Võng Du Thiên Hạ - Chương 42: Tiện nghi không chiếm là vương bát đản
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Võng Du Thiên Hạ


Chương 42: Tiện nghi không chiếm là vương bát đản


Cao cấp chiến mã

Tuổi thọ 4/15 năm

Thể trọng: 340 kg

Nhanh nhẹn: 200

Tải trọng: 250kg.

Tiêu hao: 2 đơn vị lương thực, cỏ khô / ngày.

Cao cấp chiến mã thuộc tính cũng rất cao, nhưng so với hiện nay Hạo Thiên Trấn Quân đội đang dùng Giác Mã vẫn thấp hơn không ít. Hơn nữa Hạo Thiên Trấn hiện tại cũng không thiếu ngựa, ngày ngày từ trên đảo bắt tới ngựa chuyển tới, cộng thêm Tôn Nhạc xây dựng một khu chuồng trại nuôi ngựa, số lượng cũng không ít. Vậy nên hoàn toàn không cần xử dụng đám ngựa này.

Bình thường cao cấp ngựa

Tuổi thọ 3/15 năm

Thể trọng: 300kg

Nhanh nhẹn: 190

Tải trọng: 200kg

Tiêu hao: 1 đơn vị lương thực, cỏ khô / ngày.

Huấn luyện thành chiến mã yêu cầu nghề nghiệp thuần thú sư: Sơ cấp.

Hoàng Thiên lại xem một chút Cao cấp ngựa, thuộc tính. Thấp hơn cao cấp chiến mã một chút, xem ra từ ngựa chuyển thành chiến mã sẽ có nho nhỏ tăng lên thuộc tính.

Lại nhìn một chút trung cấp cùng sơ cấp ngựa và chiến mã, thuộc tính lại thấp hơn cao cấp không ít.

Đã quyết định đem bán cho nên Hoàng Thiên cũng không cần quá nhiều chú ý. Một lát nữa sai người dặn dò một chút Tôn Nhạc là xong xuôi.

Hoàng Thiên đi tới phía bên kia chuồng trại, liếc qua thấy diện tích có vẻ lớn hơn bên chuồng ngựa một chút.

– Đinh! Xác nhận địa điểm giao trả dê bò thành công.

Giống như vừa rồi, lần này cũng bạch quang loé sáng, sau đó dê cùng bò lần lượt xuất hiện. Khổng lồ số lượng chen chúc trong chuồng trại, rộng lớn chuồng trại không còn một chút khe hở nào. Thậm chí có một ít con hoàn toàn bơi ở mé con sông phân hai bên chuồng trại.

Hoàng Thiên nhìn một chút bò cùng dê thuộc tính sau đó hài lòng rời đi.

Đã thuần chủng Dê:

Tuổi thọ: 1/5 năm.

Tiêu hao: 1 đơn vị lương thực, cỏ / ngày.

Có thể cung cấp: 40 kg thịt.

Đã thuần chủng Bò:

Tuổi thọ: 2/10 năm

Tiêu hao: 1 đơn vị lương thực / ngày.

Có thể cung cấp: 150kg thịt, 15l sữa / ngày tùy giới tính.

Dê bò số lượng lớn như vậy, nếu như cẩn thận nuôi dưỡng sau này Hạo Thiên Trấn người ngày ngày có thịt tươi ăn. Thêm nữa là sữa bò.

Hoàng Thiên quay về tới chỗ cửa chuồng ngựa thì thấy Triệu Thần đã mang người tới, chí ít có 2-300 người.

– Chủ công.

– Chủ công

– …

– Mọi người không cần đa lễ. Đúng rồi Triệu Thần, để bọn họ mở rộng bên kia chuồng trại trước, bên kia tình huống có chút gấp gáp hơn.

– Thêm nữa, trở về bồi dưỡng một số người, từ ngày mai chúng ta Trấn có thêm loại mới vật phẩm. Là sữa bò.

Hoàng Thiên nói xong lên ngựa rời đi. Mà Triệu Thần nhìn vài trăm người ở chỗ này, nói:

– Mọi người qua bên kia tiến hành mở rộng chuồng trại trước, chúng ta cần mở rộng thêm ít nhất gấp ba diện tích bây giờ.

