Đại Sơn thành . Hệ thống khen thưởng danh vọng 5000 , công huân 1v . Xin hỏi người chơi lựa chọn chiếm lĩnh hay phá hủy ?
– Phá hủy .
Hoàng Thiên vẫn như lần trước tấn công Lang Nha Thành giống nhau , lựa chọn phá hủy .
Lúc hắn vừa bước chân ra khỏi toà thành , thành trì lập tức ầm ầm sụp đổ . Bên trong thành toàn bộ kiến trúc như tường thành , nhà dân … Đều đổ gục xuống , sau đó lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy biến mất .
– Chủ công .
– Chủ công .
– Chủ công
– ….
Hoàng Thiên vừa đi ra , Hoàng Trung đám người lập tức hành lễ .
Hoàng Thiên gật gật đầu , sau đó phất tay hạ lệnh về thôn .
– Chủ công , thuộc hạ có việc cần bẩm báo .
Lúc này Hoàng Trung đứng ra , nói .
Hoàng Thiên có chút nghi hoặc nhìn hắn .
– Chủ công , là như thế này , đám người kia rất hung hãn , bọn chúng vừa tỉnh dậy lập tức kêu la ầm ĩ , hơn nữa còn không ngừng phỉ báng chúng ta , còn đả thương chúng ta không ít người . Người như vậy đưa về chúng ta trấn có phải hay không rất nguy hiểm ?
– Còn có việc như vậy ?
Hoàng Thiên sắc mặt lập tức trầm xuống . Trong lòng hắn lúc đầu dự định đưa bọn họ về thôn , nhưng lúc này từ thái độ của chúng , xem ra không được .
Hoàng Thiên dưới sự dẫn đường của Hoàng Trung đám người , đi tới nơi phát sinh ầm ĩ . Vừa đưa mắt nhìn chính là thấy một đám người hai tay bị trói , đang không ngừng kêu gào , đồng thời chân cẳng cũng loạn đá . Số lượng vào khoảng 2 vạn người khoảng chừng .
Mà vây quanh bọn họ bốn phía binh sĩ đã có chút không kiên nhẫn , gươm ra khỏi vỏ , bất cứ lúc nào cũng có thể một đao chém giết .
– Lũ chuột nhắt , có gan tới giết chúng ta nha …
– Ha ha …
– Các tôn tử …
-….
– …
Hoàng Thiên vừa tới một đám binh lính lập tức cúi đầu chào hỏi . Triệu Võ khuôn mặt đỏ bừng từ trong đám binh lính đi ra , tức giận nói :
– Chủ công , nếu không để ta chém bọn họ vài cái , bọn chúng quá không coi ai ra gì rồi .
Bốn phía binh lính cũng gật gật đầu , xem ra bị đám người chọc tức không nhẹ . Nếu không phải bởi vì Hoàng Thiên hạ lệnh không được tùy tiện chém giết , chắc chắn Triệu Võ cùng đám binh lính đã sớm xông lên chém giết một trận .
Hoàng Thiên liếc nhìn tù binh đám người , mở miệng nói :
– Các ngươi ai là người cầm đầu ?
– Chính là gia gia ta .
Trong đám tù binh một tên nam tử cao lớn bước ra . Cao giọng nói :
– Tôn tử , có bản lĩnh thả ta ra chúng ta đơn đấu . Ta thắng ngươi thả chúng ta đi .
– Đúng vậy , có giỏi cùng thành chủ đơn đấu , mưu hèn kế bẩn đánh thuốc mê chúng ta , có gì là anh hùng hảo hán .
– Đúng vậy …
– ….
Tên nam tử kia vừa nói , xung quanh hắn đám tù binh cũng bắt đầu ồn ào lên .
Hoàng Thiên liếc mắt nhìn hắn , sau đó suy nghĩ một chút , nói :
– Các ngươi không phải muốn ta thả các ngươi ra sao ? Như vậy đi , chỉ cần các ngươi đào cho ta một chiếc hồ lớn , ta liền thả các ngươi ra . Đơn đấu gì gì đó miễn đi , tổn thương hoà khí .