Nói xong cũng xuất phát, đi về phía bên kia chuồng dê bò.

Sau khi tới nơi hắn thiếu chút nữa từ trên ngựa ngã xuống. Vội vàng đối với phía sau mình người hô lớn:

– Ngươi, chạy về yêu cầu thêm vài trăm người nữa tới đây làm việc. Còn lại các ngươi mau chóng ra cố chuồng trại a…

Triệu Thần hoảng sợ nhìn chuồng trại, trong chuồng lúc này dê bò chen chúc nhau mà đứng, một số đoạn hàng rào bị ép cong vút lại, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ gục.

Trong khi Triệu Thần vất vả với cái chuồng trại, Hoàng Thiên lúc này đã trở về tới Thôn trưởng phòng nghị sự. Giải quyết trên bàn một đống báo cáo tồn đọng trong một tháng qua xong xuôi, trời cũng nhanh tối.

Tích Tích Tích

Tin nhắn thông báo vang lên, Hoàng Thiên mở ra thì thấy là Tường Vi cô nàng kia phát tới giao dịch. Hắn điểm xác nhận, sau đó phát đi một tin nhắn:

– Tường Vi thôn trưởng tốc độ không chậm nha. Một tháng đã bán xong số lượng lớn như vậy  trang bị.

Vài phút sau bên kia mới trả lời

– Hoàng Trấn trưởng xem ra lần này Tiên Bi phó bản thu hoạch không nhỏ. Tâm trạng còn tốt như vậy.

– Ồ. Không lẽ nói hôm nay Tường Vi thôn trưởng tâm trạng không tốt. Tên vương bát đản nào dám chọc giận Đại mỹ nữ nha?

– Không có ai chọc ta, chẳng qua là ta tự mình ngu dốt.

– Hắc, có chuyện gì nói ta nghe một chút. Ta cũng rất tò mò top mười bảng xếp hạng lãnh địa người cầm lái như thế nào ngu dốt.

– Haiz… Không giấu gì Hoàng Trấn trưởng, lần này Tiên Bi phó bản, chúng ta tổn thất nghiêm trọng. Hơn ba ngàn người một trận đoàn diệt, không ai sống sót trở về. Ta cùng Ngọc Anh đều chết một lần.

– Thảm như vậy? Không lẽ các người đi tấn công Cao cấp bộ lạc?

Hoàng Thiên có chút không hiểu hỏi. Hơn ba ngàn người đội quân nếu như lựa chọn loại nhỏ bộ lạc có lẽ có thể đánh được vài cái trước khi đoàn diệt.

– Hoàng Trấn trưởng nói đùa. Ta cũng không ngốc đến mức từng đó người đi công kích cao cấp bộ lạc.

– Như vậy sao lại?

– Chúng ta… Chúng ta vừa vào phó bản. Còn chưa kịp làm gì đã bị trong đó một cái bộ lạc người phát hiện. Bọn họ hơn một ngàn người toàn bộ là kỵ binh, trong khi chúng ta một con ngựa cũng không có. Sau đó…. Sau đó… Haizzz. Biết trước có chết ta cũng không đi vào phó bản….

– Hơn ba ngàn người bị hơn một ngàn kỵ binh mài chết. Haha…. Thảm….

Hoàng Thiên nghe xong cũng không khỏi cười một trận, nghĩ đến cảnh tượng một đám chân chạy binh lính bị một đám cưỡi ngựa binh lính rượt theo sau.

– Cười… Ngươi còn cười. Nói cho ngươi biết lần này không chỉ riêng chúng ta đoàn diệt. Ngươi biết Hiên Viên thôn sao, bọn họ bị rơi xuống ngay chỗ hai quân giao chiến, kết quả bị cả hai phe xử lý.

– Khục… Khục Tường Vi thôn trưởng, rất xin lỗi vì thái độ không tốt của ta. Nhưng mà ta thật sự không nhịn nổi Hahaa….

– ….

Hoàng Thiên ngồi trên ghế ôm bụng cười lăn lộn. Hắn không nghĩ tới cũng có những người thảm hại như vậy. Vừa truyền tống vào phó bản rơi ngay xuống chiến trường. Không biết còn có hay không tên lĩnh chủ nào truyền tống xuống giữa hồ….

– Khục… Thật xin lỗi Tường Vi thôn trưởng. Không lẽ bởi vì nguyên nhân này cho nên trang bị trong tay ngươi mới nhanh bán hết như vậy?

– Nếu không thì ngươi nghĩ sao?

– …

– Như vậy Tường Vi thôn trưởng có hay không tiếp tục muốn nhận trang bị?

– Hoàng Trấn trưởng, ngài có bao nhiêu trang bị ta đều muốn, nhưng tạm thời vài ngày sau ta mới tiếp tục nhận trang bị. Có điều không cho phép ngươi bán lên thị trường.

– Tường Vi thôn trưởng đây là lợi dụng các lãnh địa khác lần này tổn thất, trữ hàng chờ tăng giá?

– Như vậy Hoàng Trấn trưởng có hay không để ta thực hiện được việc này nha?

– Có thể. Từ nay về sau nếu như chúng ta bán trang bị có thể 9/10 qua tay Tường Vi thôn trưởng. Nhưng ta có một yêu cầu.

– Thật? Không biết Hoàng Trấn trưởng có yêu cầu gì?

Mỹ Nữ thôn, trong một căn phòng nhỏ Tường Vi đang buồn rầu vì lần này tổn thất, thấy nội dung tin nhắn mắt không khỏi sáng lên. Nàng từ lâu đã nhìn ra được tiềm lực của Hoàng Thiên thành Trấn.

Bên đó hoàn toàn là một công xưởng sản xuất vũ khí trang bị. Nếu như Mỹ Nữ thôn bên này có thể độc quyền nhận được từ bên đó cung cấp trang bị, như vậy các nàng hoàn toàn có thể chi phối thị trường. Hơn nữa không phải riêng sơ kỳ trò chơi thị trường, mà có thể là sau này trung kỳ, hậu kỳ.

Mặc dù chưa từng hỏi qua nhưng Tường Vi cũng biết, Hoàng Thiên bên kia chắc chắn đã có Trung cấp trang bị, chỉ là chưa muốn bán ra.

– Yêu cầu của ta rất đơn giản, ta sẽ thành lập một nhóm nhỏ, có thể ở trong đó giao dịch, buôn bán các loại vật phẩm chiến lược. Mà Tường Vi thôn trưởng nhiệm vụ là, nhanh chóng tuyên truyền, thông báo cho toàn bộ Tam Quốc khu lĩnh chủ có thực lực người đều biết nhóm này.

– Hoàng Trấn trưởng là muốn bọn họ gia nhập vào nhóm, sau đó lẫn nhau trao đổi vật tư? Như vậy Hoàng Trấn trưởng có đạt được lợi ích gì sao?

– Tường Vi thôn trưởng giường như mới hiểu được một nửa. Ta thành nhập nhóm như vậy mục đích đúng là lẫn nhau trao đổi, buôn bán vật tư, nhưng là chỉ giới hạn trong vật tư đặc thù. Không phải là bình thường vật phẩm cũng mang vào giao dịch được.

– Như vậy Hoàng Trấn trưởng mục đích là muốn từ trong tay họ mua được toàn bộ quý giá tính vật tư.

– Đúng vậy. Chỉ lần là đặc thù, bọn họ dám bán ta dám mua. Giá nào cũng mua.

– Hoàng Trấn trưởng thật là tài đại khí thô. Nhưng không biết Hoàng Trấn trưởng có nghĩ tới, muốn kéo bọn họ vào nhóm không phải là việc dễ, hơn nữa Hoàng Trấn trưởng trong tay ít nhất phải có đồ vật khiến bọn họ hứng thú.

– Có a. Hiện nay ta nắm giữ một loại chiến lược tính chất vật tư. Ta tin tưởng lĩnh chủ nào cũng muốn.