Hoàng Thiên vừa nói xong cả đám tù nhân kinh ngạc nhìn hắn , không chỉ như vậy , bên mình binh sĩ cũng có chút ngơ ngác không hiểu ra sao .
– Thật ? Chỉ cần chúng ta đào xong một cái hồ nước , ngươi liền thả chúng ta .
Bên kia cầm đầu nam tử trầm giọng hỏi .
– Đúng vậy nha . Các ngươi cũng biết hiện tại hạn hán tình hình phát sinh , khắp nơi đều không có nước . Mà ta dự định ở chỗ này khai khẩn đồng ruộng , đợi một thời gian nữa hạn hán qua đi sẽ canh tác . Bây giờ quanh đây còn thiếu một cái hồ nước đây .
Hoàng Thiên vẻ mặt chân thành nói .
– Tại sao chúng ta phải tin ngươi ?
– Các ngươi có thể không tin , ta cũng không quan trọng . Hơn nữa các ngươi có quyền lựa chọn sao ?
Trong đám tù binh nam tử suy nghĩ một chút , sau đó nói :
– Được , ngươi muốn ở đâu đào .
– Ngay dưới chân các ngươi đi . Ta cảm thấy chỗ này hợp phong thủy , bốn phía phong cảnh không tồi .
Hoàng Thiên nói xong sai người mang tới một ít nông cụ từ trong thành lấy được , ném tới trước mặt bọn họ .
– Các ngươi có thể bắt đầu nha . Ân để ta xem , đào từ vị trí người kia đến trên này là được . Ân … Các ngươi nhanh tay một chút , như vậy ta cũng có thể sớm thả các ngươi ra .
Hoàng Thiên nói xong quay đầu rời đi , đào hồ quá trình chắc cũng phải vài giờ mới có thể hoàn thành .
Vừa vào lều nghỉ tạm do binh lính dựng tạm , phía sau hắn Triệu Võ đã đứng ra ôm quyền , hỏi :
– Chủ công , người thật sự dự định ở đây canh tác ? Vị trí này cách chúng ta trấn rất xa , hơn nữa đất đai cũng không có như chỗ chúng ta phì nhiêu .
Hoàng Thiên không nói gì mà chỉ cười cười lắc đầu . Rất lâu sau mới nói một câu :
– Không biết các ngươi có nghe qua câu Đồ một vì tội , Đồ vạn vì hùng .
Mà một mực im lặng Hoàng Trung lúc này như ngộ ra điều gì , thân hình hung hăng run rẩy một cái .
Bởi vì Hoàng Thiên nhắm mắt dưỡng thần , Hoàng Trung đám người liền rời khỏi lều .
Vừa ra khỏi lều Triệu Võ nhìn Hoàng Trung cùng Hoàng Tự , nói :
– Hoàng lão ngài nói , chủ công đây là muốn làm gì , dù có khai hoang thì cũng lên khai hoang bên cạnh trấn chúng ta chứ , chạy tới nơi này khai hoang cái gì .
Hoàng Trung liếc nhìn Hoàng Tự cùng Triệu Võ , sau đó lại nhìn về phía Hoàng Thiên lều vải , nói :
– Các ngươi đi theo ta .
Nói xong đi về một lều vải khác .
Bên trong lều vải , Hoàng Trung nhìn hai tên tuổi trẻ võ tướng , nói :
– Các ngươi cho rằng chủ công thật sự có ý định ở đây đào hồ chứa nước sau đó khai hoang ?
– Không lẽ chủ công còn có dụng ý khác ?
Hoàng Tự cùng Triệu Võ suy nghĩ trong chốc lát , đều không nghĩ ra gì .
– Đến các ngươi đều thấy nơi này không thích hợp , các ngươi nghĩ chủ công lại không nhìn ra ?
– Cha , người biết được điều gì rồi , mau nói ra nha .
– Đúng vậy Hoàng lão . Chúng ta ngu dốt không hiểu được , ngài cũng đừng vòng vo nữa .
Hoàng Tự cùng Triệu Thần hai người nhanh chóng dò hỏi .
Hoàng Trung nhìn hai người , từng chữ từng chữ một nói :
– Nếu ta đoán không lầm , đào hồ là thật , nhưng chứa nước khai hoang là giả . Cái gọi là hồ nước kia hoàn toàn chính là nơi chôn xác của đám người kia .
– Oanh ….
– Chuyện này …
Hoàng Trung vừa dứt lời , Hoàng Tự cùng Triệu Võ hai người hoảng sợ lui về phía sau một bước . Không tin vào tai mình . Cả lều vải lâm vào tĩnh mịch bên trong .
– Cha , người nói là chủ công định chôn giết đám người kia …
– Hơn hai vạn người , này cũng quá khủng bố đi .
Hoàng Tự cùng Triệu Võ hai người nuốt nước bọt , run sợ nói .
– Dù sao đây cũng chỉ là ta suy đoán , cũng không biết thật giả .
Ba giờ sau , Hoàng Thiên từ trong lều vải bước ra . Mà phía ngoài lều vải Hoàng Trung đám người đều đã đứng sẵn , thấy hắn vừa ra , đám người lập tức hành lễ .
– Chủ công . X3
– Hoàng Tự , ngươi dẫn người đưa dân cư trước tiên xuất phát về Hạo Thiên Trấn trước . Chúng ta rất nhanh sẽ đuổi theo .
Hoàng Thiên nhàn nhạt phân phó .
– Thuộc hạ tuân lệnh .
Hoàng Tự ôm quyền sau đó rời đi .
Hoàng Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời , lẩm bẩm :
– Hôm nay thời tiết đúng là rất đẹp đâu . Hoàng Trung , Triệu Võ , chúng ta đi xem một chút hồ lớn đào thế nào rồi nào .
Nói xong liền cất bước rời đi . Hoàng Trung cùng Triệu Võ nhanh chóng đi theo phía sau .
Đám người đào hồ lúc này tốc độ có thể nói không chậm . Ba giờ thời gian lúc này đã có sâu hơn đầu người độ sâu , về phần rộng rãi cũng có thể chứa được vài vạn người nhiều . Bởi vì mệt mỏi nguyên nhân , cả đám lúc này đã ngồi xuống đất nghỉ ngơi . Thấy Hoàng Thiên vừa tiến đến , cầm đầu nam tử lập tức đứng dậy , nói .
– Hồ chúng ta đã đào , ngươi có phải lên thả chúng ta .
Hoàng Thiên quan sát xung quanh một chút , thấy binh lính lúc này toàn bộ đã đứng xung quanh hồ , sau đó gật đầu , cười nói :
– Ân …. Các ngươi thấy nơi này thế nào , đẹp hay không ?
Nam tử cầm đầu không hiểu ra sao , còn tưởng hắn đánh giá cảnh sắc núi non xung quanh , gật đầu thật thà nói :
– Rất đẹp đâu , nếu không đẹp chúng ta cũng không chọn nơi này dựng thành .
– Ngu ngốc ….
Nghe hắn trả lời , đứng cạnh Hoàng Thiên Hoàng Trung lẩm bẩm .
– Nếu ngươi cũng thấy đẹp , như vậy an nghỉ ở nơi này đi .
Hoàng Thiên nói xong nhìn đám binh lính , lớn tiếng nói :
– Cho ta vùi đất , chôn sống bọn chúng .
Lời vừa nói ra không chỉ khiến đám tù binh ngây người , mà bên mình binh lính cũng ngây người . Nhưng rất nhanh có người hoàn hồn lại , bắt đầu vùi lấp đất đá . Mà bên dưới hồ đám tù binh toàn bộ hoảng sợ , bắt đầu nhao nhao lên .
– Các huynh đệ , bọn chúng định chôn sống chúng ta , các ngươi muốn sống trèo lên cho ta nha .
Nam tử cầm đầu hồi phục tinh thần lại , mở miệng hét lớn . Sau đó hắn không ngừng hướng về phía trên leo lên .
– Phập ….
Vừa leo được một chút , trước mặt ánh thương loé lên , nam tử cầm đầu hai tay ôm ngực chậm rãi ngã xuống dưới .
Hoàng Thiên thu hồi long thương , nhìn thấy dưới hố người người bắt đầu chồng lên nhau trèo lên , hắn hét lớn một tiếng :
– Trường thương đội , cho ta sát .
Hắn vừa dứt lời , đang ở một bên quan sát toàn bộ quá trình chôn lấp diễn ra trường thương đội lập tức xông tới . Bọn họ đứng ở miệng hố , tay cầm trường thương không ngừng đâm xuống hố , mỗi lần trường thương từ hố sâu nhấc lên lại kéo theo không ít máu tươi .
Không biết có phải lúc trước tích một bụng hoả nguyên nhân , mà Hạo Thiên quân binh lính đặc biệt ra sức . Đang vùi lấp binh lính không nói , chỉ riêng trường thương binh lúc này có người đã chọc đến mỏi tay , cả người bị máu tươi bao phủ nhưng trên miệng hắn vẫn không ngừng cười lớn . Có người còn hưng phấn chửi ầm lên .
– Tôn tử … Haha … Cho ngươi nói … Cho ngươi chửi ….
– Haha ….
– Lão tử đã sớm nhìn các ngươi khó chịu ….
– Haha …
Đứng ở một bên quan sát Hoàng Trung còn đỡ , còn lại Triệu Võ có chút không nỡ nhìn thảm cảnh . Lão tướng chinh chiến sa trường nhiều năm tâm cảnh không phải vừa mới trải qua vài trận chiến nhỏ võ tướng có thể có được .
Toàn bộ quá trình tiêu hao hơn một giờ đồng hồ , hơn một giờ này tiếng kêu la , cầu xin , mắng chửi … Không lúc nào ngừng lại . Hoàng Thiên từ đầu đến cuối đứng quan sát toàn bộ , mí mắt cũng không nháy một cái .
Nhìn ngồi bệt trên mặt đất thở hồng hộc các binh lính , hắn cũng không có nói gì , chỉ đứng như vậy nhìn họ . Thời gian từng phút từng giây trôi qua , dần dần có người chậm rãi đứng dậy , cầm lên binh khí lục tục xếp hàng . Nhìn về phía Hoàng Thiên ánh mắt mang theo chút sợ hãi , kinh sợ .
Hoàng Thiên nhìn trước mắt đám binh lính , cao giọng nói :
– Mới như vậy đã làm các ngươi đối với ta sợ hãi ? Vậy sau này có những trận khốc liệt hơn , máu tanh hơn , lúc đấy các ngươi sẽ như thế nào ? Trên chiến trường gặp địch nhân mạnh hơn , tàn ác hơn , các ngươi sẽ như thế nào ? Sợ hãi không dám chiến đấu , mặc cho người chém giết ?
Dừng một chút , Hoàng Thiên tiếp tục nói :
– Ngày hôm nay chôn giết 2vạn người . Ta nói cho các ngươi biết , đây mới chỉ là bắt đầu . Ta không ngại hai tay mình dính đầy máu tươi , ta không ngại người khác nhìn ta như thế nào , nói ta như thế nào . Ta chỉ cần bảo vệ được gia đình của ta , bảo vệ được gia viên của ta , bảo vệ được người dân của ta . Hôm nay qua đi , sẽ có người nói ta hung tàn , thị sát …. Nhưng ta nói cho các ngươi biết , Ta Hoàng Thiên chỉ cần gia viên được an toàn , bản thân dù để tiếng xấu muôn đời thì có làm sao .
Hoàng Thiên dứt lời , phía dưới đám binh lính lúc đầu trầm mặc , nhưng rất nhanh sau đó , có người cao giọng hét lên :
– Chủ công nói đúng . Vì bảo vệ gia viên , dù cho để tiếng xấu muôn đời thì có làm sao .
– Thêm ta một người . Haha
– Các ngươi ai sợ hãi thì về ôm bà nương đi thôi …
– Ha ha ….
– Haha …
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!