Hoàng Thiên muốn thành lập nhóm này, mục tiêu là để giao bán chiến mã, sau đó có thể thu được đặc thù vật phẩm thì càng tốt. Rất đơn giản như vậy chứ không phải muốn kết giao bằng hữu này kia. Hắn tin tưởng tình bạn, tình huynh đệ trong thế giới con người đa phần là được thành lập qua tương đối lợi ích. Một khi lợi ích vượt qua hạn mức, tình bạn gì đó hoàn toàn có thể xé toạc.

Tường Vi lúc này ngồi trên ghế, đôi lông mày đẹp hơi nhíu lại . Đối với Hoàng Thiên ý định thành lập nhóm như vậy, nàng nghĩ rất khó có khả năng thực hiện được. Dù sao mấy thế lực lớn những tên kia, vốn dĩ đã không yêu thích gì nhau, muốn họ ở chung một chỗ là việc vô cùng khó khăn. Trừ khi đối với bọn họ có cực lớn giá trị tính vật phẩm.

– Không biết Hoàng Trấn trưởng có đồ vật gì? Không ngại nói ra một chút, Tường Vi cũng dễ làm việc.

– Ta có Chiến mã muốn bán. Chỉ cần bọn họ vào nhóm, người nào giá cao người đó được.

Tường Vi xem xong tin nhắn, nàng chấn động đứng bật dậy. Chiến mã, lại có người chơi có chiến mã. Phải biết loại này đồ chơi hiện nay không một tên lĩnh chủ người chơi nào có. Bên trong Thiên Hạ chiến mã loại này hoàn toàn do triều đình độc quyền khống chế, không có bán ra. Nghĩ tới điều gì, nàng nở nụ cười khổ, xem ra bản thân mình vẫn đánh giá thấp phía bên kia Hoàng Thiên thực lực.

– Hoàng Trấn trưởng nói chiến mã là Tiên Bi chiến mã?

– Tường Vi thôn trưởng đoán đúng, nhưng rất tiếc không có quà.

– Tường Vi nghe nói Chiến mã là từ bình thường ngựa huấn luyện thành, không biết có phải hay không như vậy?

– Lại lần nữa chúc mừng Tường Vi thôn trưởng.

– Như vậy lần này Hoàng Trấn trưởng từ Tiên Bi phó bản giành được không phải chỉ là một mình Chiến mã, chắc chắn sẽ có bình thường ngựa đúng chứ?

– Chính xác. Tường Vi thôn trưởng muốn bình thường ngựa?

– Đúng vậy, có thể hay không?

– Thật xin lỗi, ta chỉ bán chiến mã.

Tường Vi ý định hỏi mua ngựa là vì muốn nuôi sinh sản, như vậy một năm sau chắc chắn sẽ có thêm một số lượng lớn ngựa nữa. Về phần Chiến mã là không thể sinh sản được, bởi vì chúng toàn đực.

– Không thể châm trước?

– Không thể.

– …

– Không biết Hoàng Trấn trưởng dự định ngày nào bán ra?

– Ba ngày sau. Làm phiền Tường Vi thôn trưởng giúp đỡ tuyên truyền việc này. Dĩ nhiên, ngoài gần như độc quyền thu mua vũ khí trang bị từ chỗ chúng ta ra, ta còn tặng thêm Tường Vi thôn trưởng ba con chiến mã. Xem như cảm tạ.

– Mới ba con.

Tường Vi ngồi trên ghế bĩu môi. Lẩm bẩm nói Ba con ngựa tặng cho nàng, ngươi nghĩ mình cho ăn mày đâu. Nhưng dù nói vậy, nhưng trong lòng nàng đã vui thích vô cùng. Một phần bởi vì cuối cùng cũng có những con chiến mã đầu tiên, một phần có lẽ là người nào đó lần đầu tiên tặng quà cho nàng.

– Không lấy?

Hoàng Thiên gửi đi giao dịch ba con trung cấp chiến mã, sau đó gửi thêm một tin.

– Nếu không lấy ta thu hồi nha.

– Ai nói không lấy. Có tiện nghi không chiếm là vương bát đản.

Hoàng Thiên bật cười, nói chuyện với nàng thêm một chút sau đó chủ động cắt đứt trò chuyện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN